Trọng Sinh Sau Debut Thành Center

Chương 145: 145: Pn Trú Diệp Chẳng Rời





Đại minh tinh Giang Diệp sau khi kết hôn có gì khác so với trước kia?
Là nhân viên được Giang Diệp tin cậy nhất, đồng chí trợ lý có thể khẳng định nói với mọi người rằng, hầu như chẳng khác gì.
Trợ lý rất khâm phục giám đốc nhà họ.
Các minh tinh khác kết hôn kiểu gì cũng phải đi trăng mật một thời gian, kết quả giám đốc nhà họ còn chưa được mấy ngày đã quay về làm việc, đúng là có tâm sự nghiệp.
Nếu một hai phải nói có gì khác?
Bạn nhỏ trợ lý âm thầm mắng trong lòng, đó chính là ỷ vào mình có người nhà bèn chẳng kiêng nể gì ai mà show cơm chó ở công ty.
"...! Không muốn lo", Giang Diệp nhoài qua một đống giấy tờ, "Sao có nhiều thứ chị phải tự xem thế? Tới, bây giờ dùng nick của phòng làm việc tuyển người cho chị, ít nhất phải tuyển hai mươi người vào".
"..."
Trợ lý yếu ớt lên tiếng, "Dự toán tháng này..."
"À, đúng, còn có chuyện này", Giang Diệp suy nghĩ một lúc, lại nói, "Không sao, anh rể mi có tiền".
Hà Trú đang ở bên cạnh chỉnh sửa tác phẩm mới: ?
Trợ lý lập tức dùng ánh mắt anh mau quản chị ý đi nhìn Hà Trú.
Nhưng Hà Trú còn chẳng thèm nghĩ nửa giây, chỉ cười rộ lên, "Được, nghe em ấy".
Trợ lý: ...
Anh quản chị ý đi!!
Người khác đều nói đôi vợ chồng Trú Tư Diệp Tưởng này muốn điệu thấp bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tổ chức hôn lễ xong quay về không nói lời nào không nói, tiếp nhận phỏng vấn cũng chỉ nói cảm ơn mọi người đã chúc phúc, có thể nói là đôi vợ chồng mẫu mực của giới giải trí.
Đó chỉ là bề nổi thôi!
Thồn cơm chó với trong nhà bọn họ chưa từng nương tay đâu.
Khó trách hai người họ chẳng tính đi hưởng tuần trăng mật, mỗi ngày làm việc cạnh nhau cũng tính là tuần trăng mật rồi!
Trợ lý hỏi ra câu cuối cùng do sống chẳng còn gì luyến tiếc: "Nếu ngày nào đó em bị tình yêu của hai người làm cho đui con mắt có thể tính là tai nạn lao động không?"
"?"
Giang Diệp còn nghiêm túc tự hỏi, "Chị nghĩ là không tính.

Dù sao đây cũng không phải cố ý khoe tình cảm.

Chỉ là tụi chị biểu lộ tấm lòng mà thôi".

Giang Diệp nghiêm trang nói, "Nếu mà không chịu được thật chỉ có thể chứng minh một điều rằng cấp bậc của em còn chưa đủ, cần rèn luyện nhiều hơn, cố lên!"
Trợ lý: ...
...
Đương nhiên, bình thường chuyện kết hôn có ảnh hưởng không nhỏ tới các minh tinh.
Tuy rằng Giang Diệp đã cố gắng điệu thấp nhưng không ít người ồn ào tỏ vẻ từ đó về sau, sự nghiệp của Giang Diệp có lẽ sẽ giống mặt trời lặn rồi.
Chờ tới tháng tám, khi Giang Diệp công bố album của cô, dư luận còn xôn xao hơn.
Album này, bài nào cũng là cô tự sáng tác cho nên trước khi phát hành, rất nhiều người đã dự báo kết cục thảm hại cho cô.
[Còn tưởng rằng sau album lần trước cô ấy sẽ giao cho người khác? Đúng là không ngờ mà]
[Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ thảm à, cô rất có ý tưởng sáng tác nhưng ở trong nước hoàn toàn không nổi trội, còn không bằng cứ để chồng cô ấy đảm đương album mới này, thuận tiện còn có thể xào một đợt nhiệt không ngon à?]
[Đúng là không hiểu cô ấy nghĩ cái gì, có lẽ là chưa đụng vỡ đầu chưa dừng đi]
Nhưng tới ngày album phát sóng, những người này bị vả mặt không ít.
Chất lượng của album này rất khá, bài hát chủ đề còn được khen ngợi rất nhiều, giai điệu bắt tai, phong cách lay động được lòng người, sau đó cũng nhận được hưởng ứng rất tốt.
Mọi người từ lúc bắt đầu là nghi ngờ, sau đó là trơ mắt nhìn độ hot của album ngày một dâng cao, tới cuối năm còn hầu như quét hết một loạt các giải thưởng âm nhạc.
Cuối cùng chỉ còn lại một giải thưởng có đẳng cấp cao nhất.
Thực ra, trong giải này, cô đã rất nhiều lần lấy được giải nữ ca sĩ tốt nhất của năm.
Hà Trú cũng từng lấy mấy giải nhà soạn nhạc tốt nhất và nhà sản xuất tốt nhất.
Nhưng giải khó nhất của nó lại là ca khúc tốt nhất của năm.
Một mặt là do cạnh tranh quá nhiều, còn mặt khác là do sau lưng có tư bản động tay, phòng làm việc cá nhân như Giang Diệp thân cô thế cô, muốn hưởng được cái giải này đúng là hơi khó.
[Tới cược đi nào bà con, tới đặt cược xem album của ngôi sao giới giải trí này có thể lấy được giải Kim khúc* không nào]
*Mình chưa rõ cái giải này tên là gì nên để tạm là kim khúc ở đây theo bản cv nhé, ý chỉ bài hát vàng.
[Không thể nào mà?!]
[Đúng là ngay cả fans cũng chẳng dám mong chờ]
[Ra đề khó rồi, sao Tử vi giới giải trí đúng là sao Tử vi, cho rằng kết hôn sẽ mất fans không ngờ là còn hút được cả fans CP, sau vốn cho là album mới nát như album cũ mà chẳng có còn nổi càng thêm nổi]
[Chỉ có thể nói là số tốt, cảm giác bát tự đều là loại có thể phất lên ấy]
[Đừng ăn nói vớ vẩn! Có thể chấp nhận rằng chính Giang Diệp có thực lực có được không? Ra mắt nhiều năm như vậy rồi cô ấy chưa từng làm chúng ta thất vọng bao giờ mà?]
[Đúng vậy! Chị gái xông lên cho em!!! Dù sao chị gái tạo ra kỳ tích cũng chẳng phải lần đầu rồi! Em chỉ chờ bây giờ chị ấy làm thêm cái nữa!]
....
Fans lo sợ bất an.

