Không khí trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Tuyết Chi cầm bao thuốc
bước vào, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chí Khiêm nháy mắt xuất hiện ánh
sáng rực rỡ, những cảm xúc chân thật đều hiện ra trong đáy mắt.
Tiếp theo, bầu không khí rất hài hòa, Trương Hồng Khánh có được đáp
án mà ông ta muốn có, tâm tình liền thả lỏng còn uống chút rượu, Tiêu
Chí Khiêm rất biết điều cũng uống vài ly.
Đây cũng là lần đầu tiên Tuyết
Chi thấy anh uống rượu, khác với bữa tiệc của nhà họ Tiêu khi đó, anh
chỉ nhấp một ngụm, lần này anh lại uống hết, thế nhưng, anh quả thật để
tâm đến những lời cô nói, biểu hiện rất tốt trước mặt ba cô.
Lúc ra khỏi Túy Hương Cư, ông chủ tiễn mấy người họ ra tận cửa,
Trương Hồng Khánh muốn thanh toán, ông ta nói Tiêu Chí Khánh đã thanh
toán từ sớm rồi.
Trước khi Trường Hồng Khánh rời đi đã quay lại nói với
Tuyết Chi, cô có thể về muốn một chút cũng được.
Tiêu Chí Khiêm ngay cả
một chút cảm kích cũng không có, trước mặt ba nhà người ta tự nhiên dẫn
Tuyết Chi đi.
Trương Hồng Khánh vừa đi thì Thạch cũng xuất hiện, luôn duy trì khoảng cách an toàn với hai ngươi.
Tuyết Chi quay đầu nhìn anh, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, Thạch là vệ sĩ của anh sao?”
Thạch giống như cái bóng vậy, lần này cũng âm thầm xuất hiện, không
cách Tiêu Chí Khiêm quá xa.
Có điều, anh ta lúc nào cũng mặc áo khoác kỳ
lạ, cũng đủ rõ ràng, không có vệ sĩ nào lại ăn vận cho mình lộ liễu như
vậy.
Tiêu Chí Khiêm hơi nheo mắt: “Không phải vệ sĩ, chỉ là lo lắng cho anh.”
“Ồ?” Tuyết Chi nghi hoặc nhìn anh: “Là… bạn?” Nhưng Thạch đều gọi anh
là cậu Tiêu, lại cung kính như vậy, cái này cũng không thấy với người
bạn theo nghĩa bình thường.
Điều này đối với Tiêu Chí Khiêm mà nói rất xa lạ, anh lộ vẻ mặt không
hiểu, nghiêm túc nghĩ, cuối cùng mới nói: “Có lẽ… là phải.”
Chăm chú nhìn anh, Tuyết Chi khẽ mỉm cười, đưa tay chạm vào giương
mặt tuấn tú khiến người ta đố kỵ đó: “Sau này, không cần suy nghĩ lâu
như vậy, chỉ cần người quan tâm anh, người đối xử tốt với anh thì chính
là bạn của anh.”
“Vậy còn em?” Ánh mắt của anh chứa đầy sắc xuân ấm áp.
“Em…” Hai má của Tuyết Chi đỏ ửng, cô đi thẳng về con đường phía trước: “Vậy phải xem anh thế nào, anh nói phải thì là phải.”
Khóe miệng của Tiêu Chí Khiêm cong lên, tiến lên vài bước, túm lấy
tay của cô, báo bọc cô trong hơi ấm của anh: “Em là người phải chịu
trách cả đời này của tôi.”
Thức tỉnh anh, cứu vớt anh, định hướng lại cho anh thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Tốt nhất là, cả đời.
Mắt phượng của Tuyết Chi nhìn qua, khóe môi không tự chủ vẽ một đường
cong, nắm lấy tay anh, đi theo bước chân của anh.
Một giây này, anh
không phải là cậu chủ lạnh lùng của nhà họ Tiêu, có thể nói là anh luôn ỷ
lại vào cô như thế, ngược lại không phải là nói cô đã sớm quen với sự ỷ
lại này sao.
