Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 61




Chu Lập Ngôn ngửa đầu nhìn nam nhân trước mặt, đáy mắt mang theo sự kiên trì và nhiệt huyết, hắn nói: “Chuyện này cậu không cần nhúng tay vào, thẩm vấn ra được tin tức là thật hay giả chúng tôi tự biết phân biệt, trên người hắn một hình phạt cũng không thể thiếu, đây là cái giá phải trả của Quạ Đen ngày thường đã làm nhục cưỡng ép cậu.”

Tô Việt: “?”

Chu Lập Ngôn thương tiếc mà nhìn tác phẩm tốt nhất đã mất giờ tìm lại được của mình, may mắn loại thuốc chưa qua thí nghiệm kia đã lộ ra hiệu quả, cũng may mắn kế hoạch trong biệt thư trên núi của Triệu Đình Uyên đã thành công, làm tinh thần bị ô nhiễm của Tô Việt được rửa sạch và tinh lọc.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Tô Việt vẫn luôn đi theo bên cạnh Quạ Đen, đã chịu ảnh hưởng cốt lõi của lính đánh thuê, lại quên mất cậu là đồ thuộc về ai?

Nhất định là Triệu Thanh vừa đe dọa vừa dụ dỗ Tô Việt, dùng thân phận đoàn trưởng mạnh mẽ buộc chặt con mồi, từng chút một kéo lên giường nuốt chửng, Chu Lập Ngôn có thể nhìn ra được quan hệ của hai người này không giống bình thường, đáy mắt Triệu Thanh không thể che giấu được lửa giận và thất vọng, không chỉ đơn giản là vì bị cấp dưới phản bội.

Chu Lập Ngôn rũ mắt nhìn thân thể bị quấn từng vòng băng vải, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc thân thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, không thể tự mình nghiêm khắc trừng phạt hắn trước mặt cậu, nếu không tôi nhất định sẽ cho cậu tận mắt nhìn thấy, sự ngông nghênh của hắn từng chút từng chút một bị tôi đập nát, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Hắn lại thở dài bất đắc dĩ nói: “Tôi không phải làm có lệ với cậu, tôi thật sự rất muốn làm như vậy, muốn vì cậu xả giận, hắn nhất định đã bắt cậu làm rất nhiều việc cậu không muốn.”

Tô Việt không nghi ngờ những lời nói quyết tâm của Chu Lập Ngôn, thực tế vào thời gian này ở kiếp trước, Chu Lập Ngôn sớm đã làm được đúng như lời hắn nói, lúc ấy cách một bức tường kính, vào thời gian và địa điểm cố định Tô Việt thường xuyên bị gọi đến theo dõi quá trình thẩm vấn.

Nhưng cậu không nhớ rõ lần đầu tiên ở kiếp trước, Triệu Thanh có thấy cậu hay không, bọn họ có từng nhìn vào mắt nhau chưa? Tô Việt không nhớ rõ, có lẽ với chuyện đã qua, cậu đã quá hời hợt.

Giá trị tồn tại của một tù binh quan trọng, là minh chứng cho thấy nhiệm vụ của cậu đã kết thúc viên mãn, trở thành điểm nhấn rực rỡ trên danh sách thành tích của cậu, là trở thành hắn công lao mỏng thượng một bút nồng đậm rực rỡ, là điềm báo cho con đường gập ghềnh dưới chân cậu.

Tô Việt không phản bác suy đoán của Chu Lập Ngôn có chính xác hay không, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: “Dựa theo quy định bộ phận, sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ cá nhân với thân phận nằm vùng của tôi, tránh cho một số chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng, cho nên ông không cần phải bởi vậy trả thù Quạ Đen, đối với tôi mà nói đã không còn ý nghĩa gì cả.”

Tô Việt là người thực dụng, cậu đã làm nhiều loại nhiệm vụ như vậy, không thể mỗi lần ra ngoài trở về lại nhiều thêm một người cấp trên hay bạn bè, cũng không có khả năng sa vào một trò chơi sắm vai đã kết thúc.

Với tư cách một người nằm vùng phải luôn duy trì tỉnh táo, hiểu rõ thân phận và mục đích của cậu, cố gắng hết sức tiến lùi đúng chỗ, nắm chắc thành bại, mới có thể nâng cao xác suất sống sót.

