Tuệ San theo bà nội và Mạc phu nhân vào phòng, mọi uất ức kìm nén như vỡ oà.
Tuệ San cứ thế khóc nức nở.
Bà Nội Mạc lên tiếng an ủi.
- “ Vất vả cho con rồi! ta thật sự xin lỗi.”
- “ Không! con mới là người có lỗi thưa bà.”
- “ Con không có lỗi gì cả!”
- “ Thực ra chuyện con ở bên cạnh bà và mẹ là do bản hợp đồng hôn nhân giữa con và Mạc Phong Thần.
Con thật sự xin lỗi hai người vì đã lừa dối hai người suốt thời gian qua.”
thấy bà nội và Mạc phu nhân chẳng có chút ngạc nhiên nào, ngược lại họ còn cười nữa, Tuệ San lúc này ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- “ Tại sao hai người lại cười.”
- “ Con nghĩ chúng ta không biết chuyện đó sao?”
- “ Bà và mẹ biết rồi ư?”
- “ Phải!”
- “ Sao hai người lại biết được, là Phong Thần nói cho hai người đúng không ạ?”
- “ Ta và mẹ Phong Thần đã biết từ lúc hai đứa nói sẽ kết hôn kìa.”
- “ Bà nội nói đúng đó, bọn ta không lạ gì Phong Thần cả, chẳng tự nhiên mà nó lại đồng ý kết hôn một cách dễ dàng như thế!”
- “ Hai người có giận con không?”
- “ Sao phải giận chứ? có cháu tụi ta rất vui là đằng khác.
Thời gian qua vất vả cho cháu nhiều rồi, bọn ta làm như vậy cũng đều có lí do cả nhưng ta nghĩ Phong Thần sẽ từ từ giải thích cho cháu.”
- “ Có chuyện gì sao bà?”
- “ Muốn biết cháu hãy gặp Phong Thần nhé! bây giờ đi thay đồ đi! ta mang rất nhiều quà cho cháu đó.!”
dù hơi hoang mang nhưng Tuệ San lại rất vui vẻ khi khúc mắc được tháo gỡ, thì ra bà nội và Mạc phu nhân đã biết chuyện hợp đồng từ lâu rồi, dù là hợp đồng nhưng tình cảm cô dành cho họ đều là thật, chắc hẳn bà nội và Mạc phu nhân đều cảm nhận được điều đó nên họ chẳng thể nào giận được cô.
...----------------...
Trong một căn phòng tối, Tô Lạc Lạc bị bịt mắt và bị trói cố định trên một chiếc ghế, ả ta vô cùng hoang mang lo sợ.
- “ Tại sao bọn chúng lại muốn bắt mình? chắc không phải Phong Thần biết những gì mình làm chứ, tính tình của Phong Thần mình biết rõ nhất, sao anh ấy có thể ra tay với mình được???!!!”
- “ Tỉnh đi!” Bạch Tử Du hất mạnh xô nước vào người Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc gầm hét.
- “ Đứa nào dám dội nước tao? có muốn sống nữa không hả??? thả tao ra…”
Bạch Tử Du tiến đến lột bỏ tấm vải đang che mắt ả ta rồi lạnh lùng đáp lại.
- “ Nước lạnh không khiến cô tỉnh táo hơn sao?”
- “ Bạch Tử Du????!!!, thì ra là cậu.
Trước đây tôi đối xử với cậu thế nào? cậu quên rồi hả? tôi là vợ sắp cưới của anh họ cậu, đứa con trong bụng tôi cũng là cháu của cậu đó!”
- Thế sao???? hahaha” Mạc Phong Thần vỗ tay cười lớn nói.
- “ Bạch Tử Du, cậu dẫn đàn em ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ta một chút.”
- “ Vâng! có gì anh gọi em.”
- “ Không cần! tôi cho cậu nghỉ phép 2 tuần, làm những gì cậu muốn đi..”
Bạch Tử Du nghe Mạc Phong Thần nói thế thì không khỏi vui mừng, anh ta nhanh chóng đặt vé máy bay.
Bạch Tử Du thực sự rất nhớ cô gái hoạt ngôn đó rồi…
Khi căn phòng tối chỉ còn mình Mạc Phong Thần và Tô Lạc Lạc, ả ta lại diễn ra bộ mặt vô cùng đáng thương.
- “ Phong Thần…..
Bạch Tử Du, cậu ta dội nước vào người em….”
- “ Nếu cô mà khóc thì tôi móc mắt cô luôn đó!”
