Sau khi phân đoạn được quay xong, Tô Duyệt Cẩn lập tức đi rửa tay, thay quần áo, thời gian vừa kịp lúc đoàn phim phát cơm.
Tô Duyệt Cẩn lãnh một phần, rồi một mình trở vào phòng nghỉ, vừa ăn vừa mở kịch bản đã được mình ghi chú đầy trong đó, lại nhíu mày lâm vào trầm tư. Phân đoạn này, cô còn có vài phần chưa rõ, muốn suy xét thật kỹ.
Không bao lâu, có người đẩy cửa phòng nghỉ ra, là Tần Liễm Vi.
"Tô lão sư, sao vẻ mặt lại buồn rầu như vậy?" Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Cẩn, khóe miệng có vài phần ý cười.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, đối diện với tầm mắt của Tần Liễm Vi, nhấp khóe môi, giọng nói có vài phần làm nũng, trầm ấm, "Tần tổng."
Tần Liễm Vi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, tại sao lại đáng yêu như thế, cô đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, mở miệng ôn nhu: "Làm sao vậy?"
"Chị có cảm thấy chỗ này, Thẩm Tư Niên thật sự đã biết hết tất cả rồi sao? Nhưng cô ấy không nghe được bất cứ cái gì." Tô Duyệt Cẩn chỉ chỉ vào kịch bản, giữa mày lộ ra vài phần buồn rầu.
Tần Liễm Vi đưa mắt nhìn vào kịch bản, ánh mắt hơi lóe một chút, tiếp theo mở miệng: "Nếu đứng ở góc độ của Vạn Mộng Ca, cô ấy hẳn là không muốn Thẩm Tư Niên biết."
"Nhưng Thẩm Tư Niên không ngốc, cô ấy vẫn mơ hồ đã nhận ra cái gì đó." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ mắt, nhẹ giọng mở miệng, "Chỉ là không chịu tin tưởng mà thôi."
Tần Liễm Vi duỗi tay ôm lấy Tô Duyệt Cẩn, khẽ hôn lên khóe môi em người yêu, thấp giọng mở miệng: "Vui vẻ đi mà bảo bối, em có phải cố ý muốn làm chị đau lòng không?"
"Vậy để em ôm chị một lát." Tô Duyệt Cẩn ôm eo Tần Liễm Vi, đem cằm gác lên đầu vai Tần Liễm Vi, sau đó nhắm mắt lại, cô thừa nhận, bản thân có thể hoàn thành tốt vai diễn, nhưng vẫn không thể tránh né mà bị ảnh hưởng đến cảm xúc, do cô đem nhân vật Vạn Mộng Ca chồng lên hình ảnh của Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi nâng tay sờ sờ đầu và hôn lên thái dương Tô Duyệt Cẩn, hết sức ôn nhu.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng nghỉ bị gõ, Tô Duyệt Cẩn buông Tần Liễm Vi ra và đứng lên đi qua mở cửa.
Đứng trước cửa là một nhân viên, trong tay cầm hai ly trà bưởi, mở miệng nói: "Tô lão sư, đạo diễn Quách mời cô và Tần tổng."
Tô Duyệt Cẩn nhận hai ly nước từ trong tay nhân viên, cong khoé miệng, "Cảm ơn."
"Tô lão sư, đạo diễn Quách còn nhờ chuyển lời cho cô một câu." Nhân viên công tác nói tiếp.
Tô Duyệt Cẩn dừng một chút, lộ ra vài phần nghi hoặc, "Câu gì?"
"Ông ấy nói, cảnh quay buổi chiều có khả năng sẽ bị kéo dài, cô và Tần tổng hãy chuẩn bị sẵn sàng." Nhân viên nói xong liền xin phép rời đi, đạo diễn Quách này giỏi nhất là 'bào' sức diễn viên, bảo chuẩn bị chính ra chuẩn bị tinh thần để mệt mỏi.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm hai ly trà bưởi trà trong tay yên lặng không nói, đã có thể tưởng tượng được tình hình quay phim chiều nay, đối với Tô Duyệt Cẩn mà nói, chỗ khó chính là làm sao để có thể biểu hiện ra sự bi thương cực độ mà không khóc.
Thật lâu sau, Tô Duyệt Cẩn xoay người đi về phía Tần Liễm Vi, đưa một ly cho chị.