Sau khi bỏ lỡ con người mới hiểu được thế là là trận trọng, sau khi
bỏ lỡ thì mới muốn bù đắp.
Số mệnh của cô không bạc, có được cơ hội này
thì phải liều mạng mà trận trọng.
Tiêu Chí Khiêm đột nhiên dừng lại.
Tuyết Chi hơi ngẩn người, ngẩng đầu: “Sao thế?”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm quét qua góc tường, Tuyết Chi thuận thế
nhìn qua, chỉ thấy một cái đầu giống như quả dưa hấu màu xanh lè đột
nhiên xuất hiện, dọa cô sợ hãi một trận.
“Cậu Tiêu!” Đinh Khiên đầu đội khăn xếp màu xanh lá, cúi 120 với Tiêu Chí Khiêm.
Tiêu Chí Khiêm chỉ nhìn anh ta mà không có phản ứng gì.
Đinh Khiên
ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tuyết Chi, lớn tiếng gọi: “Thái thái!” Sau
đó, lại cúi chào.
Lông mày của Tuyết Chi giật giật hai cái.
Thái… thái thái!!
Cô già đến mức giống mẹ của Tiêu Chí Khiêm sao?
Đinh Khiêm ngẩng đầu lên, lông mày mỏng, mắt to, làn da căng bóng,
rất thanh thú, lại còn lộ ra một cỗ một khí chất bất phàm, ánh mắt sáng
rực nhìn hai người.
Trên đầu đội một cái khăn xếp màu xanh lá đã thành
công phá vỡ gương mắt đẹp trai của anh ta không ít.
Tuyết Chi đánh giá Đinh Khiên, không ngừng nghi vấn, tại sao người
bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, từng người từng người đều kỳ quái như vậy? Áo
khoác đen của Thạch, khăn xếp xanh lá của Đinh Khiên…
Tiêu Chí Khiêm không mở miệng, Tuyết Chi chỉ đành hỏi: “… Ờm, cậu là…”
Thấy Tuyết Chi hỏi, Đinh Khiên lập tức lấy lại tinh thần: “Thái thái, tôi tên Đinh Khiên! Là thủ hạ đắc lực nhất của cậu Tiêu!”
Tuyết Chi nhíu chặt mày, lại là thái thái!
“Thái thái…” Đinh Khiên còn muốn tiếp tục giới thiệu công trạng to
lớn của bản thân, Tuyết Chi giơ tay cắt ngang: “Cậu gọi tôi là thái
thái, tôi sợ nhận không nổi, cứ gọi tôi là Tuyết Chi đi.”
Thái thái, thái thái, cô chỗ nào giống thái thái chứ?
Đinh Khiên ngẩn người, trong nhận thức của anh, thái thái là cách gọi
tôn trọng để hình dung địa vị cao quý của người phụ nữ! Cô tại sao
không thích chứ?
“Đinh Khiên.” Lúc này, Thạch cũng đi tới.
Nhìn thấy anh ta, Đinh Khiên hai mắt phát sáng, vui vẻ chạy qua:
“Thạch!” Cậu ta mở rộng vòng ôm nhiệt tình ôm lấy Thạch, sau đó sống
chết không buông, như con đỉa bám dính vào với vẻ thích thú.
Tuyết Chi trợn mắt, không dám tin hai người trước mắt.
Công? Thụ?
Gương mặt tuấn tú của Thạch đen lại, cúi xuống, trực tiếp túm lấy cổ
áo của cậu ta lôi ra, rồi tránh qua một bên, thả ra một từ: “Cút.”
Đinh Khiên hơi bĩu môi, vẻ mặt trông như vừa bị bắt nạt xong, thật sự
rất hợp với các vẻ ngoài nữ tính của anh ta, giống y như một cô gái
phóng khoáng vậy.
