Vài lần công diễn trước đó, chương trình sợ ảnh hưởng ghi hình biểu diễn và sự phát huy của thực tập sinh nên kiểm soát bảng tiếp ứng khá nghiêm, trước khi vào trường quay sẽ bị tịch thu hết.
Cho dù có lén mang vào, sau khi nó sáng lên cũng sẽ bị thu đi ngay tức thì cho nên đây là lần đầu tiên Giang Diệp thấy bảng tiếp ứng nhà mình.
Kiểu dáng giống nhau, độ lớn như nhau, trong đó còn thiết kế một mảng xanh đậm có độ sáng cao dành riêng cho cô.
Fans nhà Giang Diệp tuy hơi đen nhưng tổng số fans cũng khá nhiều.
Hơn nữa, sắc xanh chói lòa này tạo thêm hiệu ứng, vì thể trong đủ loại màu sắc ở đây, trở thành màu duy nhất áp chế các thể loại màu khác, nhất kỵ tuyệt trần.
Giang Diệp: ...
Cô nghi ngờ sâu sắc rằng khi fans cô làm bảng tiếp ứng thì còn tăng thêm độ sáng cho cái bảng vốn đã sáng màu này.
Có lẽ đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi vậy.
Cùng lúc ấy, máy quay cũng ghi được hiện trường đại chiến sắc màu rầm rộ ở đây.
[Mé nóa cái màu xanh lá này sáng mù cả mắt tôi rồi]
[Người nhà Giang Diệp nhiều vậy?! Top đúng là top!]
[Hu hu hu nhà Lâm Tối sao lại nghĩ làm màu xanh dương vậy, ai cũng biết trong trận chiến màu xanh này yếu nhất mà, đẹp vậy mà chìm nghỉm luôn rồi]
[Tuy vậy cũng là vì người nhà Giang Diệp vốn đã nhiều rồi, chỗ ngồi đều là tùy ý sắp xếp. Các nhà khác có muốn cũng chẳng được, đây nhà họ thì ngược lại, trực tiếp biến thành một biển màu xanh luôn]
....
Sau khi kết thúc màn giới thiệu của các thực tập sinh, bọn họ bắt đầu biểu diễn tiết mục thứ nhất.
MC ở trên sân khấu để các thực tập sinh còn lại chơi trò chơi nho nhỏ trước, còn các thực tập sinh khác đi tới hậu trường, vội vàng đổi quần áo để lên sân khấu.
Tiết mục đầu tiên chính là 《You can't stop loving me》mà Giang Diệp biểu diễn ở lần công một.
Mà sân khấu này cũng là một sân khấu hoàn chỉnh duy nhất, năm thực tập sinh một người cũng chẳng thiếu.
Chỉ là ở buổi gặp mặt này, sân khấu cũng chỉ là tạm dựng lên thôi.
Không có thiết kế sân, không background, không có khói mờ ảo để tạo không khí.
Thậm chí ngay cả ánh sáng cũng chẳng dựa vào sự thay đổi của các tiết mục mà biến hóa muôn hình.
Cảm giác này chẳng giống như khi công diễn chút nào nên Giang Diệp sửa lại một chút từ bản gốc.
Năm người các cô lên nhảy cùng nhau một đoạn, sau đó là part cá nhân, như vậy gọn nhẹ hơn, cũng hợp với không khí của buổi gặp mặt hơn.
Cửa dẫn tới sân khấu được mở ra.
Giang Diệp dẫn theo các đồng đội đi vào.
Tiếng thét người xem càng chói tai.
Nhưng Giang Diệp đè tai nghe của mình, trong lòng lại cảm thấy hình như không khéo quá rồi.
... Nghe tiếng như này, cảm giác chất lượng của bộ thiết bị này không tốt lắm.
Bởi vì thời gian có hạn, trừ phần mở ra, đội hình và điều xếp như nào không hề thay đổi.