Tần Liễm Vi tiếp nhận ly nước từ trong tay Tô Duyệt Cẩn, nhìn chằm chằm em, đáy mắt nổi lên một chút ý cười, "Tô lão sư, cố lên."
"Chị cũng cố lên." Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, trả lời.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ăn cơm trưa ngắn ngủi, Tô Duyệt Cẩn chợp mắt trong chốc lát, Tần Liễm Vi đi ra ngoài tiếp vài cuộc điện thoại công việc, vội đến mức căn bản không có thời gian nghỉ trưa.
Đến khi Tô Duyệt Cẩn tỉnh ngủ, không nhìn thấy Tần Liễm Vi, lại ngây ngốc ngồi tại chỗ. Vừa lúc Tần Liễm Vi từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn ngái ngủ, liền cong khóe môi, mở miệng: "Tô lão sư, em đang mơ ngủ hả?"
"Có chút." Tô Duyệt Cẩn giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trả lời.
Tần Liễm Vi đi đến trước mặt Tô Duyệt Cẩn, khom lưng thò lại gần, thấp giọng mở miệng: "Tỉnh ngủ đi nào, đến lúc đi trang điểm rồi."
"Ưm~." Tô Duyệt Cẩn ngữ điệu hàm hồ mà lên tiếng, ánh mắt không chút thanh tỉnh.
Tần Liễm Vi cong cong mặt mày, hôn lên môi Tô Duyệt Cẩn.
Tô Duyệt Cẩn hạ mi, giơ tay ôm lấy cổ Tần Liễm Vi, hơi ngẩng đầu lên kéo dài nụ hôn này, một lát sau, nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ Tần Liễm Vi, "Tần tổng, chị ổn không vậy?"
"Còn tốt." Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Được rồi, đứng lên, Chu Thuyền chờ lâu rồi."
"Ưm." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, đứng lên, cầm bình nước đi về phía phòng hóa trang.
Bên trong phòng hóa trang, Chu Thuyền đang cùng stylist của đoàn phim thảo luận về tạo hình nhân vật, vừa nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi, sửng sốt chớp mắt một cái rồi sau đó nói: "Tô lão sư, Tần tổng, trước tiên hai người thay trang phục đi."
Cảnh quay buổi chiều là phân đoạn quan trọng của nhân vật Thẩm Tư Niên. Đồng thời cũng có một đám người đã chờ rất lâu để xem Tô Duyệt Cẩn và Tần Liễm Vi phối diễn.
Thời điểm Tô Duyệt Cẩn thay đổi xong trang phục đi ra, stylist của đoàn phim đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Chu Thuyền suy tư nhìn tấm gương trước mặt.
Tô Duyệt Cẩn vẫn mặt bộ bạch y như cũ, so với bộ phục trang trước đó cũngkhông có quá nhiều khác biệt, chỉ là có thêm nhiều hoa văn màu bạc ám hơn một chút, cả người nhìn tự phụ đạm mạc, nhưng cũng mang theo tử khí trầm trầm.
Chu Thuyền nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, trong nháy mắt dại ra. "Tô lão sư, cô ngồi đi, lần này trang điểm cũng không phức tạp lắm rất nhanh sẽ xong thôi."
Tô Duyệt Cẩn gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc Tần Liễm Vi từ phòng thay đồ đi ra, Chu Thuyền đang trang điểm cho Tô Duyệt Cẩn hoá trang, ánh mắt cô liền dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, hàm chứa sự ấm áp.
Tô Duyệt Cẩn khẽ nâng mắt, ánh mắt hai người trong gương đối diện nhau, trong chớp mắt đó thời gian giường như ngừng trôi.
Trang phục trên người Tần Liễm Vi so với Tô Duyệt Cẩn không khác biệt là bao, khí chất lại kém rất xa, ngân bào phết đất, bước đi thong dong, vốn nên là dáng vẻ thanh cao thoát tục, nhưng mặt mày cô lại sắc bén, chỉ làm người ta cảm thấy đóng băng, sát khí dày đặc mọi lúc.