Chu Lập Ngôn không cam lòng, hắn cố chấp muốn Triệu Thanh làm ra nhiều trò hề trước mặt Tô Việt hơn, chỉ tiếc người nam nhân kia mình đầy thương tích nhưng trước sau vẫn không nói lời nào, ngay cả khi Tô Việt đi đến trước mặt anh, cũng không đưa ra một ánh mắt dư thừa nào.

Chu Lập Ngôn ngồi trên xe lăn, vui sướng khi người gặp họa nhìn dáng vẻ chật vật của Triệu Thanh mặt đối mặt với cấp dưới ngày xưa, đã từng nhốt hắn trong lồng lửa thiêu khắp người, đau khổ kêu rên, lúc ấy Quạ Đen tàn nhẫn lạnh lùng, xấu xa độc ác có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?. truyện kiếm hiệp hay

Triệu Thanh quả thực không ngờ có một ngày sẽ bị kẻ địch bắt sống, như đang nói xấu lại bị người trong cuộc bắt được, trước mắt là tên phản bội ăn mặc như một con chó hình người, tây trang giày da, mặt người dạ thú.

Khi anh nghe được Anh Vũ nói đoạn tuyệt quan hệ, nhịn không được cười khẽ một tiếng, anh giương mắt nhìn về phía Anh Vũ, giọng điệu đầy châm chọc nói: “Phó bộ trưởng Tô, trong khoảng thời gian này thật là để ngươi chịu thiệt rồi, nếu vất vả làm sạch như vậy, cần gì phải ra ngoài cản trở tầm mắt của ta?”

Tô Việt trầm ổn đứng trước mặt Triệu Thanh, khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, vì sao lại muốn đến đây làm người ta chán ghét? Có lẽ là rượu vào làm hỏng đầu rồi?

Ngón tay cậu khẽ động đậy, dường như muốn chạm vào người trước mặt, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế. Quanh quẩn nơi chóp mũi cậu là mùi máu nhè nhẹ, tuy rằng nhìn qua đều là ngoại thương, không có nguy hiểm cho tính mạng, nhưng dựa theo độ mẫn cảm đã tính toán trước đó, vết thương như vậy có thể làm Triệu Thanh đau đến ngất xỉu vài lần.

Tô Việt cậu không nên phá hoại tài sản công, quấy nhiễu quá trình tra tấn, nhưng việc đã đến nước này, cậu bắt đầu suy nghĩ có nên đề xuất chiến lược dụ dỗ “Một cây một viên kẹo” hay không, Tiêu Viễn mang theo một đám người cuồn cuộn đi tới, bọn họ uống rượu nhàm chán muốn tìm thú vui, nên lại đây tham quan một chút lính đánh thuê Ám Nha trong truyền thuyết.

Hắn sửng sốt nhìn mảnh kính vỡ vụn đầy trên đất, sau đó bất đắc dĩ nói: “Các người đang làm cái gì đấy, thẩm vấn một tên lính đánh thuê quèn mà thôi, còn cần phải diễn kịch trước mặt hắn sao?”

Tiêu Viễn chỉ dùng dăm ba câu đã giải quyết vấn đề này như một kịch bản có sẵn, sau đó trấn an Chu Lập Ngôn, để hắn một lần nữa xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người với tư cách là một người thẩm vấn sơ thẩm, cuối cùng còn không quên gọi Tô Việt cùng rời đi, ngăn cản cậu trực tiếp nhúng tay vào quá trình thẩm vấn Triệu Thanh.

Trước khi rời đi Tô Việt, theo bản năng liếc nhìn Quạ Đen, Triệu Thanh không để ý đến cậu, không nói thêm gì về việc muốn cùng cậu đắp một đôi người tuyết, có thể là lười nói, những thứ như dọa giết đôi khi cũng phụ thuộc vào tâm trạng.

Đêm đó cứ thế trôi qua, bởi vị thiết bị giật điện đã bị phá, Chu Lập Ngôn cũng đang bận rộn giải quyết một vòng tuyển chọn lực lượng mới, không có thời gian khởi động những đạo cụ khác, cho nên buổi thẩm vấn tạm dừng một ngày.

Giáo sư Chu cũng không vì thế nóng vội, có đôi khi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết còn kích thích thần kinh hơn cả liên tục chịu đau đớn, cứ để Quạ Đen như vậy một ngày, cho anh khôi phục một chút thể lực trước, thần kinh căng chặt một chút cũng tốt.

