Tô Duyệt Cẩn theo bản năng nắm lấy ống tay áo của Tần Liễm Vi, giữa mày có vài phần trố mắt cùng hoảng loạn, đáy mắt nổi lên gợn sóng rất nhỏ, nổi lên một chút diễm sắc, như là trên nền tuyết trắng thấp thoáng một đoá hồng.
Nụ hôn này mới đầu cũng không nặng không nhẹ, chỉ là nhàn nhạt mà đụng tới, giống như con bướm khẽ hôn nơi đầu ngón tay, nhưng phản ứng của Tô Duyệt Cẩn thật sự quá mức mê người, bên tai nghe được tiếng hít thở thanh thiển, làm ánh mắt Tần Liễm Vi buồn bã, tăng thêm lực cho nụ hôn này.
Tô Duyệt Cẩn hơi mị con ngươi, một tay ấn vào đầu vai Tần Liễm Vi, sau đó cắn vào môi Tần Liễm Vi một cái.
Tần Liễm Vi ăn đau, hít một hơi khí lạnh, ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, khóe mắt, đuôi lông mày diễm sắc chính nùng, không duyên cớ làm nhân tâm đầu một giật mình.
"Tôi sẽ ghen." Tần Liễm Vi thấp giọng nói.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mi, "Cái gì?"
"Không được cười với người khác, đẹp như vậy, tôi sẽ ghen." Tần Liễm Vi trầm giọng nói, không chút che giấu sự chiếm hữu nồng đậm trong mắt của mình.
Bên tai Tô Duyệt Cẩn ửng đỏ, khựng lại trong chốc lát, lại lần nữa trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, hung mà mở miệng: "Ai bảo chị hôn tôi?"
Tần Liễm Vi yên lặng nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt nổi lên một chút thủy quang, hàm chứa vài phần ủy khuất nhàn nhạt cùng ai oán, cô không trả lời, cứ như vậy đứng nhìn Tô Duyệt Cẩn, mày hơi nhăn lại, như cách một màn mưa bụi dày đặt trên núi xa.
Tô Duyệt Cẩn biết rõ cô ấy giận rồi, nhìn thấy lại mềm lòng, chỉ là mạnh miệng, "Chị đến nơi này làm gì?" Ngữ điệu sâu kín, trong đó mang theo vài phần ý vị nguy hiểm.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, "Ai?"
"Người khác." Ngữ khí Tần Liễm Vi hơi trầm xuống, có vẻ có chút không vui.
Tô Duyệt Cẩn một lát mới ý thức được người cô ấy nói chính là Tằng Thi Dĩnh, tức khắc dở khóc dở cười, "Chị quen sao?"
Tần Liễm Vi nhấp khóe môi, khuôn mặt lãnh đạm, "Gặp qua, không thân."
Mà cái khuôn mặt lãnh đạm này của Tần Liễm Vi chỉ dùng khi xảy ra chuyện không vui, giờ phút này Tằng Thi Dĩnh chính là dùng vẻ mặt ngây ra mà nhìn hai thân ảnh giao điệp trong một góc, bởi vì trong một góc ánh sáng ảm đạm, căn bản thấy không rõ hai người đang làm gì, tuy là thế, đây vẫn là chấn động lớn. Nhưng chấn động qua đi, để lại cho cô cảm giác khóc không ra nước mắt, xong rồi xong rồi, hoàn toàn xong rồi, cô hình như thọc trúng một cái sọt lớn rồi.
"Em không thể cùng tôi về nhà sao?" Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói.
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, vừa vặn, lúc này Lâm Không Thanh gọi điện thoại đến, nói là đã đến rồi, có thể đi ra. Vì thế, Tô Duyệt Cẩn cong cong khóe miệng, lặp lại lời nói một lần nữa rồi rời đi, "Đừng nói chuyện với tôi, cũng đừng tới tìm tôi nữa."
Tần Liễm Vi hơi nhíu mày, "Chính là......"
Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Tần Liễm Vi, để lại một câu, cũng không quay đầu lại mà đi mất, "Tần Liễm Vi, về sau khi không được cho phép chị tuyệt đối không được hôn tôi."
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duyệt Cẩn rời đi một lúc lâu, khóe miệng giơ lên một độ cung nhỏ đến khó phát hiện, cho nên, được cho phép, là được sao?
Chờ thân ảnh Tô Duyệt Cẩn biến mất khỏi tầm mắt, Tần Liễm Vi lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tằng Thi Dĩnh đang ngồi xổm ăn dưa trong một góc, mặt mày hơi trầm xuống, cất bước đi qua.
Ánh sáng trước mắt bị bóng đen che khuất, thân mình Tằng Thi Dĩnh cứng đờ, ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt lạnh băng của Tần Liễm Vi, nở một nụ cười tươi lấy lòng, mở miệng: "Chị Liễm Vi......"
"Mẹ của em nói em không chịu nhận điện thoại, dì muốn em về nhà." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mở miệng.
"A, được được......" Tằng Thi Dĩnh vội đáp.
Tần Liễm Vi rũ mắt liếc nhìn Tằng Thi Dĩnh một cái, nói tiếp: "Còn có, đừng nhớ thương người của chị."
"!"Tằng Thi Dĩnh chốc lát mở to hai mắt, "Tô lão sư không phải đang độc thân hay sao?" Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tằng Thi Dĩnh liền hối hận, chạm vào lão gia hỏa rồi, ai cho cô gan chó nghi ngờ lời Tần Liễm Vi nói, có phải muốn chết hay không? Tằng Thi Dĩnh kịch liệt hối hận, hận không thể đem miệng của mình khâu lại.
Tần Liễm Vi dính một đòn ngay tim, khóe miệng cong lên nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Tằng Thi Dĩnh lộ ra vài phần hàn ý, lời nói lạnh lẽo, "Tằng Thi Dĩnh."
"Em sai rồi!" Tằng Thi Dĩnh nháy mắt cầu xin đường sống, "Em bảo đảm sẽ duy trì khoảng cách với Tô lão sư, tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu."