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên tột độ, thấy ánh mắt sắc lạnh của Mạc Phong Thần mặt Tô Lạc Lạc tái xanh vì sợ.
- “ Phong Thần…..sao…????”
- “ Vào vấn đề chính đi! 8 năm qua cô đã đi đâu?”
- “ Em, em nói rồi mà, em muốn bản thân tốt hơn để xứng đáng với anh nên em đã đi du học…”
- “ Nước nào??? Thái Lan sao??? Tôi có gặp một bác sĩ, ông ta tên Jonh- một bác sĩ nổi tiếng chuyên cấy ghép bộ phận cơ thể, cô quen bác sĩ ấy chứ???”
- “ …..
Anh….anh đã biết tất cả rồi??!!!”
- “ Mấy năm qua, tôi vất vả tìm kiếm cô nhưng thực chất cô vẫn luôn ở trong nước và qua bên Thái để phẫu thuật đúng chứ???”
- “ Rốt cuộc từ khi nào mà anh lại nghi ngờ em? nếu như từ đầu đã nghi ngờ vậy tại sao bây giờ mới…???”
- “ Chúng ta vốn dĩ đã kết thúc rồi, nhưng cô chẳng những không từ bỏ hy vọng mà còn hết lần này đến lần khác đụng đến giới hạn của tôi.
Vốn dĩ cô đột nhiên trở về là muốn lợi dụng tôi, cô muốn lợi dụng Mạc Thị để hoàn thành việc riêng của cô, còn muốn hãm hại Tuệ San, cô vu khống bịa chuyện đủ điều,…”
- “ Mộc Tuệ San?!…..
lại là Mộc Tuệ San? sự che chở của anh em cũng đã từng có, tất cả những gì em làm đều vì yêu anh…Em không dám nói mình sắp phẫu thuật vì sợ anh ghét bỏ em, lúc trước chúng ta thương yêu nhau như thế anh đã quên rồi sao? Em chỉ muốn bản thân mình được bình thường, để chúng ta quay về như trước….”
- “ Chính vì tôi chưa quên nên hành động bây giờ của cô trong mắt tôi cực kỳ ghê tởm.
Nếu như cô chịu an phận thì có lẽ bây giờ tôi vẫn coi cô như em gái của mình rồi…”
- “ Không! em không muốn! em muốn làm vợ anh.”
- “ Cô vẫn luôn cố chấp như vậy, thảo nào năm đó, lúc tôi theo đuổi cô, cô toàn dấu dấu giếm giếm.
Chẳng qua khi đó chúng ta còn trẻ, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi lại chẳng phát hiện ra cô lại là người song tính.
Thế thì cái thai mà cô luôn miệng nói dối để bắt bà tôi, mẹ tôi và cả Tuệ San hầu hạ cô nữa, thì tính thế nào? vốn dĩ cô làm gì có khả năng mang thai???”
- “ Em….em…..
Chỉ vì em quá yêu anh, phẫu thuật xong cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài nhưng em không đợi được lâu như thế, em quá yêu anh, em muốn nhanh chóng về gặp anh, muốn kết hôn với anh.
Nhưng sau khi trở về Mộc Tuệ San lại cướp mất anh, rõ ràng anh với cô ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng nhưng sao anh lại rung động? có phải anh yêu cô ta rồi không???”
- “ Không phải là yêu, mà là rất rất yêu…”
- “ Anh nói dối, trước đây tình cảm của anh không như vậy, Mộc Tuệ San chỉ là người thay thế….”
- “ Không sai! quả thực trước đây tôi từng có cảm tình với cô, nhưng chỉ dừng lại ở mức thích, có thiện cảm mà thôi.”
- “ Phong Thần, tuy là em không thể sinh con nhưng em thật sự rất yêu anh, nếu anh chấp nhận thì em sẽ đồng ý cho Mộc Tuệ San mang thai con của anh, chúng ta sẽ kết hôn và cùng nuôi nấng đứa trẻ, có được không anh???”
- “ Não cô quả là có vấn đề đó Tô Lạc Lạc, hành động và lời nói của cô bây giờ thật quá ghê tởm, nghe cho kĩ đây, tôi yêu Tuệ San, chỉ có Tuệ San mới xứng đáng là vợ của tôi, là mẹ các con của tôi.”
- “ Có phải Mộc Tuệ San bỏ bùa mê thuốc lú gì không? sao anh lại u mê cô ta như vậy? em sẽ giết cô ta loại hồ ly tinh…”
- “ Đến giờ rồi mà vẫn không chịu hối cải.
Đã đến lúc cô nên im lặng mãi mãi rồi…”.