Ngày hôm sau, Tô Việt chính thức tiếp nhận chức vụ phó bộ trưởng Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, sau khi nhậm chức đã yêu cầu Hà Ngôn ầm thầm vận chuyển một lô thực vậy đặc biệt có hoa màu lam từ trong kho hàng ra, lại âm thầm đưa chúng đến tay Tần Vũ, Độc Nhận canh giữ bên kia vẫn luôn chờ nguyên liệu nghiên cứu phát triển.

Quân Thái Bạch được cậu phái đến phòng thí nghiệm, kiểm soát tiến độ nghiên cứu của loại thuốc đó, hơn nữa còn âm thầm phá hỏng quá trình điều chế thuốc, tận dụng mọi khả năng kéo dài thời gian thuốc được tung ra thị trường.

Nhưng cậu tạm thời không thể tiếp xúc với thuốc thành phẩm, đây là sợi dây quan trọng Tiêu Viễn dùng để khống chế vũ khí trong tay hắn, nắm chắc ở trong tay, có lẽ phải đợi đến khi cậu chịu không nổi nữa đòi lấy, hắn mới ôn hòa mà đạo đức giả lấy nó ra xem như khen thưởng.

Trình Vân vẫn quản lý trung tâm bồi dưỡng nhân tài như cũ, phụ trách bảo vệ tốt nhất cho đám trẻ mới được chọn vào, cũng xem họ như nhóm người mới cuối cùng mà đối đãi. Tô Việt đã đoán được tám chín phần về thân phận, chỉ thiếu chứng cứ quyết định, bọn họ đều là trẻ mồ côi nhân tạo do cha mẹ bị nhiễm bệnh và giết hại, thảm kịch như vậy không thể để tiếp tục tái diễn.

Sau khi sắp xếp công việc cho một số người đáng tin cậy, Tô Việt đi đến trung tâm thông tin, lợi dụng thân phận và quyền hạn chính thức của phó bộ trưởng kiểm tra thông tin liên quan việc chuyển giao vườn gieo trồng Nam Tinh, cậu cẩn thận tra xét ba lần, đều không thể tìm được tài liệu có liên quan đến nơi phát ra bệnh truyền nhiễm.

Quả nhiên, cái gọi là quyền lợi phó bộ trưởng chỉ là vỏ bọc mà thôi, Tiêu Viễn hẳn là biết rõ tin tức ngoại trừ cậu ra, tốt nhất là chỉ có người chết mới có thể biết được.

Tô Việt nghiêng đầu nhìn về cửa sổ sát đất phía sau, bên ngoài trời cao cảnh đẹp không gì cản trở, gió thổi mây bay, cách xa vạn dặm, cậu chỉ có thể từng bước thăng chức, mới có thể không ngừng tiếp cận chân tướng sự việc, mới có thể vạch trần đen tối bên trong mà Bộ vũ trang liều mạng che giấu, mới có thể làm lung lay con quái vật khổng lồ Thiên Tinh đế quốc.

Trước đó, cậu một bước đều không thể đi sai, nếu không ngã xuống chính là vực sâu vạn trượng, không cam lòng mang theo bí mật, sống lại một đời vô ích.

Vào buổi đêm, Tô Việt bị mọi người trong Bộ vũ trang kêu ra ngoài uống rượu, có lẽ bởi vì yến tiệc hôm qua yến hội quá trang trọng, hôm nay bộ trưởng Tiêu quyết định đổi cách khác chúc mừng cậu thăng chức, tìm một nơi vô cùng an toàn lại cực kỳ xa hoa, dắt mọi người trải qua một đêm lãng mạn lại sung sướng.


Tô Việt không thể từ chối, đành phải đi theo lên tầng cao nhất của khách sạn đế quốc, đời trước tuy rằng cậu đã đến nơi thế này, nhưng là lần đầu tiên với vai trò khách mời.

Tô Việt đối với loại cuộc sống thối nát suy đồi này không hề tò mò, sau khi uyển chuyển từ chối vài ly rượu bỏ thêm chất kích thích, cậu một mình đi lên sân thượng, gió đêm rất lạnh, thổi tan một phần chướng khí, mang đến một phần trong lành.

Tô Việt quan sát thành phố rực rỡ ánh đèn, trên cao nhìn xuống, tinh thần phấn chấn, dường như nắm quyền lực trong tay, tương lai tươi sáng, trong lòng cậu nghĩ, Hồ Khôi đang chơi bên trong, mà Chu Lập Ngôn thì không ở đây.