"Dì Lê sẽ tâm sự với em thật tốt, chúc em may mắn." Tần Liễm Vi cũng không tính là thật sự muốn gây khó xử cho Tằng Thi Dĩnh, chỉ nhàn nhạt nói.
Nháy mắt mặt Tằng Thi Dĩnh liền gục xuống xuống dưới, cô liền biết bản thân tránh không khỏi, nhưng mẫu hậu đại nhân dạy bảo sẽ gây chết người đó.
Tằng Thi Dĩnh cùng Tần Liễm Vi gặp mặt là khi còn nhỏ, nguyên nhân là do Lê Mộc Anh mang theo cô đến Tần gia làm khách, khi đó Tằng Thi Dĩnh vẫn là cô bé mười tuổi, lại ham chơi, mà khi đó Tần Liễm Vi cả ngày đều ở uống thuốc, thích yên tĩnh một mình, ghét nhất là người khác động vào đồ của mình.
Tằng Thi Dĩnh khi đó chạm vào đàn của Tần Liễm Vi, dứt khoát ấn xuống, thanh âm từ phím đàn làm tâm người cũng run lên theo. Thanh âm vang lên động, khiến Tần Liễm Vi xuất hiện cầu thang, làn da của cô tái nhợt, thiếu nữ vóc người mảnh khảnh, người lại thập phần cao gầy, biểu tình trên khuôn mặt lạnh nhạt, phảng phất như muốn đóng băng cô bé nghịch ngợm nào đó.
Tằng Thi Dĩnh trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, một khắc kia, cô cho rằng chị giá xinh đẹp đầu khí chất trước mắt sẽ không chút kiên dè mà mắng mình.
Nhưng Tần Liễm Vi không có, cô hình như không có nhìn đến Tằng Thi Dĩnh, trực tiếp lướt qua, ngồi xuống ghế, đánh một khúc dạo đầu đằng đằng sát khí, cuối cùng liếc mắt nhìn Tằng Thi Dĩnh một cái, trực tiếp doạ cô bé bật khóc.
Từ đấy về sau, mỗi lần Tằng Thi Dĩnh thấy Tần Liễm Vi liền trốn đi, bởi vậy mà không ít lần bị Lê Mộc Anh mắng vì không lễ phép. Mỗi lần ngồi cùng bàn ăn cơm, nhất định phải người đầu bàn người cuối bàn, không thì cũng nhất định phải cách ra xa xa.
Lê Mộc Anh thấy thế liền ngượng ngùng mà xin lỗi Tần Liễm Vi, chỉ là Tần Liễm Vi một câu "Là con không chiêu để dỗ cô bé thích." Rồi không còn sau đó nữa. Tuy rằng khi đó, nghiêm khắc mà nghĩ lại thì Tần Liễm Vi cũng chỉ là một cô bé.
Tóm lại, Tằng Thi Dĩnh là một hùng hài tử*, bóng ma tâm lý thời thơ ấu hơn phân nửa đều là Tần Liễm Vi, phần còn lại là đến từ chính mẫu hậu đại nhân của cô.
(Hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ), ở đây mình giữ nguyên nghe cho sang...)
Hôm nay Tần Liễm Vi đến phim trường《Cực dạ》, chủ yếu là bởi vì Lê Mộc Anh gọi điện thoại cho cô dò hỏi thử xem có phải trong công ty có một diễn viên tên Tô Duyệt Cẩn hay không, còn hỏi những đủ thứ vấn đề linh tinh liên quan đến người này, quả thực không khác gì mẹ vợ chọn con dâu.
Tần Liễm Vi lập tức cảm thấy không đúng, cẩn thận dò hỏi mới biết được là Tằng Thi Dĩnh tư tưởng có vấn đề. Nguyên bản Lê Mộc Anh cũng không xác định chắc chắn, nhưng mấy là gọi điện thoại không được, WeChat cũng không trả lời, không phải trong lòng có quỷ thì là cái gì?
Đương nhiên, muốn đề cập đến Tằng Thi Dĩnh thì phải nói đến Lê Mộc Anh, bà hẳn được coi như lão tiền bối trứ danh trong giới nghệ sĩ , tồn tại như một vị nữ thần, thời điểm tuyên bố giải nghệ không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người hâm mộ.
Bất quá, hiện giờ, vị đại ảnh hậu mỗi ngày đều thật nhàn rỗi, suốt cả ngày chỉ lên mạng lục soát mấy bình luận nói xấu con gái mình, khắc sâu quán triệt, đi chứng thực mấy lời của anti-fan, nói là muốn đem con gái mình rèn luyện tinh thần thép. Làm cho hiện tại mỗi lần Tằng Thi Dĩnh vừa nhìn thấy bà gọi đến liền vô cùng khẩn trương.
Tần Liễm Vi nghe xong mấy lời kia nhất thời trầm mặc hai giây, sau đó dùng ngữ điệu bằng phẳng mà mở miệng nói: "Để con đi xem."
"A? Không cần không cần, dì chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cái con bé ngốc kia xui xẻo như vậy, khẳng định mặt dày mày dạn mà quấn lấy, cô gái kia nói không chừng bị nó làm phiền muốn chết, vừa lúc giúp dì trị cho nó một bài học." Lê Mộc Anh lại cười nói, ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Nhưng người nghe ở đầu dây bên kia không nhẹ nhàng như vậy, Tần Liễm Vi mày nhăn đến gắt gao, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Dì Lê , con là đi đến thăm nhà Tô lão sư của chúng ta."
Lê Mộc Anh sửng sốt một chút, bừng tỉnh, "Dì nói con bé là đồ trứng thối xui xẻo đâu có sai, vậy con mau đi đi, chờ nó trở lại xem dì giáo huấn nó một trận như thế nào, thật là, từ nhỏ đến lớn đều không đổi được cái tính hấp tấp, bộp chộp này."
"Ít nhất lần này ánh mắt của con bé quả thật rất tốt." Tần Liễm Vi nhàn nhạt nói.