Thạch đứng sau lưng Tiêu Chí Khiêm, không thèm quan tâm cậu ta, chiếc
áo khoác đen hòa quyện vào sắc đêm mang đến mấy phần ý vị.
Rồi lại nhìn
thấy ánh mắt đầy sự nguy hiểm của Tuyết Chi, biểu cảm liền cứng đờ:
“Cậu ta là cháu trai của tôi.”
Cậu? Cháu? Tuyết Chi chỉ cảm thấy không gian não của cô sắp không đủ dùng rồi, lại bị mấy cái tranh ảnh đam mỹ chiếm cứ!
Đinh Khiên vui vẻ ôm lấy cánh tay của Thạch: “Thạch, tối nay cháu muốn ngủ cùng cậu.”
Mặt của Thạch liền co giật, không khách khí giằng tay ra, qua sang
nói với Tiêu Chí Khiêm: “Cậu Tiêu, bọn họ đều đã liên hệ rồi, lúc nào
cũng sẵn sàng.”
Mắt của Tiêu Chí Khiêm hơi nheo lại, kéo Tuyết Chi còn đang hóa đá lên xe.
Đinh Khiên dính lấy Thạch, ngồi ở ghế phụ lái, đôi lông mày thanh tú
hơi nhướn lên, đôi mắt long lanh tràn ra ý cười: “Thạch, da cậu lại đen
rồi.” Nói xong lại cười loe toét: “Có điều, đen cũng rất đẹp, cháu
thích.”
Tuyết Chi chỉ cảm thấy hai mắt không đủ dùng, một bên nhìn Thạch, một
bên lại nhìn Đinh Khiên, dấu hiệu công thụ tự động dính lên, trong đầu
toàn là hình ảnh yêu nhau của hai người đàn ông.
Bên cạnh cô, Tiêu Chí
Khiêm có chút không vui, lông mày càng nhíu chắt lại, đôi cũng mím chặt,
ánh mắt quét qua hai người phía trên, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Anh
không thích cô chú ý đến người khác, đặc biệt là đàn ông.
Cố chấp nhéo má của cô, cưỡng ép tầm mắt của cô chỉ rơi trên người mình, lúc này anh mới vừa lòng nhếch môi.
Tuyết Chi khép mắt lại, đối với hành động trẻ con của anh cũng không
biết nên khóc hay nên cười nữa.
Cô nhận cơ hội hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, anh
lúc nào có thuộc hạ rồi?” Thạch đã đủ kỳ quái rồi, bây giờ lại thêm
Đinh Khiên đội khăn xếp xanh lá, còn tự nhận là thủ hạ đứng đầu nữa chứ?
Nghe thấy lời cô nói, Thạch ngước lên, từ gương chiếu hậu liếc qua.
Đinh Khiên lại trừng mắt: “Cô không biết sao?” Ngay lập tức, kinh ngạc
nói: “Trời đất, không biết mà dám cùng cậu Tiêu…”
“Đinh Khiên!” Thạch lên tiếng cảnh cáo, Đinh Khiên liền sững lại, lập
tức ngậm miệng, cậu ta quay lại có đánh chết cũng không mở miệng nữa.
Tuyết Chi càng nghi ngờ, nhìn thẳng vào Tiêu Chí Khiêm.
Là cô hiểu quá ít, hay là anh ẩn giấu quá sâu? Trước là sự sợ hãi của
các nguyên lão trong tập đoàn nhà họ Tiêu đối với anh, tiếp theo lại là
những thủ hạ thần bí, anh rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu chuyện mà cô
không biết?
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm rủ xuống, môi hơi động đậy, hình như đang
suy nghĩ nên nói với cô như thế nào mới có thể khiến cô hiểu, khiến cô
chấp nhận.
Cơ hội chỉ có một lần, anh không dám cược, anh sợ sẽ cô đi mất, anh sợ cô sẽ triệt để không quan tâm anh nữa…
Ánh mắt của Thạch lần nữa liếc qua, có vài chuyện, vẫn là giấu không được.