Với tình huống thân thể của giáo sư Chu, không thể chống đỡ nổi sở thích ngày xưa của hắn, nhưng trong phòng thẩm vấn, hắn vẫn có thể mượn sức mạnh của khoa học kỹ thuật tiên tiến, để đạt được mục đích tra tấn dã man.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. By thauyn22 on Wattpad)

Lúc này, bên trong tòa nhà trung tâm Bộ vũ trang.

Triệu Đình Uyên che giấu tung tích đi đến phòng thẩm vấn, bắt gặp Triệu Thanh sắp bị tiêm thuốc tra tấn, hắn nói với Chu Lập Ngôn: “Biện pháp này chưa chắc hiệu quả, ý chí của hắn rất mạnh, nói không chừng còn lãng phí thuốc tra tấn.”

Chu Lập Ngôn cười nói: “Không sao, ta chuẩn bị rất nhiều, có thể đem hắn dùng làm vật thí nghiệm, cũng không tính lãng phí.”

Triệu Đình Uyên gật đầu nói: “Không nghĩ tới giáo sư Chu còn sống, khó trách bộ trưởng Tiêu cho tôi loại thuốc đặc biệt mạnh như vậy, hóa ra là từ cây bút của ngài. Đáng tiếc bộ trưởng Tiêu quá cẩn thận, tôi bị hắn giữ trong bóng tối, bằng không nếu sớm biết rằng có thứ tốt như vậy, chỉ cần giấu nó trước một chút, tránh cho đều bị cái kia nằm vùng Tô Việt dùng hết.”

Chu Lập Ngôn nghiêm mặt nói: “Đoàn trưởng Triệu, ngươi nói lời này không đúng, ta chỉ sợ lượng thuốc quá ít dẫn tới hiệu quả không đủ, mà sẽ không bủn xỉn mà dùng hết lên người Tô Việt, thực lực của hắn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi.”

Triệu Đình Uyên nghĩ đến trận chiến ấy mà run tay run chân, trong lòng không có bao nhiêu tự tin, nhưng hắn vẫn đau lòng nói: “Số thuốc này đều là tiền, tài sản tôi vất vả tích cốp cả đời, so ra còn kém giá trị hơn lọ thuốc của ông.”

Chu Lập Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, nếu không phải có thuốc làm bùa hộ mệnh, chỉ có hắn biết cách nghiên cứu phát triển và sản xuất nó, Tiêu Viễn tất nhiên sẽ không tiêu hao tiền tài nhiều như vậy cứu hắn trở về.

Bản chất của Bộ trưởng Tiêu là tín đồ của lợi ích, cùng tên đoàn trưởng Triệu này giống nhau như đúc, khó trách bọn họ có thể làm “Bạn tốt” nắm tay hợp tác, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Hắn nói: “Đoàn trưởng Triệu lần này lại đây, cũng là ý của bộ trưởng Tiêu sao?”

Triệu Đình Uyên đành nói: “Tôi đến đây nhận thưởng, ai biết bộ trưởng Tiêu một hai bắt tôi đến đây xem, hắn vẫn luôn thích chặn đường lui của người ta như thế.”

Xuất hiện ở chỗ này, đồng nghĩa thừa nhận hắn âm thầm câu kết với Bộ vũ trang, một bên phụ trách gây ra thảm án, loại bỏ một số công nhân bị lây nhiễm, nhân tiện thu thập những đứa trẻ tài năng, một bên phụ trách lấy tiền làm việc, không hỏi nguyên do, không hỏi người việc, có thể giúp đỡ vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Từ đầu đến cuối Triệu Thanh cực độ tỉnh táo, anh nghe thấy chính miệng Triệu Đình Uyên thừa nhận âm thầm cấu kết với Bộ vũ trang, cũng nghe thấy họ cho Anh Vũ dùng một loại thuốc nào đó.


Rốt cuộc là thuốc gì? Vì sao lại cần tăng lượng thuốc dùng trên người Anh Vũ?