Lê Mộc Anh bật cười, "Được được được, hôm nào có cơ hội, dì nhất định phải tận mắt nhìn qua vị Tô lão sư này mới được."
Trên xe, Lâm Không Thanh ngoái đầu liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, vừa vặn nhìn thấy cô đang nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, hơi rũ con ngươi, bên tai ửng đỏ, biểu tình có vài phần vi diệu, tức khắc một trận nghi hoặc, "Làm sao vậy? Không phải là bị cảm rồi chứ?"
"Hả? Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy có người đang nhớ nhung em." Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Lâm Không Thanh, con ngươi hơi nheo lại, lộ ra vài phần mê mang sương mù, như sương tuyết trên đỉnh núi được chiếu rọi một màu đỏ.
Lâm Không Thanh cười khẽ một tiếng, dường như muốn trêu chọc mà mở miệng: "Lời này chị tin, mị lực của Tô đại tiểu thư nhà chúng ta cũng không phải là nhỏ."
Tô Duyệt Cẩn quét mắt nhìn Lâm Không Thanh một cái, cười như không cười mà mở miệng: "Chuyện đó còn phải nói sao, nếu không thì đâu dễ gì mà được chị liếc mắt một cái liền nhìn trúng."
Lâm Không Thanh ôm cánh tay, ghét bỏ mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Em lo mà dự trữ tinh lực để đi câu dẫn người khác đi."
"Chị xác định?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày.
Giữa mày Lâm Không Thanh nhảy dựng, "Đừng, đừng, chị sai rồi, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện cho chị một tin tức lớn như thế, chị muốn tóc của mình còn dày mượt thêm mấy năm nữa."
Tô Duyệt Cẩn mặt giãn ra, cười cười, có vài phần thâm ý.
Hôm sau, Tô Duyệt Cẩn như cũ từ sớm đã tới phim trường, không nghĩ tới Tằng Thi Dĩnh cũng đã tới, cố ý dừng bước chân một chút, chuẩn bị đi qua chào hỏi, mặc kệ có như thế nào, lễ phép cơ bản vẫn phải có. Không nghĩ tới, Tằng Thi Dĩnh chỉ từ xa xa gọi cô một tiếng "Tô lão sư", sau đó nhanh như chớp chạy mà không còn bóng dáng, Tô Duyệt Cẩn thậm chí còn chưa kịp đáp lại, cô hoài nghi có phải Tần Liễm Vi đã nói gì đó đe doạ với cô bạn nhỏ này hay không.
Bất quá, Tô Duyệt Cẩn cũng chỉ là nghi hoặc trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc.
Cảnh quay hôm nay có chút khẩn trương, bất quá, đối với Tô Duyệt Cẩn mà nói, vẫn là tương đương nhẹ nhàng, rốt cuộc cảnh quay của cô cũng không nhiều lắm.
"Chuẩn bị, action!"
Trong giáo đường nhỏ, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ đầy màu sắc rực rỡ, Sở Mộ Diên tắm mình dưới ánh mặt trời, đưa lưng về phía màn ảnh, tóc đen dài rối tung thả sau lưng, áo bào trắng dính đầy ánh ban mai, đẹp đến không chân thật.
Cao Duy bước vào giáo đường, xa xa nhìn thấy bóng dáng Sở Mộ Diên, nhẹ giọng mở miệng: "Cô ấy nói cô ở chỗ này, quả nhiên."
Sở Mộ Diên nghiêng thân người, khuôn mặt trầm tĩnh, ngữ điệu nhàn nhạt: "Ai?"
"Phùng Nhẹ Ngữ." Cao Duy đứng yên cách Sở Mộ Diên một khoảng, ánh mắt dừng trên người Sở Mộ Diên, thần sắc ảm đạm.
Sắc mặt Sở Mộ Diên vẫn như thường, không nói thêm một chữ.
Cao Duy đi qua, ở giữa giáo đường là bức tượng thánh mẫu, cùng Sở Mộ Diên, hình thành một đen một trắng đối lập, phảng phất tựa như ranh giới rõ ràng giữa hai thế giới.
"Đội trưởng Cao, anh tới tìm tôi có việc gì sao?" Sở Mộ Diên cười như không cười mà mở miệng.
Cao Duy yên lặng nhìn chằm chằm Sở Mộ Diên, "Hình như tôi chưa từng giới thiệu với cô tên của tôi là gì."
Sở Mộ Diên giơ tay, che miệng cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay dưới ánh nắng gần như trong suốt, "Thật sự xin lỗi, không cẩn thận liền tự mình đắc ý, suýt nữa thì đã quên mất quy tắc trò chơi."
"Cô nói, đây là một trò chơi?" Cao Duy khẩn chau mày, không phải ảo giác của hắn, người này là Sở Mộ Diên, xác thật là cô ta, cả người lộ ra vẻ quỷ dị, nếu không phải lúc này đôi mắt của đối phương vẫn trống rỗng, hắn sẽ cho rằng mắt cô ta vẫn nhìn rất rõ ràng.
Sắc mặt Sở Mộ Diên sâu lãnh, lời nói thấm nhè nhẹ hàn ý, "Chẳng lẽ không phải sao?"
"Một người đã chết, mà cô lại nói đó là một trò chơi?!" Cao Duy phẫn nộ tột đỉnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Mộ Diên dùng ngữ khí tùy ý, "Tạm thời không đề cập tới chuyện này, đội trưởng Cao, anh tới tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi đối với vụ án này, vẫn cứ có chút nghi ngờ." Cao Duy trầm khuôn mặt, nói.
Sở Mộ Diên nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, "Tôi nghe nói, vụ này đã được tuyến án, như thế nào, đội trưởng Cao có ý muốn đem nó lật lại sao?"
"Tin tức của Sở tiểu thư cũng thật nhanh." Ánh mắt Cao Duy gắt gao mà khóa chặt trên người Sở Mộ Diên, nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều hơn.