Chu Thuyền nhận thấy được động tác của Tô Duyệt Cẩn, liền theo đó nhìn qua, sau đó sửng sốt một chút, cô không có đọc kịch bản, cứ tưởng rằng vị tiên nhân Vạn Mộng Ca vị này sẽ là người có vạt áo phiêu phiêu, không dính khói lửa phàm tục, mặt ngoài lãnh đạm nội tâm ôn nhu. Kết quả hình như không quá giống như trong suy nghĩ của cô, rốt cuộc vẫn là rất khó để có thể tưởng tượng được một kẻ lãnh khốc sẽ vì người khác mà hy sinh chính bản thân mình.
Chờ Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi đều chuẩn bị xong bước ra, trong chớp mắt phim trường ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, bỏ trang phục làm hai người như đang mặt đồ đôi sang một bên, thì hai người này cũng xác thật nhìn vô cùng đẹp mắt. Rốt cuộc con người khi đứng trước người vừa có tiền vừa có nhan sắc thì dĩ nhiên sẽ tự động mất đi năng lực kháng cự rồi.
"Lại đây lại đây, trước tiên tôi sẽ cùng hai người thảo luận phân đoạn này trước một chút." Quách Thành Húc giơ tay lên, cầm loa nói to, ý bảo Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi tiến đến đây.
"Tiểu Tô, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, nhịn xuống, đừng khóc, tuyệt đối đừng làm cho tôi từ trong mắt cô nhìn thấy một chút nước mắt nào đó." Vẻ mặt Quách Thành Húc nghiêm túc mà nói.
Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn hiện lên một tia cười khổ, phải thương tâm còn không thể khóc, thật sự rất phản khoa học đó, "Tôi sẽ tận lực.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Trường An Nguyệt
3. Tu Tẫn Hoan
4. Khó Chơi
=====================================
Quách Thành Húc cũng biết điểm này rất khó, nên đã chuẩn bị rất kỹ để quay được những chỗ tốt nhất mà cắt ghép hợp lý, dừng lại một chút, lại nhìn về phía Tần Liễm Vi, nói: "Tần tổng, cứ yên tâm."
Tần Liễm Vi cũng không nói thêm gì.
Tầm mắt Quách Thành Húc quét quanh hai người một vòng, hiển nhiên không phải thực sự yên tâm, dừng trong chốc lát, lại gọi riêng Tần Liễm Vi thấp giọng dặn dò gì đó, Tần Liễm Vi gật gật đầu, khuôn mặt có chút ngưng trọng.
"Được rồi, chuẩn bị xong rồi, chúng ta quay thử một lần, các vị trí chú ý, action."
Ở cảnh quay trong thành Lê Cảnh, Thẩm Tư Niên không có tên họ, tất cả mọi người chỉ gọi nàng là "Thần sử", không biết có phải thần thạch bảo xóa hay không, hay là Vạn Mộng Ca bày mưu tính kế. Mặc kệ thế nào, Thẩm Tư Niên là cô đặt cho chính mình.
Ngày này, Vạn Mộng Ca đứng ở phía trên thành Lê Cảnh, ngóng nhìn về phía biển mây nơi chân trời, ánh mắt rất trầm, sau một lúc lâu thì phất tay áo xoay người, gió lớn từng trận từng trận thổi qua, mang theo sát khí.
Vạn Mộng Ca một mình đi vào sân, Thẩm Tư Niên đứng ở đó, mặt mày trầm tĩnh, nhận thấy được có người đi đến liền nghiêng mắt nhìn qua, thời điểm tầm mắt chạm vào người kia, từng tia gợn sóng nổi lên trong đáy mắt.
Vạn Mộng Ca ngừng bước chân ở trước người Thẩm Tư Niên, ánh mắt lọt vào trong đáy mắt Thẩm Tư Niên, nhu hòa vài phần.
Thẩm Tư Niên duỗi tay nắm lấy một góc ống tay áo của Vạn Mộng Ca, hơi nghiêng đầu, lộ ra vài phần nghi hoặc.
Vạn Mộng Ca yên lặng nhìn Thẩm Tư Niên, chút áp lực nơi đáy mắt khó có thể miêu tả, sau một lúc lâu, dời mắt đi, cùng lúc đó, trên bầu trời bông tuyết bay xuống, dừng trên đầu vai Thẩm Tư Niên.
Thẩm Tư Niên vừa nhấc mắt, biểu tình có chút ngây ra.
Vạn Mộng Ca dùng khóe mắt liếc nhìn Thẩm Tư Niên một cái, ánh mắt ngưng trệ, duỗi tay đem tay Thẩm Tư Niên đang nắm góc tay áo của mình gỡ ra, xoay người đưa lưng về phía Thẩm Tư Niên.