Ánh mắt Triệu Thanh quá mức sắc bén, làm cả hai người có mặt đều không thể phớt lờ anh mà tiếp tục thảo luận. Triệu Đình Uyên không khỏi khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt như con dã thú khát máu của Triệu Thanh, hắn ho nhẹ một tiếng, che đậy nổi sợ hãi không kiềm được, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đừng trách ta, ta là thật tình muốn về hưu an hưởng tuổi già, hơn nữa còn bồi dưỡng ngươi thật tốt để bảo vệ ta trên mọi nẻo đường.”

Hắn tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc ngươi quá không hiểu chuyện, thế nhưng lại tiếp nhận không ít nhiệm vụ của Liên MinhTinh Tế, thường xuyên làm gián đoạn công tác quan trọng của Thiên Tinh đế quốc, gây cản trở nghiêm trọng việc tích lũy tài sản của đế quốc, việc này làm bộ trưởng Tiêu rất không vui, gây áp lực rất lớn cho ta.”

Hắn nhìn Triệu Thanh bị treo giữa không trung, hai cổ tay bị cọ xát bầm tím, không khỏi cảm thán: “Người sống cả đời cần phải có được có mất, ta cũng là thân bất do kỷ, xem như nhờ ta cẩn thận đào tạo ngươi thành người tài giỏi, ngươi thông cảm một chút cho chú Triệu, nếu nghĩ thông suốt đồng ý đền đáp đế quốc, vậy còn gì tốt hơn, lại nói dù thế nào cũng đã đến lúc ngươi trả ơn ta rồi.”

Triệu Thanh mặt không đổi sắc, đáy mắt nhìn không ra chút tức giận hay thất vọng nào, anh chỉ hỏi chú Triệu một câu: “Ngươi đã dùng thuốc gì cho Anh Vũ?”

Triệu Đình Uyên không ngờ sau lời giãi bày sâu sắc, dùng lòng tốt khuyên bảo, xuất phát từ tận đáy lòng, đổi lấy lại là sự quan tâm đến một người ngoài của con nuôi?

Hắn giận dữ cười lớn, nói: “Ngươi quan tâm tên nằm vùng kia làm gì? Hiện tại hắn chính là phó bộ trưởng Bộ vũ trang, quyền cao chức trọng, công thành danh toại, đừng quan tâm thuốc gì, đối với hắn mà nói là thuốc tốt giúp hắn thăng quan phát tài!”

Triệu Thanh lãnh đạm liếc hắn, sau đó nhìn về phía Chu Lập Ngôn, nói: “Ngươi hẳn là biết đó là thuốc gì?”

Chu Lập Ngôn gật đầu: “Ta đương nhiên biết, nhưng ngươi không cần quá mức tò mò, bởi vì tiếp theo ngươi có lẽ sẽ không còn tâm trí để suy xét những việc này.”

Hắn mỉm cười thao tác cánh tay robot, lấy ra một bàn ống tiêm chứa thuốc, ôn hòa nhắc nhở: “Loại thuốc tra tấn mà ngươi sắp tiêm vào là thánh phẩm xuất sắc nhất của ta, nó sẽ không làm ngươi lập tức chết đi, nó chỉ làm cơ thể ngươi như bị ăn mòn và tan chảy từng chút một, đâu đớn giãy giụa cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.”

Triệu Thanh bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng không hề dao động dù chỉ một cái chớp mắt, giống như người sắp bước chân vào địa ngục không phải anh.

Chu Lập Ngôn hứng thú bừng bừng đề nghị: “Không bằng chúng ta đánh cuộc xem? Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu thì mới nói ra toàn bộ tin tình báo, cầu xin ta cho ngươi thoát khỏi cái chết.”

Triệu Thanh cười nhạo, nói: “Không bằng chúng ta đánh cuộc, ngươi còn thời gian bao lâu thì hoàn toàn biến thành than?”

Chu Lập Ngôn lập tức lạnh mặt, hắn nói: “Thứ không biết tốt xấu.”

Chu Lập Ngôn cầm lấy ống tiêm, chuẩn bị tiêm vào, Triệu Đình Uyên đứng ở một bên quan tâm hỏi: “Ngươi có lời cuối cùng nào muốn nói không? Bộ trưởng Tiêu đồng ý với ta, đáp ứng một nguyện vọng trước khi chết của người, nhưng ta sẽ không nói với ngươi bất kỳ điều gì về loại thuốc đặc biệt này.”

Chu Lập Ngôn cũng không cho rằng tên đoàn trưởng Ám Nha này sẽ đưa ra nguyện vọng gì, những người cứng đầu như vậy, chỉ khi đau đến cực hạn mới có thể đối mặt với sự thật, không cam lòng mà cúi thấp cái đầu cao ngạo.

