Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 292: 292: Tin Đồn





"Chuyện quảng cáo là thế nào?" Anh ta uể oải hỏi.
Tổ trưởng lập tức giải thích nói: "Trước đó chúng tôi đã nhận được bảng phân cảnh quảng cáo của Hoàn Vũ, chúng tôi cũng rất hài lòng với ý tưởng này..."
"Tôi hỏi đó là chủ ý của ai!"
Tổ trưởng sửng sốt: "Là Hoàn Vũ, đây là quảng cáo thương hiệu của công ty bọn họ, phải nói là giai đoạn khởi động trước khi thành lập công ty dự án.

Quảng cáo của Danh Sáng vào nửa cuối năm cũng đang trong giai đoạn lập kế hoạch quay phim."
"Cho nên là do Liên Cẩn Hành?" Giọng Tập Lăng Vũ lạnh đến thấu xương.
Tổ trưởng đáp: "Dù sao cũng cần tổng giám đốc Liên gật đầu."
Tập Lăng Vũ mím môi, không thay đổi sắc mặt, những người có mặt ngây người không dám nói chuyện.
Vài giây sau, anh thu lại sự sắc bén, lạnh nhạt hỏi: "Bây giờ hạng mục tiến hành đến đâu rồi?"
"Đã lấy được giấy phép xây dựng, hiện tại đang chờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của Bộ Tài Nguyên Môi Trường, sau đó hạng mục hợp tác của công ty sẽ chính thức khởi động.

Tổng giám đốc muốn mượn dịp lễ Giáng Sinh để quảng bá.

Chúng tôi đã liên lạc với Hoàn Vũ, đối phương cũng đồng ý."
Tập Lăng Vũ nghe vậy, chậm rãi nói: "Sau này nếu có bất kỳ tiến triển nào thì báo cáo trực tiếp với tôi là được, không cần làm phiền tổng giám đốc."
Tổ trưởng ra vẻ khó xử: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc đã dặn dò...!Hơn nữa chuyện này không đúng với quy định."
Tập Lăng Vũ cong môi, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta, vô cùng ôn hòa: "Gần đây sức khỏe của ba tôi không tốt, sẽ không đến công ty một thời gian, cho nên, ông ấy mới giao cho tôi phụ trách tổ này." Tập Lăng Vũ nhìn ông ta cười: "Nếu có vấn đề gì thì bây giờ ông có thể gọi điện thoại để xác nhận."
Anh ném điện thoại lên bàn, đẩy về phía tổ trưởng.
Tổ trưởng giật mình, nụ cười cứng đờ: "Không, không có vấn đề."
Tuy rằng trong công ty vẫn luôn có tin đồn hai ba con bất hòa, nhưng công ty họ Tập, chuyện bất hòa cũng là việc nhà người ta, tổ trưởng cũng không ngốc đến độ đắc tội một người trong đó.

Sau khi Tập Lăng Vũ ra khỏi phòng họp thì lấy di động ra, nhìn ảnh chụp của Phạm Vy Hiên trong đó, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve, lóe lên một tia rối rắm.
Cuối cùng, anh lại bỏ điện thoại vào trong túi quần.
Khi công ty sản xuất kết hợp với quảng cáo tiến hành một loạt các hoạt động liên quan đến "Findher", thì Phạm Vy Hiên ngày càng được chú ý hơn.

Thông tin về cô cũng nhanh chóng được tung lên mạng, nhưng chỉ là tin tức về trường học và công việc đã làm, còn mối quan hệ giữa cô và Liên Cẩn Hành vẫn chưa bị chú ý tới.
So với cuộc sống náo nhiệt bên ngoài thì Phạm Vy Hiên sống rất đơn giản.