Nhưng bản thân Giang Diệp lại không lo lắng ắm.
Đối với cô mà nói, tác phẩm này đã hoàn toàn chứng minh được thực lực của cô, rửa sạch ấn tượng xấu về album cũ.
Còn về có lấy giải hay không, chỉ có thể nói lấy được thì vui nhưng không được cũng không thất vọng.
Hà Trú tham gia cùng cô.
Lúc ở bên dưới chờ trao giải, Giang Diệp bày ra nụ cười thương mại, lại thì thầm thảo luận, "Anh nói em có nên diễn thử xem lát nên nói như nào không? Tuy rằng không có khả năng lắm nhưng nhỡ lấy giải được thật thì sao?"
Hà Trú nghiêng qua: "Được nè, em muốn nói cái gì?"
Giang Diệp nghĩ nghĩ, nói, "Ôi, xong rồi, giờ đầu em trống không"
Vốn là cô không căng thẳng lắm nhưng nghe thấy lời MC đọc thì vẫn có chút mong chờ.
Đặc biệt là album này còn được hoàn thành dưới sự giám sát của Hà Trú, cô cũng sợ hắn bỏ công tay không quay về, sợ khiến hắn thất vọng.
Hà Trú nắm lấy tay cô.
"Dù có lấy được giải hay không, trong lòng anh em đều là bà hoàng không ngai.

Hơn nữa", hắn cười, "Anh cho rằng em có thể lấy giải, tin anh".
Quả nhiên, MC lập tức nói, "——chúc mừng 《Bốn mùa》và tác giả của bài hát, Giang Diệp"
Hà Trú xoa xoa tay cô, trong mắt ánh lên ý cười, "Thấy không, anh cũng biết xem bói".
....
Ánh đèn chiếu lên người cô.
Cô đã có kinh nghiệm khá phong phú trong việc phát biểu cho nên vừa mới nói gì mà trong đầu trống không, giây sau đã nghĩ ra cực nhanh nội dung mình muốn nói.
"Hôm nay có thể lấy được giải thưởng này, tôi rất vui.

Dù sao đây cũng là bài hát tôi thích nhất trong album, hiển nhiên thẩm mỹ của tôi hình như không khác mấy so với các vị giám kháo"
Giang Diệp đùa.
Không khí cả trường quay dịu dần xuống.
"《Bốn mùa》là một bài hát rất ấm áp.

Nhưng trong quá trình sáng tác, thực ra tôi gặp rất nhiều khó khăn cho nên ở nơi đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn chồng tôi".

Máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng chuyển sang Hà Trú.
Giang Diệp nhìn người phía dưới, rất nghiêm túc nói, "Lần trước, khi album của em không được hưởng ứng tích cực lắm, là anh cổ vũ em.

Trong quá trình sáng tác lần này, cũng chính anh đã giúp đỡ cho em rất nhiều".
Tiếp tục làm chuyện mình thích.
Đối mặt với thị trường cũng đừng quên đi ước mơ thuở đầu.
Đây là lời Hà Trú nói với cô, lúc hoàn thành album, cô đã làm được rồi.
Cũng đạt được kết quả mà mình hài lòng.
Giang Diệp: "Lúc anh lấy được quán quân từng nói, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không đứng ở vị trí ấy.

