Trong đầu Tô Việt xẹt qua rất nhiều cách lý giải hữu dụng, phân tích và dự đoán ra nhiều hướng phát triển cũng như các kết cục khác nhau.
Có lẽ cậu sẽ chết trong một ngày mùa đông giá rét qua đi, bị bóp nghẹt trong căn phòng ấm áp, không bao giờ nghĩ tới việc mình từ đâu đến hay mình phải đi về đâu.
Có lẽ khi cậu trốn thoát, có thể quay trở về Bộ vũ trang, hay lang thang đến một hành tinh xa lạ nào đó, từ đấy bắt đầu kiếp sống bôn ba bị Ám Nha đuổi giết khắp nơi.
Hoặc có thể cậu may mắn sống sót, nhưng lại phải bị binh đoàn cầm tù, bị vắt kiệt đến chút giá trị cuối cùng, trở thành kẻ luôn phải vẫy đuôi lấy lòng đáng thương.
Tô Việt trực tiếp nhìn vào mắt đoàn trưởng, không thể tưởng tượng được Triệu Thanh cảm thấy như thế nào khi anh đã phát hiện ra sát ý, anh đã dùng loại tâm tình gì để vượt qua khoảng thời gian bên nhau lần này.
Liệu anh sẽ hối hận vì đã cứu một tên nằm vùng, còn vì vậy mà thân thể bị thương nghiêm trọng.
Liệu anh sẽ đau buồn vì có mắt không tròng, không nhìn rõ lòng người.
Liệu anh sẽ phẫn nộ, có lẽ lúc này sẽ không ra tay, nhưng cũng chỉ là sự bình yên trước cơn bão, sự im lặng trước khi giết chóc.
Tâm trạng biến hóa của Tô Việt không có một chút nào bị biểu hiện ra bên ngoài, cậu vẫn như cũ là một lính đánh thuê trầm ổn tự chủ, mạnh mẽ đáng tin cậy.
Tô Việt không nói nhiều lời nguỵ biện, dứt khoát lưu loát mà thừa nhận: "Anh phân biệt không sai, lúc ấy tôi chỉ có một ý nghĩ, đặt tay lên mạch máu của anh, chỉ cần dùng chút sức là có thể lấy mạng anh ngay tại chổ."
Tuy rằng trong lòng Triệu Thanh đã sớm có chuẩn bị, lúc này khi nghe thấy Anh Vũ thẳng thắn thừa nhận, không tình không nghĩa, không vui không buồn, trái tim anh phảng phất như bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, dùng đầu ngón tay đâm vào, chọc nguấy máu thịt bên trong.
Vết bỏng trên lưng cũng không đau bằng một nửa cơn đau lúc này, không thể bôi thuốc, không thể cầm máu, cứ như vậy mặc cho vết thương kia ngày càng bị mở rộng.
Đáy mắt Triệu Thanh hiện lên một tia bi thương, nhưng giây tiếp theo lại bị sự nham hiểm độc ác che giấu đi, anh cất giọng khàn khàn "Tại sao?"
Anh không muốn nói, nhưng không thể không nói.
Anh không muốn hỏi, nhưng không thể không hỏi.
Dù cho có ngàn vạn lý do cũng không đủ để xóa bỏ hận ý trong lòng, Triệu Thanh nhất định phải hỏi đến tận cùng vấn đề, tìm ra nguyên nhân.
Trong giọng nói Triệu Thanh không có lấy một tia run rẩy, nhưng đôi môi anh lại càng thêm tái nhợt: "Tôi tự hỏi tôi đối với em không tệ, là em ủy khuất ở đâu, hay là nơi nào đắc tội em, chẳng lẽ cùng tôi lên giường đã khiến em sống không bằng chết, ghi hận trong lòng?"
Tô Việt ngẩn ra vài giây, sau đó một lần nữa nhanh chóng nói thẳng suy nghĩ của mình: "Bởi vì trước đây anh đã từng hai lần hoài nghi tôi, không cho một cơ hội giải thích nào đã lập tức rút súng, tôi sợ rằng lần này đã gây ra đại họa kinh thiên động địa, khi anh tỉnh lại sẽ trừng phạt tôi thật nặng, có khả năng sẽ lại hoài nghi tôi."