Sở Mộ Diên thản nhiên tiếp thu những lời này, lại từ từ nói: "Chứng cứ đầy đủ, logic trước sau như một chỉ định vào một người duy nhất, động cơ có, đội trưởng Cao là đối với việc gì mà lại nảy sinh nghi ngờ?"
"Cô." Cao Duy nói thẳng.
Sở Mộ Diên cười khẽ một tiếng, "Chẳng lẽ đội trưởng Cao định nói anh cảm thấy một người mù như tôi có năng lực gây án?"
"Đồng phạm thì sao?" Cao Duy lạnh lùng mà mở miệng.
Khóe môi Sở Mộ Diên cong lên nở một nụ cười nhạt, "Đội trưởng Cao, anh có chứng cứ không? Xã hội pháp trị, hết thảy mọi chuyện đều cần chứng cứ. Nghi tội có tội, đội trưởng Cao hẳn là phải nghĩ đến chuyện này rồi chứ."
Cao Duy hừ lạnh một tiếng, anh ta xác thật tìm không ra chứng cứ, nhưng người trước mắt này, nhìn thế nào cũng cực kỳ khả nghi.
"Đội trưởng Cao vẫn nên trở về đi, đừng làm mấy chuyện vô ích nữa." Sở Mộ Diên xoay người, một lần nữa đưa lưng về phía Cao Duy, ngữ điệu lãnh đạm.
Cao Duy cau mày, vẫn không chịu rời đi, "Sở tiểu thư, gần đây cô đang làm những gì?"
"Tìm một chú chó mới dẫn đường." Sở Mộ Diên buồn bã nói.
Cao Duy sửng sốt một chút, "Mới?"
"Ừm, mới." Sở Mộ Diên đáp.
Cao Duy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Sở Mộ Diên, trong mắt tràn đầy do dự, nhưng mà thật sự không lấy được bất kỳ tin tức nào hữu dụng, anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Thời điểm anh ra xoay người chuẩn bị rời đi, nghe được Sở Mộ Diên từ từ mở miệng: "Nguyện thần minh bảo hộ anh."
Cao Duy dừng lại bước chân, một lát sau, cất bước rời đi.
Nghe tiếng bước chân Cao Duy rời đi, Sở Mộ Diên nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười mỉm, nhìn có vài phần quỷ dị.
Trên đường trở về cục cảnh sát, Cao Duy nhận được một cuộc điện thoại, là một đồng nghiệp.
"Kết quả điều tra thế nào rồi?" Cao Duy trầm giọng hỏi.
"Sở Mộ Diên là cô nhi, thừa kế tài sản của cha mẹ để lại, không giống kiểu sẽ ở lại khu dân cư cũ này, nhưng không ngoại trừ khả năng người thân muốn cô ấy trải nghiệm chút sinh hoạt khó khăn. Kỳ thật tôi cảm thấy với điều kiện này, cô ấy không nên ở chỗ đó, ít nhất phải đến ở một nơi nào đó có an ninh tốt hơn, sinh hoạt hàng ngày cũng không quá tốt, lớn lên lại......"
"Được rồi, không cần cậu suy nghĩ cho cô ấy, còn có chuyện gì khác nữa?" Cao Duy như suy tư gì.
"Còn có, cô ấy là người duy nhất sống sót trong vụ đại án 611 mười lăm năm trước, đôi mắt bị như thế là do năm đó bị thương."
"Cái gì?!" Cao Duy trực tiếp sững sờ tại chỗ, vô luận như thế nào, hắn đều không thể tưởng được Sở Mộ Diên lại có quan hệ với vụ đại án kia, "Cậu xác định?"
"Tôi xác định."
Cao Duy đưa tay nhéo nhéo giữa mày, "Da người bị cắt bỏ vứt ở đâu vậy? Phùng Nhẹ Ngữ nói thế nào?"
"Cô ấy nói 'chỉ chừa đến bất kính kiền người chịu thẩm phán tao trầm luân nhật tử, dùng hỏa đốt cháy', là một câu trong Kinh Thánh."
"Những ngọn nến?!" Đồng tử Cao Duy sậu súc, "Không được, tôi phải thử tìm vật chứng thêm một chuyến."
"Đã kiểm tra qua, không phát hiện được gì, tôi là nói, không có thể buông lỏng dù đã định kết luận manh mối."
"...... Đã biết." Cao Duy nhấp môi, thấp giọng nói.
"Đội trưởng, ạnh vẫn cảm thấy Sở Mộ Diên có vấn đề?"
"Không chắc chăn, nhưng chính là có trực giác, người này không đơn giản." Cao Duy trầm ngâm nói.
"Cắt, rất tốt, đại gia tiếp tục cố gắng nhé."
Phân cảnh của Tô Duyệt Cẩn đã xong, cũng tính là đã đóng máy《Cực dạ》, tuy rằng vẫn vẫn tồn tại những băng khoăng rõ ràng không thể cởi bỏ, bất quá điều này hiển nhiên là do đạo diễn cố tình đào hố, rõ ràng Trương Tư Tề đã có tính toán, nhưng rốt cuộc có thể thành công hay không, thì còn phải xem cuối cùng rating của bộ phim này thế nào.
Cảnh quay kết thúc, Tô Duyệt Cẩn vốn định sẽ trực tiếp rời đi, nhưng không lay chuyển được lời mời một hai phải đi ăn cùng của Trương Tư Tề, vì thế một đám người cùng nhau đến quán ăn gần đó.
Ghế lô, Tô Duyệt Cẩn mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Tằng Thi Dĩnh cũng vừa ngồi xuống trong một góc xa, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi xuống xong liền lập tức lấy di động ra bắt đầu gõ chữ.
Tô Duyệt Cẩn hơi hạ mi, đích thực không phải ảo giác, cô bạn nhỏ này cả ngày hôm nay vẫn luôn trốn tránh cô.
Vừa lúc này, Tô Duyệt Cẩn nhận được tin nhắn từ Tần Liễm Vi, "Đang làm gì?"
"Ăn cơm, cùng với mấy người của đoàn phim."
"Cơm nước xong nói với tôi một tiếng, tôi đi đón em."