Người biểu diễn thứ nhất vẫn là Trình Chân nhưng khi cô nàng hát câu đầu tiên, Giang Diệp vội thấy bất an trong lòng.
Chất lượng thu âm của cái mic này đúng là rất không tốt.
Trình Chân cũng coi như vocal có thực lực nhưng lên sân khấu xong, câu đầu tiên đã bị cái mic rách này đánh nát rồi.
Cô nỗ lực đè tai nghe xuống, tiếp tục hát tiếp.
Tuy rằng không lạc điệu nhưng sau nghe vẫn thấy sai sai.
Fans ở hiện trường vốn đang ồn ào cũng yên lặng một giây.
Phòng phát sóng trực tiếp cũng có một đám dấu chấm và chấm hỏi bay ngang màn hình.
[???]
[? À? Trình Chân chỉ có vậy?]
[Có phải mic có vấn đề không?]
[Hóa ra đây là đại vocal của thiếu nữ theo đuổi ánh sáng à, chỉ có vậy à?]
Trình Chân hình như cũng biết được vấn đề của mình nhưng hình như cô không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu lên hát cho xong đoạn của mình, sau đó xoay qua bên cạnh.
Giang Diệp cũng cảm nhận được.
Bộ thu âm này chẳng ra gì.
Tiếng trong mic có tạp âm, tiếng trong tai nghe thì lúc to lúc nhỏ.
Nếu không phải người có kinh nghiệm trên sân khấu thì rất dễ bị hồi hộp mà tạo ra sai sót.
Sau Trình Chân là Du Thần Thần.
Cô nàng vốn thiên về vũ đạo, về mặt thanh nhạc thì có chút thiếu sót.
Hơn nữa, Trình Chân vừa cất lời đã không khống chế được, chung quanh còn nhiều máy quay phát sóng trực tiếp như vậy, Du Thần Thần căng thẳng, giọng còn lạc hơn cả Trình Chân.
Giang Diệp khẽ thở dài trong lòng.
Quả nhiên chẳng có gì bất ngờ xảy ra, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp tăng nhanh dần.
[???]
[Cứu với giọng này phô quá, tôi cảm giác là tôi lên cũng được]
[Bây giờ tôi đang nghi ngờ sâu sắc rằng những gì chúng ta nghe được lúc công diễn không phải là đã được chỉnh âm n lần rồi chứ, sau thực tập sinh hát live đều là trình độ này đi?]
[Tôi cũng... vô cùng hoài nghi rằng chương trình luôn lừa gạt chúng tôi]
[Cứu với, tôi có dự cảm rằng một lát nữa lời khó nghe trên quảng trường đều là mắng cái buổi gặp mặt này]
[Tôi càng sợ lát có sự cố gì xong bay thẳng lên hot search!!]
Cảm xúc của người xem ngày càng dao động mãnh liệt.
Người nghi ngờ ngày càng nhiều.
Ngay cả fans thật ở dưới khán đài cũng bắt đầu thấy hơi ngượng ngùng vì màn biểu diễn này.
Trong số họ cũng chỉ có một ít người đã từng tới công diễn, biết rõ rằng đây chẳng phải là trình độ lúc họ công diễn thật nhưng trong tình huống này cũng khó tránh có chút hoài nghi với cuộc đời này.
Sau Du Thần Thần là Giang Diệp.
Nếu là bình thường, lúc Giang Diệp xuất hiện chính là sóng gào gió thét vô cùng nhiệt tình mà lúc này nhìn bình luận chỉ toàn thấy trước được sự nguy hiểm.
[Giang Diệp tới!!]
[Tôi sợ nếu cả Giang Diệp cũng lạc điệu... sự yêu thích trong lòng tôi đây đúng là xong rồi]
[Tuy tôi thấy chẳng thể nào đâu nhưng bây giờ cũng thấy cuống rồi, đừng mà]
Giang Diệp chuyển tới trung tâm sân khấu.