Mỗi ngày cô chỉ đi lại giữa nhà và học viện âm nhạc, thỉnh thoảng sẽ đến công ty quảng cáo tham dự PPM của "Tìm kiếm 2nd" (Cuộc họp triển khai, công bố kế hoạch sản xuất trước ngày quay).
Sau khi cuộc sống đi vào quỹ đạo, điều khác biệt duy nhất là từ buổi sáng hôm đó, cô không còn nhận được điện thoại của Lăng Vũ.
Phạm Vy Hiên vào phòng đàn, nhưng không nhìn thấy Dương Hoảng.
Cô mở hộp đàn rồi lấy đàn ra, sau đó tự giác bắt đầu luyện tập.
Sau mười phút, Dương Hoảng đẩy cửa vào, sắc mặt không tốt lắm, nhưng tỏ vẻ nghiêm khắc với Phạm Vy Hiên như mọi ngày, nói: "."
là bản nhạc kinh điển mà cô muốn biểu diễn trong quảng cáo.
Phạm Vy Hiên gật đầu, tiếng đàn du dương nhanh chóng vang lên.
Dương Hoảng ngồi ở phía trước, cụp mắt xuống lắng nghe, vẻ mặt thay đổi theo giai điệu.
Lúc này có người bỗng đẩy cửa đi vào.
Tiếng đàn bị cắt ngang.
Dương Hoảng nhíu mày lại, nhìn về phía người tới: "Chủ nhiệm Nghiêm, tôi đang dạy sinh viên luyện đàn." Giọng ông không tốt lắm, nếu là bình thường thì chủ nhiệm Nghiêm sẽ không so đo với ông, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, vẻ mặt ông ta cũng rất nghiêm túc.
"Ông Dương, trường học muốn dùng phòng đàn này vào việc khác."
Ông ta khéo léo nói, nhưng Phạm Vy Hiên vẫn biết được là lấy cớ.
Quả nhiên, Dương Hoảng đứng lên, trầm giọng nói: "Tôi đã nói với bên trường học rồi, sau ba giờ tôi phải dùng phòng đàn này."

Chủ nhiệm Nghiêm nhìn ông, lướt qua Phạm Vy Hiên, ho nhẹ một tiếng: "Ông Dương, ra ngoài nói chuyện đi." Ông ta nói xong thì ra ngoài trước.
Dương Hoảng trầm mặt, nói với Phạm Vy Hiên: "Em tiếp tục luyện tập đi."
"Vâng."
Phạm Vy Hiên tập trung tinh thần, tiếp tục luyện tập.
Không lâu sau, giọng Dương Hoảng truyền tới từ bên ngoài: "Dương Hoảng này đã dạy học hai mươi mấy năm, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy!"
Phạm Vy Hiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.
"Haiz, ông Dương, tôi cũng tin ông không phải là người như vậy! Nhưng...!Có người nặc danh tố cáo nên trường học phải xem xét, chỉ khi điều tra rõ thì mới có thể trả lại sự trong sạch cho ông!"
"Tôi cây ngay không sự chết đứng, còn phải điều tra cái gì?!"
"Cũng không thể nói như vậy, chúng ta làm trong ngành giáo dục, sinh viên và phụ huynh rất nhạy cảm với vấn đề này...!Hơn nữa, cho dù không có vấn đề kia thì cô gái này cũng không phải là sinh viên của trường, ông dạy học ở đây là dạy riêng, không phù hợp với quy định."
Dương Hoảng không nói chuyện.
Tay phải của Phạm Vy Hiên nắm chặt cây vĩ, rồi chậm rãi thả xuống, tay lại không nhịn được mà khẽ run lên.

Không lâu sau, Dương Hoảng đi vào.
"Sao lại dừng lại?" Ông nhíu mày hỏi, sắc mặt khó coi nhưng lại không hề lơ là cô.
"Giáo sư..." Phạm Vy Hiên nhìn ông: "Em khiến thầy khó xử đúng không?"
Dương Hoảng xua tay: "Chuyện này không liên quan đến em, em cứ yên tâm luyện tập là được."
"Nhưng..." Phạm Vy Hiên vội vàng nói: "Em không thể liên lụy đến thầy được!"
Dương Hoảng căng thẳng, lập tức đi đến trước mặt cô, nhìn cô, sự kích động trong mắt là mong đợi, vô cùng mong đợi.
"Phạm Vy Hiên, em đã không luyện tập một thời gian rồi, bây giờ thầy phải bổ sung những chỗ trống đó! Ngoại trừ đàn của em thì không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến em! Em còn nhớ mình đã đồng ý với thầy không?" Ông nhắc tới chuyện này thì hơi mỉm cười: "Em đã nói muốn giúp thầy hoàn thành giấc mơ, em muốn đứng trên sân khấu cao nhất, đẹp nhất trên thế giới."
Phạm Vy Hiên nhìn ông, trước đó cô chỉ nói đùa và lời hứa đầy nhiệt huyết.