"Đừng, tôi tạm thời hoàn toàn không có ý muốn cọ nhiệt với Tần tổng." Tô Duyệt Cẩn quyết đoán cự tuyệt, nơi này cũng không phải phim trường, huống hồ Tần tổng của chúng ta rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan để kiếm cơm vậy mà còn cố tình muốn dựa vào tài hoa, số fans trên Weibo so với Tô Duyệt Cẩn còn nhiều hơn, tuy rằng những fans đó sợ là phải thất vọng rồi, Weibo kia hoàn toàn là do công ty quản lý, Tần Liễm Vi cũng chưa từng xem qua.
"Được rồi."
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm vào màn hình di động, làm ra mấy cái biểu tình ủy khuất, Tô Duyệt Cẩn không nhịn được cười khẽ một tiếng, Tần tổng của chúng ta học được cách bán manh khi nào thế này?
Thanh âm cười khẽ của Tô Duyệt Cẩn, chọc đến Trương Tư Tề ngồi bên cạnh, nghiêng mắt nhìn sang vài lần, rốt cuộc vẫn là không hỏi, chuyện của bà chủ hẳn là không nên hỏi nhiều.
Sau khi ăn xong, Tô Duyệt Cẩn mới vừa gọi cho Lâm Không Thanh đến đón, liền lập tức nhận được điện thoại của Tô Trình Viễn, do dự hai giây, vẫn tiếp, dù sao cô cũng chuẩn quay về một chuyến.
"Ai, Tiểu Cẩn, gần đây con có rãnh không?" Tô Trình Viễn nói chuyện thập phần cẩn thận, dường như sợ câu nói kia không ổn sẽ chọc Tô Duyệt Cẩn tức giận.
Tô Duyệt Cẩn hơi mị con ngươi, sau đó lạnh lạnh mà mở miệng: "Đợi chút sẽ trở về."
"Thật, thật sự? Ăn cơm sao? Ba thông báo cho người chuẩn bị ngay." Tô Trình Viễn có chút không thể tin được, ngữ khí vui mừng rõ ràng.
Tô Duyệt Cẩn hơi rũ hạ con ngươi, "Đã ăn rồi."
"Vậy được, con đang ở đâu, muốn ba gọi tài xế đến đón hay không?"
"Không cần, tôi tự biết đường." Sắc mặt Tô Duyệt Cẩn nhạt nhẽo, "Cứ như vậy đi, tắt máy đây." Dứt lời, Tô Duyệt Cẩn liền trực tiếp cúp điện thoại, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của chính mình, suy nghĩ xuất thần.
Không bao lâu, Lâm Không Thanh đã tới, xa xa nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn, liền đi qua, "Đi thôi."
"Không trở về chỗ đó nữa, đổi địa điểm." Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Lâm Không Thanh, đáy mắt nồng đậm trong bóng đêm mỏng sương, nhìn không ra trong đó có ẩn ý gì.
Lâm Không Thanh nghe vậy sửng sốt một chút, "Em muốn đi đâu?"
"Đến chỗ ba của tôi." Tô Duyệt Cẩn trước Lâm Không Thanh một bước đi lên xe, khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn trầm tĩnh, một lúc lâu sau mới nhíu mày nhắm mắt lại, lông mi khẽ run nhẹ nhàng giống như cánh bướm.
Lâm Không Thanh theo chỉ dẫn của Tô Duyệt Cẩn, chạy xe đến một trang viên, cả người dại ra, xác định, gia cảnh nhà Tô đại tiểu thư của chúng ta thật sự rất tốt.
"Đi vào thôi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt nói.
Lâm Không Thanh chớp chớp mắt, "Được được."
Xe chạy đến, cửa lớn đóng chặt, Lâm Không Thanh bất đắc dĩ dừng xe, liền có bảo vệ chạy đến.
Tô Duyệt Cẩn ấn xuống cửa sổ xe, khóe miệng cong lên một nụ cười nhợt nhạt, "Bác Trương."
Bác Trương nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn sửng sốt một chút, "Đại tiểu thư?! Cô đã trở về, thật sự tốt quá, tôi đi báo ông bà chủ."
"Không cần, bọn họ biết rồi." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mở miệng.
"A được được, đại tiểu thư mau vào thôi." Bác Trương đem vui sướng đặt hết lên mặt, làm Tô Duyệt Cẩn đột nhiên cảm thấy lần này trở về này cũng không tính là quá vô vị.
Chiếc xe chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước, Lâm Không Thanh từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, cảm thấy cảm xúc của cô ấy có nhiều ít không đúng lắm, liền mở miệng trêu chọc, ý muốn làm cô thả lỏng một chút, "Tô đại tiểu thư, chị muốn ôm đùi của em, nếu em không cho, chị sẽ ăn vạ."
"Được, đến lúc đó em nuôi chị." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng, ngữ khí tùy ý.
Lâm Không Thanh nghe vậy liền cười, "Lời này cũng là có thể tùy tiện nói ra sao?"
"Em rất nghiêm túc." Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, trong lời nói hơi có chút hương vị chân thật đáng tin, chỉ bằng tình nghĩa ở đời trước, cũng đã cũng đủ để cô đưa ra quyết định này.
Lâm Không Thanh lại cười đến có thêm vài phần bất đắc dĩ, "Em cứ làm ra mấy loại chuyện như thế nào so với chị còn thẳng hơn. Rốt cuộc ai mới là cong đây?"
Tô Duyệt Cẩn trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm trang mà nói tiếp: "Em đây đổi cách nói khác, em có thể cho chị tiền lương, chỉ cần chị sống tốt."
"Được được, em không cần nói nữa, chị nhưng không muốn bản thân đang nghiêm túc công táclại bị bẻ cong." Lâm Không Thanh đem xe dừng lại, bất đắc dĩ mà ngoái đầu nhìn lại nhìn Tô Duyệt Cẩn.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn Lâm Không Thanh, sâu kín mở miệng: "Có thể bẻ cong, vốn dĩ cũng không thế nào thẳng được." Dứt lời, động tác lưu loát mà xuống xe, liếc nhìn kiến trúc trong tầm mắt trước mặt một vòng, khuôn mặt lãnh đạm.