Cùng lúc đó, một đoàn người tiến vào, vây quanh Thẩm Tư Niên.
Thẩm Tư Niên không để ý tới những người đó, chỉ yên lặng nhìn bóng dáng Vạn Mộng Ca, mày hơi hơi nhăn lại.
Bông tuyết lưu loát rơi xuống, rất nhanh cả tòa thành đều bị tuyết trắng phủ lên.
"Hôm nay, muốn thử cảm giác bạc đầu."
Vạn Mộng Ca cũng không quay đầu lại mà đi rồi, trong ánh mắt Thẩm Tư Niên toàn là khó hiểu và đau thương, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu Vạn Mộng Ca muốn nhốt mình lại, nàng nhận, nàng vốn chính là được cô ấy thả ra, hiện giờ cũng chỉ là trở về nguyên trạng mà thôi. Nếu Vạn Mộng Ca muốn đem mình treo lên, nàng cũng nhận, trong thiên địa một thần thạch ma khí bạo tẩu, sẽ nguy hại thế gian.
Thẩm Tư Niên không có chút phản kháng nào, ngoan ngoãn thuận theo đến không có chút nào giống với hành vi hung ác, kẻ đầu sỏ làm tam giới rung chuyển lúc trước chút nào. Nàng bị Vạn Mộng Ca mài đi góc cạnh, không trở về quá khứ được nữa.
Thời điểm Thẩm Tư Niên bị bắt, mây đen bao quanh thành Lê Cảnh, bông tuyết đầy trời đóng băng cả tòa thành trì, làm nó như một ngục băng, như muốn xâm nhập, ăn mòn sở hữu bất kỳ sinh vật nào bên trong nó.
Vạn Mộng Ca ngồi ở phía trên thành lâu, khuôn mặt lãnh đạm, đang rót một chén rượu cho mình, rượu tiến vào trong ly ngọc, ánh sáng làm say lòng người.
"Một cục đá mà thôi, ngươi hà tất phải như thế?"
"Cứ cho ngươi làm nhiều như thế, một cục đá thì biết cái gì? Nàng đến tình cảm giống con người cũng đều không có."
"Trên người nàng ra dính máu của không ít người, sớm muộn một ngày nào đó gì cũng thành ma."
"Giao ra đây, một mình ngươi không có cách nào đối phó với tam giới."
"Tảng đá kia đáng nhẽ phải bị huỷ diệt sớm từ ngàn năm trước, để lại lại chỉ có hại vô cùng."
"Thí chủ, thiên mệnh ở ngươi, chớ nên chấp vọng."
Vạn Mộng Ca đứng lên, ngửa đầu uống cạn chén rượu, giơ tay đem ly rượu nén xuống đất, mặt mày đều là lệ khí, sắc bén như đao, quyền trượng trong tay đập thật mạnh xuống mặt đất, bão tuyết thổi quét khắp nơi.
"Hồ đồ, vọng tạo sát nghiệt, cùng ma có gì khác nhau đâu!"
Từng mảnh đá vụn tụ thành một bàn tay to, dày nặng áp xuống đám người phía dưới, không có chút ý tứ nương tay nào.
Vạn Mộng Ca lấy chi lực của bản thân chống lại tất cả, nhưng nàng rất rõ ràng, chính mình kiên trì không được bao lâu nữa, vì thế xoay người đi đến trước hang đá.
Hang đá, Thẩm Tư Niên lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặt mày yên lặng, giống như một tượng đá lạnh băng.
Vạn Mộng Ca đi từng bước một tiến vào, mặt mày đóng một tầng tuyết mỏng, ngân bào trên người phảng phất tựa như đồ vật lạnh băng nhất thế gian, ánh mặt trời đều không thể mảy may ấm áp.
Thẩm Tư Niên ngước mắt đối diện cùng tầm mắt Vạn Mộng Ca, trong mắt không có chút cảm xúc nào, thẳng đến khi đi đến trước mặt Vạn Mộng Ca, mới vươn tay về phía nàng, bởi vì bị xích sắt khóa chặt, nàng tránh không được, đầu ngón tay vừa vặn cách người Vạn Mộng Ca một chút.
Thẩm Tư Niên hơi có chút ngây ra, sau một lúc lâu, mới thu hồi tay, buồn bã mất mát.