Cảm nhận sự thay đổi không khí trong xe, Đinh Khiên cũng ngoan ngoãn im miệng, không làm phiền Thạch nữa.
Thấy trạng thái đấu tranh trên mặt của anh, Tuyết Chi khẽ cười: “Chờ lúc anh muốn nói thì nói đi.”
“Em… Không tức giận?” Anh cẩn thận hỏi.
“Việc gì mà phải tức giận?” Tuyết Chi nhún vai: “Chỉ cần là anh thì em tin tưởng, bất luận anh đã làm cái gì.”
Chẳng qua chỉ là một câu nói đơn giản đã đỡ dàng trói chặt trái tim anh.
Đây chính là Tuyết Chi của anh, muốn anh bớt thích bớt quan tâm cô là điều không thể…
Thạch từ từ rời mắt qua chỗ khác, lo lắng trong đáy mắt cũng biến mất, anh thấy nhẹ nhõm hẳn.
Đưa Tuyết Chi về đến nhà, theo thói quen của Tiêu Chí Khiêm thì anh
khi nào không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa thì mới rời đi.
Đinh Khiên
đều nhìn thấy sự thay đổi của Tiêu Chí Khiêm, thấy khá tò mò.
Người phụ nữ này cũng quá giỏi mà!
Nhớ đến mục đích đến đây, cậu ta vội nói: “Cậu Tiêu, Ngọc Diệp mất tích rồi, không thể liên lạc được với cô ta nữa!”
Thạch nhíu mày: “Bao lâu rồi?”
“Hừm, từ sau lần gặp mặt lần trước, cô ta triệt để biến mất, tất cả
các thiệt bị liên lạc đều đã tắt.” Đinh Khiêm khá lo ngại: “Tính ra,
cũng được nửa năm rồi, cô ta không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Thạch lắc đầu: “Cô ta luôn cẩn thận, cháu có thể xảy ra chuyện, cô ta cũng sẽ không.”
Đinh Khiên bất mãn kháng nghị: “Luận thâm niên, cháu còn xếp trên Ngọc Diệp đó!”
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm vẫn hướng ra cửa sổ xe, hồi lâu mới lên tiếng: “Tìm cô ta.”
Thần sắc của Thạch và Đinh Khiên khẽ động, nhưng đều gật đầu: “Được.”
Thạch đạp chân ga, tốc độ xe tăng nhanh, lao đi trong gió…
Tuyết Chi lúc về đến nhà thì bất ngờ thấy Đỗ Hân Dĩnh, cô ta đang xử
dọn đồ đạc, chuyển một chiếc vali ra để ở cửa, thím Đỗ đứng ở bên cạnh,
nhìn thấy cô thì hơi ngập ngừng.
Đỗ Hân Dĩnh ngẩng lên thì thấy Tuyết Chi, ánh mắt lộ ra chút oán hận,
nhưng lập tức được thu hồi lại trở lại vẻ lãnh đạm, khẽ cười: “Tuyết
Chi, tôi phải chuyển ra ngoài ở rồi.” Sau đó, cô ta ghé sát tai cô, giở
vờ ngại ngùng nói: “Anh ấy nói, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy tôi, ài, tôi
cũng không biết phải làm sao với anh ấy nữa.”
Lần nữa nghe cô ta nhắc đến Bắc Minh Hạo, Tuyết Chi cảm thấy thật
buồn cười.
Càng buồn cười hơn là, bản thân lúc đầu lại như một đứa ngốc,
vậy mà cùng người phụ nữ như này tranh đoạt!
Thật mất phẩm giá mà!
Thấy cô cười, Đỗ Hân Dĩnh nhíu mày.
Cô ta vẫn nhớ một cái tát của người phụ nữ này, món nợ này, cô ta thế nào cũng phải đòi lại, tuyệt đối sẽ không để cô sống tốt!
“Hân Dĩnh à,” Thím Đỗ nhẹ giọng nói: “Con… Con đến bên đó phải tự chăm sóc bản thân nha, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy.”