Lâm Không Thanh ngưng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt mang theo vài phần sầu lo, "Duyệt Cẩn, có cần chị chờ em không?"
"Không cần, chị nghỉ ngơi đi." Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, dứt lời, liền tiến lên ấn chuông cửa.
Mở cửa hình như là người phụ nữ hơi lớn tuối, Lâm Không Thanh chăm chú nhìn Tô Duyệt Cẩn đi vào một lúc, mới lái xe rời đi. Kết quả chưa đi được bao xa, liền nhận được điện thoại của Tần Liễm Vi.
Mặt khác một bên, Tô Duyệt Cẩn mới vừa bước vào phòng khách, liền nghe được thanh âm kinh hỉ, "Chị! Chị trở về thăm em sao?"
Ngay sau đó, vụt ra tới một thân ảnh cao gầy, tầm mắt dừng trên người Tô Duyệt Cẩn một lúc, có chút co quắp mà đứng yên, giơ tay sờ sờ chóp mũi chính mình, sau đó nở một nụ cười sạch sẽ "Chị."
Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên cao hơn mình mấy cm trước mặt, cười khẽ một tiếng, "Tống Dĩ Thâm, trưởng thành rồi."
"Chị, mỗi lần chị nhìn thấy em đều nói mấy lời này ." Tống Dĩ Thâm bất mãn mà bĩu môi, "Có phải chỉ nói cho có lệ thôi không?"
"Bởi vì mỗi lần gặp em, đều so với trước kia không giống nhau, cảm giác có chút kỳ diệu." Tô Duyệt Cẩn cười cười, "Cũng coi như chị đã nhìn thấy em lớn lên đi?"
Tống Dĩ Thâm hơi xấu hổ mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, "Chị, sao chị lại nói chuyện như bà cụ non thế, em cũng đâu nhỏ hơn chị bao nhiêu?"
Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà nhìn Tống Dĩ Thâm, "Quyết định được trường đại học nào chưa?"
"Còn chưa có." Tống Dĩ Thâm tiết khí, chị đi công tác mà mình còn đang suy nghĩ chọn trường học, nghĩ như vậy, mình xác thật vẫn còn nhỏ.
"Khụ khụ......" Lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận ho khan thanh.
Tống Dĩ Thâm bừng tỉnh, "Chị xem em này, chỉ lo nói chuyện, chị, mau đi thôi."
Tô Duyệt Cẩn đi theo Tống Dĩ Thâm tiến vào trong, xa xa nhìn thấy thân ảnh hai người đang ngồi ở trên sô pha, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, mở miệng nói: "Dì."
Văn Nhữ Thanh lãnh lạnh, hiện giờ cười đến phá lệ ôn hòa, "Tiểu Cẩn, mau tới đây ngồi."
Tô Duyệt Cẩn cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống bên cạnh Văn Nhữ Thanh, trực diện nhin thấy sườn mặt của Tô Trình Viễn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng.
"Tiểu Cẩn, gần đây con làm gì? Dĩ Thâm thường xuyên nhắc con mãu, trước kia còn có thể thấy con đến trường thăm nó, gần đây một chút cũng không thấy đâu, rất bận sao?" Văn Nhữ Thanh nhẹ giọng hỏi.
Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, "Vâng, bận đóng phim."
Tô Trình Viễn ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn một lát, ánh mắt có vài phần phức tạp, suy nghĩ một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Con gầy đi rồi."
Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn ngưng trọng, sau đó chuyển hướng sang nhìn Tô Trình Viễn, ngữ khí lạnh lùng, "Ba nhìn lầm rồi."
Cố tình dùng thái độ đối đãi khác nhau, làm trong lòng Tô Trình Viễn hụt hẫng, nhưng lại không nề hà, "Cứ cho là vậy, hôm nay ở lại đây đi, đừng đi nữa."
"Ân, con muốn trở về nhà bên kia của mẹ." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng.
Thân mình Tô Trình Viễn cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn khẽ run, "Con gái, con....."
"Con đã quyết định." Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà mở miệng, lời nói chân thật đáng tin.
Tô Trình Viễn còn muốn nói gì đó, lại thấy Văn Nhữ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, cho ông ánh mắt trấn an. "Được rồi, nhưng nếu...... con phải gọi cho ba."
Tô Duyệt Cẩn không đáp lại, chỉ đứng lên, mặt không chút biểu cảm mà mở miệng: "Con đi trước, mọi người cứ tự nhiên." Sau đó liền cất bước rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh của Tô Duyệt Cẩn biến mất khỏi tầm mắt, Tống Dĩ Thâm mới nhịn không được mà mở miệng nói: "Ba, mẹ, hai người không thể để một mình chị ở nơi đó. Không được, con phải đi theo." Nói xong, Tống Dĩ Thâm đứng lên đi theo, nhưng bị Văn Nhữ Thanh kéo lại, ngoái đầu nhìn lại bất mãn nói: "Mẹ!"
"Mẹ biết, nhưng tính tình của chị, con không phải không biết, năm đó con bé nói rời đi khỏi cái nhà này, rốt cuộc thật sự không trở về, hiện giờ khó khắn lắm mới trở lại, chỉ là nó đã quyết rồi, chúng ta là sao cản được?" Văn Nhữ Thanh mím môi, "Dĩ Thâm, ba mẹ không phải không muốn cản."
"Nhưng con sợ chị sẽ xảy ra chuyện." Tống Dĩ Thâm vội la lên, "Hai người đã quên trước kia......"
"Được rồi." Tô Trình Viễn lên tiếng ngắt lời, nặng nề mà thở dài một hơi, "Cứ để chị con đi."
"Chính là......" Tống Dĩ Thâm nhăn mi, có vẻ không tán đồng.
"Cứ một lát một người lên gõ cửa, bảo đảm rằng con bé sẽ không có việc gì." Tô Trình Viễn trầm giọng nói.