Cô hiểu rõ, dù là hiện trường hay người xem phát sóng trực tiếp, họ đều không có một khái niệm rõ ràng về việc bộ thu âm tốt hay xấu.
Có lẽ sẽ có người suy đoán có phải mic hay tai nghe có vấn đề gì không nhưng phần lớn người xem chỉ biết đánh giá một cách đơn giản về sự biểu hiện tốt hay không cho nên cô cần phải đủ tốt.
Đủ tới mức có thể áp xuống sự ảnh hưởng do mic này ở trường quay.
Trong lòng Giang Diệp lấy hơi, mở miệng hát câu đầu tiên.
Trong nháy mắt, mọi người cảm giác lỗ tai mình lại bình thường rồi.
Tạp âm nhiễu trong mic bị cô mạnh mẽ ép xuống. Càng đừng nói tới động tác nhảy của cô, vẫn duy trì trình độ như khi công diễn.
Mấy tháng qua, cô vẫn còn cảm giác quen thuộc với sân khấu này, vẫn là sự kinh diễm ấy, chẳng hề kém cạnh so với công một.
Sau khi yên lặng, cả khán trường lại lần nữa bùng nổ.
Giang Diệp dùng thực lực của mình lấp lại cái hố tai nạn vô tình này, cũng đập tan sự hoài nghi của người xem lúc trước với cô.
Cô vẫn là Giang Diệp đã lên sàn ắt sẽ hút fans như trước.
Khán giả điên cuồng hò hét vì cô.
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhanh chóng phủ kín tên Giang Diệp.
[Giang Diệp đỉnh!!]
[Trời đất má tôi! Quả là con gái tôi quá giỏi!]
[Bà hoàng sân khấu Giang Diệp của chúng tôi không phải do chém gió mà ra đâu!]
[Tuy vậy nhưng mic có vấn đề là thật, Giang Diệp nhà tôi ổn vậy nhưng tôi cũng nghe thấy tạp âm rồi]
Sau Giang Diệp, Lâm Tối lập tức thế chỗ của cô.
Kinh nghiệm biểu diễn của Lâm Tối phong phú, tai nghe hay mic hỏng đều trải qua rồi, chút này chưa đáng gì, cũng nhanh chóng điều hòa không khí.
Có hai người họ chỉnh tông, trạng thái về sau của Trình Chân và Du Thần Thần cũng trở lại, sân khấu này cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà qua rồi.
Chờ biểu diễn xong, năm người vội vàng xuống đài.
Trình Chân không đổ lỗi cho mic, áy náy nói: "... Có phải tớ làm hỏng rồi không?".
Du Thần Thần cũng nhỏ giọng nói theo: "...Đừng nói nữa, tớ còn lạ hơn, rất xin lỗi mọi người".
"Đừng tự trách mình vội. Lúc ấy, mic có vấn đề thật, tớ cũng không quen". Giang Diệp rảo bước về phòng thay đồ, vừa nói.
Trình Chân vốn không có nhiều kinh nghiệm, còn là người đầu tiên lên sân khấu, không khống chế được cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, Trình Chân không phải thực tập sinh chuyên nghiệp như họ.
Trước công diễn, vì vừa được luyện tập còn được diễn tập nên hình thành một loại quán tính đối với hệ thống âm hưởng của sân khấu.
Khi đối mặt với tình huống bất ngờ như không quen bộ thu âm này, không thể ngay lập tức nghĩ ra cách xử lý được.
"Tuy vậy cũng do kinh nghiệm biểu diễn chưa nhiều, sau này tập nhiều là được, các cậu còn rất nhiều cơ hội, không cần vì một tiết mục đã gục ngã. Mau đi nghỉ ngơi đi, đừng quên lát nữa cậu vẫn lên biểu diễn". Giang Diệp vỗ vỗ bả vai cô.
...
Nhóm thực tập sinh thứ hai lên sân khấu.