Bây giờ em cũng muốn nói, em cũng vậy".
Giang Diệp cười, "Nếu không có sự hỗ trợ của anh, em cũng sẽ không lấy được giải thưởng này.

Đợi chúng ta về rồi, lại chia cúp anh nhé"
Nếu trước đó là cô vẹn tròn cho ước mơ của hắn, vậy bây giờ là hắn lấp đầy kỳ vọng của cô.
Tiếng hoan hô của toàn trường tức thì vang xa.
Giang Diệp giơ cúp lên, cười với máy quay.
Hà Trú ngồi ở hàng ghế đầu vỗ tay mỉm cười.
Hắn nhớ tới một năm ấy, trên sân khấu đơn sơ của trại trẻ, Giang Diệp hát xong một bài hát, đôi mắt sáng lên, "Sớm muộn cũng có một ngày, tớ để cả thế giới này nghe được bài hát của tớ".
Những lời này, cô đã thực hiện được rồi.
...
"À, bên phải một chút".
"Được rồi, chính nó"
Giang Diệp vừa lòng nhìn kệ thủy tinh trong nhà.
Trong kệ bày không ít cúp, còn cô bỏ chiếc cúp mới lấy vào chính giữa kệ.
Còn bên trái cúp đó là cúp quán quân Hà Trú tham gia 《Nhà soạn nhạc tài ba》.
Trên bệ của cái cúp còn có cái nhãn cô từng dán, tuy rằng đã cũ tới độ ố vàng nhưng lại là minh chứng cho lời hứa năm ấy của họ.
Giang Diệp đóng cánh cửa kệ thủy tinh lại.
Cô ngửa đầu, nhìn hết các cúp một lượt, "Có lẽ, rồi sẽ có một ngày, nơi này sẽ ngập đầy cúp của hai đứa mình"
Lúc cô nói những lời này, trong mắt có tia sáng.
Cô gái có ước mơ ấy chưa từng thay đổi.
Hà Trú đứng bên cạnh cô, cười khẳng định, "Chắc chắn sẽ"

....
Theo lý thuyết, Giang Diệp lấy được giải thưởng này nên marketing che trời lấp đất, sau đó dùng cái giải này cọ thêm một đợt nhiệt.
Nhưng cô không làm như thế.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Giang Diệp thực sự làm như lời cô nói, dấn thân vào tuần diễn công ích.
Không chỉ vì làm từ thiện mà bôn tẩu khắp nơi, cô còn đặc biệt quan tâm tới khu vực trẻ em mồ côi và nghèo khó.
Giang Diệp lập ra một kế hoạch nhỏ.
Trong 5 năm này, lưu lại dấu chân mình trên mỗi một thành phố ở khắp cả nước.
Mà thay vì máy bay, cô càng thích cảm giác ngồi xe từ thành phố này tới thành phố khác, cảm giác được trên hành trình lưu diễn này, mình là một ca sĩ lang thang.
"...!Khi nào tới thế?", Giang Diệp như đang ngủ mơ màng bị đánh thức, hỏi một câu.
"Còn sớm", Hà Trú vỗ về xoa đầu cô, "Ngủ tiếp đi".
Giang Diệp lại dựa vào vai Hà Trú.
Cô ngáp một cái, khép hờ mắt hỏi, "Không hát bài chúc ngủ ngon gì đó cho em à?"
Hà Trú cười, hỏi, "Em muốn nghe cái gì?"
Giang Diệp: "Cái gì cũng được"
Hà Trú nghĩ nghĩ, khẽ ngâm nga bài hát Giang Diệp lấy giải.
Chẳng có nhạc đệm.
Cũng chẳng có ánh đèn.
Nhưng không sao cả, dù sao khán giả đầu tiên của hắn và khán giả đầu tiên của cô đều là đối phương.
Bây giờ vẫn cứ hát cho nhau nghe như vậy.
Năm ấy, hai bạn nhỏ mồ côi cha mẹ xoa dịu vết thương cho nhau giờ đã lớn rồi.
Mà còn ỷ lại chăm sóc cho nhau hết cả đời này.
Hà Trú ngâm nga tới đoạn điệp khúc thì dừng lại.
Giang Diệp rất tự nhiên ngâm tiếp đoạn tiếp theo, hưm một tiếng, dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi.
Bây giờ cô đang mơ thấy một giấc mơ thật đẹp.
Thấy tương lai họ còn rất dài.
Còn có rất nhiều câu chuyện đang chờ họ kể lại.
Hà Trú nghe tiếng thở đều đều của cô, lấy bút, viết lên máy tính bảng lời cho bài hát mới.
Ai nói ánh trăng cao khó hái.
Ánh trăng ấy đang ở bên cạnh anh, nói với anh rằng, ngủ ngon.
~TOÀN VĂN HOÀN~