"Lần trước, là bởi vì trên người Kim Điêu bị gắn máy theo dõi, lúc này đây, tôi không thể nào tìm được cách để chứng minh mình vô tội, tất cả đều phụ thuộc vào việc anh có tin tôi hay không, xong việc rồi có truy cứu hay không."
Tô Việt thở dài, lại nói: "Đoàn trưởng, tôi xin lỗi vì đã đối xử với anh như vậy, nhưng tôi không muốn lại một lần nữa giao phó tính mạng cho người khác, cả đời đều sống trong cảm giác bị khống chế, điều khiển."
Triệu Thanh dự đoán rất nhiều loại nguyên do, lại không biết Anh Vũ sẽ có suy nghĩ như vậy, bi quan như thế, mất mát như thế, khó lý giải như thế.
Hóa ra không phải vì muốn giết anh để thượng vị, muốn giành nhiều lợi ích hơn, muốn đá văng tên bạn giường đã chơi chán rồi.
Triệu Thanh cau mày: "Tôi khống chế, điều khiển em khi nào? Nếu tôi không cho em cơ hội mở miệng, thì phát súng kia sẽ làm trán em nở hoa, chứ không phải là một vết nhỏ nơi gò má."
Tô Việt không phản bác chuyện này, cậu chỉ là nói ra sự thật: "Nhưng lúc ấy, anh cũng đã động sát tâm không phải sao đoàn trưởng? Tôi cũng sợ chết, lúc ấy anh lao đến bên tôi, bị thương rồi hôn mê, tôi hoảng sợ cực độ cứ như bị quỷ ám, dùng tay ấn vào cổ anh."
Triệu Thanh lạnh lùng tự giễu: "Xem ra là do tôi không tốt, chưa cho em đủ cảm giác an toàn, có lòng cứu người trái lại suýt bị giết, là tôi tự làm tự chịu sao?"
Tô Việt lắc đầu, đáp: "Không, tôi không muốn ra tay."
Triệu Thanh cười nhạo hỏi lại: "Vậy là em vuốt cổ tôi chơi thôi?"
Tô Việt từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Tôi chỉ là muốn nhìn xem một người như anh, một lúc nào đó sẽ thật sự hoàn toàn buông bỏ phòng bị với tôi không?"
Triệu Thanh không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Tô Việt tiếc nuối nói: "Nhìn lại thì, có lẽ sẽ không."
Triệu Thanh giương mắt nhìn cậu, buồn cười nói: "Lời nói như vậy em cho rằng tôi sẽ tin sao?"
Tô Việt thần sắc nghiêm nghị, ngữ khí nghiêm túc trả lời: "Nếu tôi muốn xuống tay, tôi sẽ không có bất kỳ do dự gì, cũng sẽ không cho anh cơ hội chất vấn tôi như hiện tại."
Triệu Thanh trong chớp mắt trầm mặc, thực vậy, phong cách làm việc trước nay của Anh Vũ luôn dứt khoát lưu loát, sát phạt quyết đoán, về điểm này mọi người trong binh đoàn đều rõ như ban ngày.
Anh có chút phiền muộn, nói: "Chẳng lẽ chỉ vì em muốn thử tôi, xem xem tôi có bị ngất thật hay không, như vậy cũng quá không có lương tâm rồi."
Tô Việt ngập ngừng vươn tay, chậm rãi đem đoàn trưởng ôm vào lòng, cậu thấp giọng bên lỗ tai anh: "Hoặc có lẽ là tôi mong chờ anh lập tức mở to mắt ra, tinh thần phấn chấn mà bắt lấy tay tôi, dùng giọng điệu tàn nhẫn mà mắng tôi một tiếng phản đồ."
Lời này dinh dính, giống như là dán lên tai những lời âu yếm.
Tô Việt ôm chặt hơn, lại nói: "Đoàn trưởng, tôi thật sự lo cho anh, sợ anh hy sinh như vậy không xứng đáng."
Cậu không có nói dối, vào lúc Triệu Thanh không biết sống chết nằm trên người cậu, trong đầu Tô Việt trống rỗng, chỉ cảm thấy vớ vẩn đến không thể tưởng tượng được.