Giang Diệp vội vàng trở về hậu trường, thay quần áo, cẩn thận dùng khăn lau mồ hội, chắc chắn rằng không bị mờ lớp make up mới ra ngoài.
Tiếp theo cô phải diễn 《If I can》.
Sau cô là Lâm Tối biểu diễn 《Bé nhỏ》.
Hai sân khấu này thì không có gì phải lo lắng quá nhưng quan trọng hơn là, tiết mục cuối cùng là 《Gió bên bờ biển》, Trình Chân phải lên sân khấu.
Lại nói, vũ đạo của bài này cũng luôn khiến cô nàng đau đầu nhất.
Giang Diệp an ủi Trình Chân rất từ tốn nhưng thực tế thì cô cũng sợ Trình Chân chưa chuẩn bị tâm lý cho ổn thỏa.
Lúc này đang phát sóng trực tiếp, không cần nghĩ cũng biết tuyển thủ hàng top gây ra sai lầm khi phát sóng trực tiếp sẽ bị mắng thành cái gì nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều, cô chẳng nghĩ được nhiều nữa, chỉ có thể biểu diễn hết cho tốt trước đã.
Ba ngày này, Giang Diệp đã nghiên cứu video công diễn ba của Lâm Tối rất nhiều lần, học tập sở trường của cô, cũng sửa một ít chi tiết khi biểu diễn.
Chờ tới khi cô kết thúc màn biểu diễn, bình luận đều đang kêu rên tiếc hận.
[Trời ạ! Tôi hối hận sao hồi ấy không bầu bài này cho Giang Diệp! Con bé quá hợp!]
Sau Giang Diệp là Lâm Tối hợp tác với Lương Úc hát 《Bé nhỏ》.
Bình luận chỉ còn sự nghi hoặc.
[Hu hu hu Giang Diệp nhà mình không lên bé nhỏ nữa à, tôi muốn nhìn em ấy nhảy bài này tiếp]
[Hẳn là tập luyện quá nhiều, thời giân không đủ đi hu hu]
[A a a Lâm Tối lên kìa mẹ ơi! Muốn thấy chị gái hát rap!]
Chờ tới lúc nhìn thấy part của Lâm Tối chính là part của Giang Diệp, khán giả lại nghĩ về lúc nãy, Giang Diệp cũng thay chỗ của Lâm Tối, nháy mắt lại thấy đường rồi.
[Xin hỏi hai vị thực tập sinh Giang Diệp và Lâm Tối, trao nhau C là tình thú đặc biệt gì à]
[Má ơi tui get được rồi, không hổ là song top định mệnh của nhau, hát part của đối phương có khác gì kết hôn không, tui cho là không!]
Giang Diệp đương nhiên không có thời gian xem bình luận lúc này.
Cô đổi bộ thứ ba, chuẩn bị lên sân khấu cuối cùng.
Trình Chân chỉ có một cái đầu với một cái cuối nhưng sự cố vừa rồi đã ảnh hưởng không nhỏ tới cô.
Cô ở dưới sân khấu điều chỉnh hồi lâu, thậm chí còn được kéo lên chơi trò chơi nhưng vẫn chưa thấy bình tĩnh lại.
Một đường từ trước tới này của Trình Chân đều thuận buồm xuôi gió nhưng bây giờ cô rất sợ hãi.
Sợ lại khiến người yêu quý cô thất vọng.
Sợ người khác đánh cá chém thớt lên cha mẹ cô chỉ vì biểu hiện của cô.
Cũng sợ chính đồng đội mình sẽ thấy chán ghét.
Trước khi lên sân khấu, Trình Chân thì thầm, "Tớ sẽ không làm hòn đá cản các cậu".
"Không cần nghĩ như vậy, mới nãy đoạn sau cậu đã tìm được trạng thái của mình rồi cho nên ngay từ đầu là do cậu chưa quen thôi". Giang Diệp an ủi cô.
Cô xoa đầu Trình Chân, "Không phải sợ, bây giờ cậu càng cần sân khấu tiếp theo này, chứng mình bản thân cậu".