Tống Dĩ Thâm lúc này mới miễn cưỡng thu hồi ý kiến bất đồng, an ổn ngồi xuống.
Hiện giờ cái này gia đình, là cái trọng tổ gia đình, thời điểm Tống Dĩ Thâm đi theo mẹ bước vào cửa Tô gia, liền thập phần thích người chị này. Khi đó, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, có lần Văn Nhữ Thanh hỏi cậu thích ba hay thích mẹ hơn, cậu trả lời mình thích chị hơn, bởi vì chị đẹp.
Năm đó Tô Duyệt Cẩn rời khỏi nhà, cũng không phải bởi vì hai mẹ con Văn Nhữ Thanh, mà đó là một loại trốn tránh, cô cùng Tô Trình Viễn nháo một trận thật lớn, đem cái chết của mẹ quy tội lên người Tô Trình Viễn, chỉ vào Tống Dĩ Thâm nói Tô Trình Viễn đem hết tình thương của ba đều trao cho cậu ta, hiện giờ dù cho Tô Trình Viễn muốn, cô cũng không cần.
Trên thực tế, hôn nhân của Tô Trình Viễn cùng Giang Mạch Nhiên là liên hôn thương nghiệp, không có tình yêu, điểm này trong lòng mỗi người đều vô cùng rõ ràng. Một người vì lợi ích thương nghiệp, hùng tâm bừng bừng, một người vì không muốn đặt chân vào thương trường, chỉ muốn an tĩnh sống, hết thảy đều là thực hiện theo hiệp ước mà thôi.
Ngày thường bọn họ sống chung đều giữ khuôn phép xem nhau như khách mà đối đãi, sau khi Tô Duyệt Cẩn ra đời thì càng rõ ràng, hàng năm Tô Trình Viễn đều ra nước ngoài rất nhiều lần, rất ít khi về nhà, Giang Mạch Nhiên đắm chìm trong thế giới của chính mình, chỉ đến khi cậu bé kia bước vào cửa nhà. Tô Duyệt Cẩn từ nhỏ đã có cảm giác mông lung, thế giới trong mắt Giang Mạch Nhiên rất khác so với mọi người.
Đương nhiên, khi rời khỏi Tô gia Tô Duyệt Cẩn cũng không thảm đến mức không có ăn, cô được thừa kế cổ phần công ty từ mẹ của mình, số tiền đó đủ cho cô sống suиɠ sướиɠ cả đời không hết, chỉ dựa vào tiền hoa hồng cũng đủ sống vô tư rồi. Trừ cái này ra, Tô Duyệt Cẩn còn nhận thêm tiền nhuận bút kếch xù từ mẹ. Trên thực tế, thời điểm nhà xuất bản liên hệ, cô mới biết được mẹ mình là một nhà văn, hơn nữa còn rất có danh tiếng, được gọi với danh xưng "thiên tài", lại mất sớm, thật sự làm người ta thổn thức.
Trên lầu, Tô Duyệt Cẩn bước vào gian phòng ngủ phủ đầy bụi, đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, mới xoay người đóng cửa lại. Nơi này hết thảy mọi thứ tựa hồ đều giống với nhiều năm trước, như từ trong trí nhớ phục khắc lại, cho Tô Duyệt Cẩn một loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ.
Tô Duyệt Cẩn do dự hai giây, đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía đoá hoa kiều diễm, cây lá xanh ngắt bên ngoài cửa sổ, khóe miệng miễn cưỡng nở ra một nụ cười,sau đó nhè nhẹ thở ra một hơi, đem bức màn kéo lên.
Chớp mắt căn phòng chìm vào bóng tối, cả người Tô Duyệt Cẩn cứng đờ một giây, sau đó lại đi đến mép giường, cuộn tròn ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối, cau mày.
Bất quá giây lát, sắc mặt Tô Duyệt Cẩn bắt đầu có vài phần tái nhợt. Rét lạnh cùng hắc ám ăn mòn hết sức, trong đầuTô Duyệt Cẩn lại vang lên thanh âm giọt nước rơi xuống, đầu ngón tay của cô hơi hơi phát run, cắn chặt môi dưới, cuối cùng đơn giản nhắm hai mắt.
Giang Mạch Nhiên là tự sát, uống thuốc ngủ, tắt nguồn điện thoại, cho người làm nghỉ việc, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trong hai ngày cho Tô Duyệt Cẩn, hết thảy đều an bài đến ngay ngắn trật tự, để bà có thể chết rất an tĩnh, không có người quấy rầy.
Chỉ là rốt cuộc suy nghĩ chu đáo đến cỡ nào cũng sẽ có sơ suất, của phòng ngủ đã khoá rốt cuộc bị Tô Duyệt Cẩn sốt ruột tìm kiếm bà mở ra.
Từ nhỏ Tô Duyệt Cẩn là một cô bé không sợ cô độc, là một cô bé chỉ cần ở trang viên chơi trò thám hiểm hoặc ngồi an tĩnh đọc sách là có thể tiêu hao hết thời gian một ngày. Cô bé thích tiểu thuyết trinh thám, ở nơi này mỗi người đều là đối tượng dùng để quan sát tuyệt vời. Cô rất ngoan, ánh mắt sạch sẽ, cũng không hồ nháo, ngoại trừ có đôi khi sẽ xuất hiện với vẻ mặt ngốc manh nhìn chằm chằm người ở bên ngoài.
Nơi này, mỗi người đều rất thích cô bé, đồng dạng cũng đều thập phần đau lòng cho đứa nhỏ này, ông chủ rất ít khi về nhà, tính tình của bà chủ lại có chút quái gở, tuy rằng đối với cô bé rất tốt, nhưng phần lớn thời gian đều là cô bé ở một mình chờ đợi. Rất khó nói thói quen cô độc của Tô Duyệt Cẩn là thiên tính hay do hoàn cảnh gây ra.