Đời trước Triệu Thanh bị cậu đưa vào ngục giam, sao có thể chết trước được lại còn chết ở một nơi như này, với một cái lý do nực cười như vậy.
"Không có gì là đáng hay không, cứu được em tôi rất vui." Triệu Thanh không chịu nổi giọng điệu này của Anh Vũ, thẳng thắn lại chân thành, thật sự không nghe ra một chút giả dối nào.
Anh trở mình nhích ra một chút, đem bên tai đã ửng đỏ giấu xuống gối nằm, không vui hỏi: "Bây giờ với tất cả những gì em nói, chẳng lẽ là tôi vô cớ gây rối, u ám đa nghi sao?"
Tô Việt cười cười, đáp: "Sao có thể chứ, rõ ràng là đoàn trưởng nhìn rõ mọi việc, xuyên qua ngọn lửa, ngay cả động tác nhỏ tôi lén lút làm cũng nhận ra."
Cậu thản nhiên mà thừa nhận sai lầm: "Chuyện này là tôi không đúng, không nên thử đoàn trưởng, không nên sờ cổ đoàn trưởng, không nên không chịu giải thích sao khi xong việc, chỉ nghĩ cách lừa dối cho qua."
Triệu Thanh chưa nói là tin hay không tin, chỉ dùng đôi mắt âm trầm nhìn Tô Việt, làn gió ấm ngoài cửa sổ bắt đầu nổi lên cũng không có thể thổi tan đi khí lạnh trong nhà.
Nửa ngày sau, anh rốt cuộc cũng mở miệng: "Bây giờ một lần, trước đây một lần, chúng ta xem như huề nhau."
Anh bắn vào Anh Vũ một phát súng, Anh Vũ có ý đồ bóp cổ anh, cuối cùng ai cũng không được chiếm hời.
Có một điều Triệu Thanh tin rằng, nếu Anh Vũ động sát tâm, thật sự muốn hành động, khi đó anh đã không thể sống, đây cũng là nguyên nhân Triệu Thanh muốn trực tiếp làm rõ nhất.
Mặc kệ thế nào, có thể nói ra, vẫn tốt hơn nhiều cứ để trong lòng rồi hoài nghi đối phương, không ngừng khiến mối quan hệ ngày càng xấu đi.
Triệu Thanh tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện này nữa, anh nhẹ nhàng nói: "Không có lần sau, lính đánh thuê thử đoàn trưởng như vậy là mạo phạm cấp trên, nếu em muốn tùy ý xử trí tôi, đợi đến khi em lên được chức đoàn trưởng đi."
Tô Việt không đồng ý, cậu đáp: "Phải chờ đến khi thượng vị sao? Hiện tại tôi có thể làm được."
Triệu Thanh nhướng nhẹ đuôi lông mày, nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu.
Tô Việt phải tận dụng mọi cơ hội, cố gắng đem đề tài này dời đi càng xa càng tốt, cậu cậy sủng sinh kiêu mở miệng nói: "Đoàn trưởng hiện tại không thể chĩa súng vào tôi đúng không? Khoảng cách gần như vậy, con dao găm của tôi nguy hiểm hơn nhiều, súng của đoàn trưởng lại không ở bên người."
Triệu Thanh cười lạnh một tiếng, từ dưới gối lấy ra một khẩu súng màu đen, dưới mí mắt Anh Vũ mà quơ quơ.
Anh nói: "Nó đầy đạn, em muốn mấy phát bắn vào nơi nào, tôi đáp ứng em."
Tô Việt "......"
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
Lúc này, Tần Vũ đang ngồi xổm trong một cái hầm trú ẩn bỏ hoang, chán gần chết mà ăn dịch dinh dưỡng không có mùi vị gì.
Trong khoảng thời gian này hắn trốn đông trốn tây, sợ bị người của Bộ vũ trang phát hiện, lại sợ bị người của Ám Nha tìm được, đừng nói đi khách sạn thuê phòng hưởng thụ, đi trên đường cũng lo lắng sợ hãi, đã mấy ngày liền đến cả dưới chân cầu cũng không dám đi.