Trình Chân gật đầu nhưng nhìn vẫn thấy hơi bối rối.
Đàm Mộng ở đằng sau cô khẽ gõ lên gáy cô một cái.
"Ai u, sao thế?". Trình Chân tức thì che gáy lại.
"Cậu sợ gì chứ. Vừa rồi có Giang Diệp, giờ có tớ".
Đàm Mộng không nhìn cô, ánh mắt hướng về sân khấu, "Nếu cậu gây ra điều gì, lần này, tớ sẽ cứu cánh giúp cậu".
...
Tới lượt 《Gió bên bờ biển》rồi.
Trình Chân vẫn là người đầu tiên lên sân khấu.
Bình luận tràn đầu sự lo lắng.
[Hu hu hu bé con cố lên!]
[Hu hu hu thật nhé đừng sợ mà em có thể!]
Cũng có không ít người tới xem trò vui.
[Sẽ không xảy ra sự cố tiếp chứ?]
[Trước thì ngày ngày marketinh thổi phòng thực lực Trình Chân ngày ngày tiến bộ lên tận trời, mới cố gắng ba tháng đã cố gắng thành như này?]
[Trình Mộc Hà và Dương Lâm có thể đưa con gái mấy người về nhanh nhanh có được không 2333]
Trong lời tranh cãi không ngừng này, Trình Chân cất lời.
Cô vẫn chưa quen với cái mic này, chưa quen với cái tai nghe và cả bộ thu âm này nhưng đây là bài hát fans bầu cho cô, cô đã từng tập rất nhiều lần, không thể làm họ thất vọng được.
Câu đầu tiên cô hát, Đàm Mộng và Giang Diệp đều âm thầm thở ra một hơi.
Giai điệu rất đúng mực, phát huy được thế mạnh lúc công diễn của cô.
Bình luận vốn đang người chê kẻ cười, nay chỉ còn dư lại tiếng khóc của fans.
Sau Trình Chân, máy quay lia tới Giang Diệp.
Máy quay khi phát sóng trực tiếp không giống công diễn, không có nhiều lớp kính nhưng Giang Diệp mặc chiếc váy ngắn chưa qua đầu gối, đầu đội mũ beret, sợi tóc hồng được uốn tự nhiên xõa trên vai, khóe mắt còn được điểm xuyết một ngôi sao lấp lánh, quả là ngọt ngào khiến trái tim rung lên.
Bởi vì sân khấu hợp tác với thầy cô còn chưa lên sóng nên rất nhiều người lần đầu tiên thấy được tạo hình này của Giang Diệp.
[Hu hu hu trời ơi ngọt quá!!!]
[Không thể không nói, em gái Giang hôm nay xinh quá xá hu hu hu!!]
[Hu hu màu hồng này hợp với con gái quá!!]
Giang Diệp cười với máy quay, bắt đầu phần của mình.
Sở dĩ cô chọn bài hát này là vì cảm thấy trước đó chưa thử phong cách đáng yêu này.
Khi ấy, trong chương trình có quá nhiều người đi theo hướng em gái ngọt ngào, cô nghĩ không cần đụng hình tượng với họ nhưng lần này thì khác.
Buổi gặp mặt mà, sao cho càng nhiều bất ngờ cho fans càng tốt.
Giang Diệp nhảy xong part của mình, sắp xoay người chuyển chỗ, ngón tay tạo hình trái tim.
Sau đó, tùng tùng, kéo cung, nhắm chuẩn, bắn tên.
Piu!
Hình như mũi tên Cupid bay tới rồi!
Tớ tặng trái tim mình cho các cậu, đón lấy nhé.
Giang Diệp nháy mắt với máy quay, xoay người qua bên cạnh.
Người xem tại hiện trường, bình luận phòng phát sóng trực tiếp cùng với diễn đàn đang phát sóng lập tức nổ tung.