Vạn Mộng Ca gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tư Niên, ánh mắt thực trầm, như muốn đem đối phương khắc sâu thẳm vào trong ký ức của bản thân.
Thẩm Tư Niên nhìn Vạn Mộng Ca sau một lúc lâu, mày hơi hơi nhăn lại, trong mắt hiếm thấy mà xuất hiện vài phần hoảng loạn, nàng giật giật cánh tay của chính mình, xích sắt bị lay động mà phát ra thanh âm kim loại va chạm, giống như bị thứ gì vỡ vụn.
Vạn Mộng Ca vươn một tay nắm lấy cánh tay Thẩm Tư Niên, ánh mắt kiên định.
Thân hình Thẩm Tư Niên cứng lại, ngước mắt nhìn về phía Vạn Mộng Ca, ánh mắt có vài phần do dự, nàng bắt đầu không xác định, người trước mắt thật sự sẽ đối đãi với mình như thế, nàng thật sự muốn đem mình nhốt ở nơi này.
Vạn Mộng Ca dời tầm mắt đi, không cho ánh mắt của mình đối diện với Thẩm Tư Niên, thu hồi tay.
Cảm xúc trong mắt Thẩm Tư Niên phá lệ phức tạp, nàng đối với chuyện này hẳn là không ngoài ý muốn, từ khi ra đời đã bắt đầu, không ai hy vọng nàng tồn tại, Vạn Mộng Ca là điều ngoài ý muốn, hiện giờ cũng không còn là ngoài ý muốn nữa. Thẩm Tư Niên hơi rũ mắt, giữa mày có thể bởi ức chế mà toát ra chút đau thương, nàng hẳn là có chuẩn bị, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy như có gì đó sụp đổ trong lòng?
Trong mắt Vạn Mộng Ca lộ ra vài phần ẩn nhẫn, một lát sau, tiến đến hôn lên môi Thẩm Tư Niên, một giọt nước mắt từ trên gương mặt không chút tiếng động mà chảy xuống.
Đồng tử Thẩm Tư Niên sậu súc, ngước mắt nhìn về phía Vạn Mộng Ca, ánh mắt đầy vẻ không thể tin tưởng.
Vạn Mộng Ca cũng không dám đi nhìn vào biểu tình của Thẩm Tư Niên, phất tay áo xoay người rời đi, cảm xúc trong mắt dần dần kiên định.
"Cái gọi là thiên vị là giả, ngươi xem trời cao tiên vực, phồn hoa mấy phần, bất quá một khối đá xinh đẹp; ánh mắt đình trú là giả, ngươi xem mây khói qua mắt, cuối cùng là tụ quá lại tán, lần này cũng không bất kỳ cái gì khác nhau; những ôn nhu đó cùng làm ngươi nhớ thật lâu, không cần tin tưởng, ta chỉ giỏi nói dối, không vì ngươi trằn trọc, không bị ngươi tác động đến cảm xúc, không đối với ngươi buông bỏ cảnh giác. Cho dù có mất khống chế, cũng chỉ là dẫn ngươi nhập bộ bẫy rập."
"Ngươi xem, ngươi hiện tại không phải ngoan ngoãn bị ta giam lại, nghênh đón mấy ngàn năm cô tịch, chờ đợi có lẽ có giáo hóa."
"Hận ta đi, đừng quên ta."
Thẩm Tư Niên ngơ ngẩn mà nhìn Vạn Mộng Ca càng đi càng xa, đột nhiên dùng một chút lực, xích sắt bị kéo ra một đoạn, nàng trực tiếp té ngã trên mặt đất, mặt mày gian, tất cả đều là hoảng loạn ngờ vực, cuối cùng hóa thành đau thương nồng đậm. Nàng nâng mắt, nhìn thấy Vạn Mộng Ca biến mất trong tầm mắt, cắn răng muốn làm đứt xách sắt đang khoá chặt nàng, trên cổ tay hiện lên vệt đỏ thật sâu, trong lòng phảng phất như cũng bị cắt thêm từng vết.
Thẩm Tư Niên thử thật lâu, lần lượt đứng lên lại ngã xuống, bị quăng ngã thật mạnh ở trên thạch đài, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, lâm vào giữa tử khí nặng nề.
========================
40 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
19/03/2023