Sau vụ nổ tại tòa nhà khoa học kỹ thuật bên trong khu tây, nơi đó đã bị bao vậy bởi nhóm người thuộc Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc, bọn họ giống điều tra nguyên nhân gây ra vụ nổ lớn, lại như đang tìm kiếm thứ gì đó, lăn qua lộn lại trong đống đổ nát mà điều tra.
Tần Vũ có thể xác định, thứ có giá trị mà những người đó muốn tìm, lúc này đang ở trên người hắn, nhưng đã nhiều ngày như vậy trôi qua, Tô Việt không có liên hệ gì với cậu, cũng không gửi bất kỳ tin tức gì.
Tần Vũ muốn chủ động hỏi thăm, lại lo máy truyền tin không có trên người Tô Việt. Lỡ như lúc này Tô Việt bị người Ám Nha khống chế, đang trong giai đoạn nghi ngờ và giám sát, nếu hắn tùy tiện gửi tin nhắn đến rất có thể sẽ bị để lộ điều gì đó.
Hắn không muốn vô duyên vô cớ hại đồng đội, chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, tự hỏi trong đầu, Tô Việt rốt cuộc bị làm sao, đã xảy ra chuyện gì, không phải là thân phận bị bại lộ, bị con quạ kia một phát bắn chết chứ.
Tô Việt đương nhiên chưa chết, cậu chỉ cách cái chết một bước chân.
Không ngờ rằng Triệu Thanh đã bị thương thành như vậy mà súng vẫn không rời thân, vừa rồi tay cậu còn thản nhiên mà đặt bên mép gối.
Tô Việt càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cho dù là nói sai một câu, đi sai một một bước, đều phải chạy đua với tốc độ tay ở cự ly gần.
Là viên đạn trong khẩu súng truyền kỳ kia của đoàn trưởng nhanh hơn, hay là con dao găm màu trắng bạc được làm từ vật chất Tinh Tú sẽ nhanh chóng li3m máu người, tiễn người xuống Hoàng Tuyền.
Tô Việt thần sắc không đổi, nhìn thấy khẩu súng kia cũng không để lộ ra một tia sợ hãi nào, ánh mắt vẫn như cũ vững vàng trấn định, không ai có thể phát hiện ra nửa điểm dao động nào.
Cậu giống như thật sự không thẹn với lương tâm, không chút lo lắng về sống chết, ôm lấy tay Triệu Thanh lặng yên đ è xuống, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe, nói: "Đạn của đoàn trưởng quý như vậy, sao có thể tùy ý lãng phí chứ."
Rõ ràng vừa rồi bầu không khí còn rất khẩn trương, tình huống ác liệt, sau khi đượcTriệu Thanh tha thứ cậu vô cùng tự nhiên thoải mái, Tô Việt trông giống như một lính đánh thuê cấp thấp chỉ mong tự bảo vệ mình, không hề mang dã tâm.
Triệu Thanh đã ăn chay một đoạn thời gian, lúc này bị chọc cho phát hỏa, hơn nữa vừa rồi trong lòng tích tụ buồn bực, cần phải phát ti3t một phen, nếu Anh Vũ đã có tâm muốn lấy lòng, anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Bàn tay Tô Việt rất ấm áp, tuy rằng trên mặt có vài vết chai mỏng, nhưng tổng thể không hề thô ráp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, tràn đầy xinh đẹp và mạnh mẽ.
Triệu Thanh đã quen với sự đụng chạm của Tô Việt, nhưng đến thời khắc cuối cùng, người này đã chặn anh lại với ý đồ xấu xa.
Triệu Thanh kêu lên một tiếng, bắt lấy cánh tay Tô Việt, giọng nói khàn khàn: "Em có ý gì?"
Tô Việt trả lời: "Không phải anh nói muốn mấy phát đều có thể thỏa mãn tôi sao"
Cậu thấp giọng nói tiếp "Vậy tôi đây muốn một phát lại một phát, làm đoàn trưởng từng điểm từng điểm b ắn ra."
Triệu Thanh "......"
Tên nhãi con Anh Vũ này, muốn tạo phản mà.
Editor: xong cái H rồi đó mấy bà có phát hiện ra không haha, tui phải đọc qua chương sau mới biết rồi quay lại đây cmt cho mấy b nè:)))
Thằng con tui iu vô cái tin ngta qtqđ, nói gì cũng tin 😔😔😔