Khi thời điểm đó đến, hắn sẽ chụp lại một bức ảnh đặc biệt làm kỷ niệm, cũng có thể chia sẻ cho Tô Việt thưởng thức một chút.

Triệu Đình Uyên cũng không cảm thấy đứa con nuôi sẽ nói ra lời hợp ý mình, đang muốn sáng suốt mà ngậm miệng lại, lại đột nhiên nghe thấy Triệu Thanh khàn khàn nói: “Tôi muốn gặp Anh Vũ một lần.”

Triệu Đình Uyên sửng sốt, hắn còn chưa phản ứng lại, Chu Lập Ngôn đã thấp giọng mắng: “Ngươi nằm mơ đi!”

Chu Lập Ngôn chém đinh chặt sắt mà nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không để thứu đồ dơ bẩn như ngươi làm bẩn cậu ấy.”

Hắn cũng không dám để Tô Việt đến đây, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Triệu Thanh lạnh lùng cười nhạo: “Đây là sự quan tâm trước lúc chết của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc các ngươi sao? Cũng quá không có thành ý rồi.”

Triệu Đình Uyên có chút khó xử, hắn giả mù sa mưa đề nghị giáo sư Chu: “Không thì cho bọn họ nói chuyện hai phút? Cũng coi như là một lời giải thích cho sự sắp xếp với bộ trưởng Tiêu.”

Chu Lập Ngôn thầm nghĩ hai phút cũng không làm được gì, Tô Việt không theo kịp, còn có thể cho cậu thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Triệu Thanh, vì thế rụt rè gật đầu, cố đáp ứng yêu cầu của tù binh này trước khi chết.

Triệu Đình Uyên tìm máy truyền tin của Triệu Thanh, những thông tin hữu ích phía trên đều đã được Triệu Thanh xóa bỏ, không tra ra được nội dung gì, điều này làm Chu Lập Ngôn giận nghiến răng, nhưng chức năng quay số gọi vẫn có.

Triệu Đình Uyên đồng ý dùng máy truyền tin của Triệu Thanh gọi đi, cũng coi như đối với anh hết tình hết nghĩa, Triệu Đình Uyên bấm gọi dãy số của Tô Việt, mở loa ngoài rồi đặt máy truyền tin bên cạnh Triệu Thanh, trao đổi của bọn họ chỉ có thể được ghi chép công khai.

Chu Lập Ngôn chuẩn bị thuốc, ánh mắt không ngừng quét qua trên người Triệu Thanh, tìm kiếm nhiều nơi để đâm kim, dáng vẻ đã gấp không chờ nổi.

Màn hình máy truyền tin vẫn luôn sáng, âm thanh chờ kết nối vang lên bên tai Triệu Thanh, như thể nó đang liên lục đấm vào tim anh.

Bên trong tầng cao nhất của khách sạn Đế Quốc.

Vì để chơi vui vẻ, không bị công việc làm phiền, máy truyền tin của mọi người đều tháo xuống ném sang một bên trên sofa, trừ phi có thông báo đặc biệt quan trọng hoặc cuộc gọi khẩn cấp được thiết lập, còn lại những liên lạc bình thường sẽ không ai để ý đến.

Lúc này, một máy truyền tin bên cạnh sofa vang lên vài lần, không ngừng gửi đến yêu cầu kết nối, một thành viên Bộ vũ trang ngồi kế bên tiện tay cầm lên nhìn thoáng qua, qua đôi mắt say lờ đờ chỉ có thể nhận ra đây là máy truyền tin của phó bộ trưởng Tô, trên mặt có đánh dấu nhận dạng riêng biệt.

Hắn ngẩng đầu hỏi đồng nghiệp xung quanh: “Phó bộ trưởng Tô đâu, các người có ai nhìn thấy không? Hình như có việc gấp, chỉ là không phải thông báo quan trọng, có lẽ là việc riêng.”

Một đồng nghiệp gác chân hút thuốc, trả lời: “Cậu ấy lên sân thượng bên kia, không phải công vụ quan trọng thì đừng quấy rầy, thật mất hứng.”

Tên thành viên Bộ vũ trang kia gật gật đầu cảm thấy có lý, ấn tắt yêu cầu kết nối, đặt sang một bên không để ý tới.