Thời điểm Giang Mạch Nhiên chết, Tô Duyệt Cẩn mười lăm tuổi. Ngày đó, Tô Duyệt Cẩn hiếm thấy có chút hoảng hốt, toàn bộ trang viên trống rỗng, đi tìm Giang Mạch Nhiên lại không ai giúp, đơn giản cầm chìa khóa, mở cửa phòng ngủ. Không lâu trước đây Tô Duyệt Cẩn phát hiện quản gia có giữ chìa khoá dự phòng, một chùm chìa khoá , cô căn bản không biết đâu mới là đúng.
Tô Duyệt Cẩn đứng ở trước cửa thử thật lâu, rốt cuộc cũng mở được, liền nhìn đếnmột mảnh hắc ám trong phòng, mà Giang Mạch Nhiên lẳng lặng nằm trên giường, trên tủ đầu giường là một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống làm gương mặt Giang Mạch Nhiên càng thêm tinh xảo, như đồ gốm sứ quý báu, hoàn mỹ.
Tô Duyệt Cẩn cho rằng mẹ đang ngủ, rón ra rón rén mà đi qua, đầu ngón tay chạm vào tay Giang Mạch Nhiên lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo, đồng tử sậu súc, lấy hết can đảm dò xét, lại phát hiện mẹ đã không còn hô hấp. Cô theo bản năng lui về sau một bước, chạm vào bình hoa,mảnh vỡ rời đầy đất, chỉ còn lại một chút nước vương vãi khắp bàn, từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà.
Tô Duyệt Cẩn ngã ngồi trên sàn, mới đầu là khiếp sợ, phản ứng sau đó là nước mắt bắt đầu ngăn không được rơi xuống, thẳng đến khi cô khóc mệt mỏi, mới cuộn tròn sàn nhà ngủ.
Cô cùng thi thể ở bên nhau không ăn không uống suốt hai ngày, thẳng đến khi người làm trở lại làm việc mới bị phát hiện, khi đó Tô Duyệt Cẩn đã trong trạng thái bán hôn mê. Lập tức được đưa đi cấp cưới, người đã tỉnh, nhưng tính tình lại thay đổi rất lớn, bắt đầu trầm mặc ít nói, lộ ra khuynh hướng tự kỷ nhỏ, thường xuyên gặp ác mộng, bác sĩ nói là do chịu đả kích quá lớn gây ra, yêu cầu trị liệu tâm lý, hoặc dùng thuộc hỗ trợ.
Trên thực tế, việc Giang Mạch Nhiên chết không phải hoàn toàn bộc phát, ít nhất trong tác phẩm bà viết trước khi chết có thể tìm được một ít manh mối rõ ràng. Nhưng bà che giấu quá tốt, ngay cả người thân cận nhất là Tô Duyệt Cẩn cũng không phát hiện, bà đối với con gái vĩnh viễn ôn nhu, kiên nhẫn, khóe miệng tươi cười chân thành mỹ lệ, thế cho nên căn bản Tô Duyệt Cẩn không phát hiện, không biết khi nào trong thế giới của mẹ đã bị mây đen giăng đầy.
Giang Mạch Nhiên mắc bệnh trầm cảm vô cùng nghiêm trọng, nói đến cùng nhiều năm trôi qua như vậy bà đều dựa vào thuốc, và Tô Duyệt Cẩn để chống đỡ.
Trở lại hiện tại, người của Tô gia đang thảo luận xem nên tìm những lý do hợp lý nào để gõ của mà không bị mắng.
Mà trên lầu, Tô Duyệt Cẩn nhíu chặt mày, cả người hãm trong bóng tối lạnh băng, cô nhè nhẹ thở ra một hơi, tận lực làm cảm xúc của chính mình ổn định lại.
Đột nhiên, có ánh sáng chiếu vào mặt Tô Duyệt Cẩn, cô chớp mắt, nâng con ngươi lên.
Sắc mặt Tần Liễm Vi hơi ngưng, đôi con ngươi giống như xoa nát ngân hà, giống như năm đó.
Năm đó, bác sĩ đề nghị Tô Duyệt Cẩn nên rời đi, đổi một nơi khác để sinh sống, dùng mọi khả năng tiếp xúc thêm càng nhiều người. Lễ tang của Giang Mạch Nhiên diễn ra xong, bạn tốt của Giang Mạch Nhiên đề nghị đưa cô đến nhà mình ở một đoạn thời gian, Tô Trình Viễn đồng ý.
Vì thế, Tô Duyệt Cẩn liền đến Tần gia. Nhưng mà, Tô Duyệt Cẩn suốt ngày chỉ ở trong phòng của mình, không ra ngoài.
Ngày đó, Tần Liễm Vi vừa bị mẹ đe dọa, vừa bị dụ dỗ, mới bất đắt dĩ, lanh mặt đi đến phòng của Tô Duyệt Cẩn. Vừa bước vào thì mày lập tức nhăn lại, trong phòng trống rỗng, không một ai. Tần Liễm Vi quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng một vòng, đem tầm mắt đặt trên chiếc tủ quần áo đặt ven tường, cất bước đi qua, không chút nào do dự, trực tiếp đem cửa tủ kéo ra.
Quả nhiên, có người đang cuộn tròn trong tủ quần áo.
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện, có vài phần ngây người, khóe mắt còn giọt nước mắt chưa kịp lau khô, hơi hơi phiếm đỏ, nhìn đến phá lệ làm người ta đau lòng.
Liếc mắt một cái, Tần Liễm Vi mềm lòng, cô hơi trầm xuống mặt, gọi cô cùng mình đi ra ngoài.
Tô Duyệt Cẩn không chịu, chính là bị nàng túm đi ra ngoài.
Tần Liễm Vi trực tiếp đem Tô Duyệt Cẩn kéo đến phòng mình, đóng cửa, quay người lại mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, "Từ hôm nay trở đi, cô cùng tôi ở chung một phòng."
========================
20 vote sẽ update chap mới nha.
Chời ơi, lần đầu tui edit một cái chap mà nó dài như thế này đó.
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
25/02/2022