Bây giờ cô nghe lại thì càng thấy tốt đẹp như vậy.
Mắt Phạm Vy Hiên đỏ lên, nở một nụ cười trong sáng, thuần khiết.

Cô nói: "Em nhớ rồi, em sẽ giúp giáo sư hoàn thành giấc mơ."
Dương Hoảng cười, sau đó âm thanh tuyệt vời của đàn lại quanh quẩn trong phòng.
Dương Hoảng xoay người sang chỗ khác, lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Yêu đương với sinh viên nữ…
Nội dung tố cáo không đúng như vậy sẽ huỷ hoại Phạm Vy Hiên...
Phạm Vy Hiên cõng đàn cello ra khỏi phòng đàn, thỉnh thoảng nghe thấy học sinh đi qua khẽ thì thầm nói chuyện.
Phạm Vy Hiên biết bởi vì chuyện quảng cáo, cô cũng quen rồi.

Giờ phút này cô cúi thấp đầu, tâm sự nặng nề.
Lúc nãy, cô đã nghe thấy lời chủ nhiệm Nghiêm nói, sau khi phân tích cẩn thận thì sẽ biết rõ nội dung tố cáo là gì.
Cô không sao cả, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thầy Dương thì sao? Ông là phó chủ nhiệm khoa, được công nhận là thầy giáo dạy đàn cello giỏi nhất, một khi gặp phải những tin đồn như vậy, sẽ trở thành vết nhơ không thể rửa sạch trong cuộc đời dạy học.

Phạm Vy Hiên nhíu mày đi ra cổng trường học, một bó hoa hồng đỏ bỗng xuất hiện ở trước mặt cô.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, là một sinh viên nam, lớn lên vô cùng đẹp trai, làn da rất trắng, bởi vì xấu hổ nên gương mặt đỏ lên.
"Tôi...!Tôi đã nghe cô đàn." Cậu ta có vẻ chất phác mở miệng: "Tuy rằng kỹ năng có chút không thành thạo, không đủ hoa lệ, nhưng rất động lòng người."
Phạm Vy Hiên chớp mắt, lúc này mới nhớ ra cậu ta cũng một người đàn cello chuyên nghiệp, là trợ lý của thầy Dương, hình như tên là Tuần Lãng, cô chỉ gặp qua cậu ta hai lần.
"Cảm ơn..." Cô cười, cúi đầu nhìn hoa: "Tặng cho tôi?"
"Hả, Đúng...!vậy!" Tuần Lãng vội vàng đưa bó hoa hồng đến trước mặt cô: "Tặng cho cô!"
"Cảm ơn." Phạm Vy Hiên cũng không ngượng ngùng, hào phóng nhận lấy.
Trong mắt cô, Tuần Lãng chỉ khoảng hai mươi tuổi, kém cô gần mười tuổi, giống như cách cả một thế hệ.


Nhất là sinh viên nam học âm nhạc, ít tiếp xúc với thói hư tật xấu trong xã hội, đắm chìm trong thế giới của riêng mình một thời gian dài, nên vẫn có vẻ ngây thơ, đơn thuần.
Tuần Lãng thấy cô nhận hoa thì rất vui, mặt càng đỏ hơn: "Cô tên là Phạm Vy Hiên đúng không? Tôi có nghe giáo sư Dương nhắc tới cô, có thể thấy được ông ấy rất hãnh diện vì cô."
Phạm Vy Hiên vội lắc đầu: "Tôi vẫn còn kém xa so với mấy người chuyên nghiệp như cậu."
"Đừng nói như vậy, tôi đã xem qua video của cô, tuy rằng vẫn chưa thuần thục, động tác có sai lầm nhưng không thể phủ nhận, phần tình cảm chân thành tha thiết trong đó làm cho người ta rất cảm động!” Khi Tuần Lãng phân tích tài đánh đàn của Phạm Vy Hiên thì lộ vẻ tự tin hơn nhiều, thậm chí cậu ta còn kiêu ngạo vì xuất thân của mình.
Phạm Vy Hiên chỉ mỉm cười lắng nghe, tay cô ôm bó hoa hồng đỏ đứng trước cổng trường học hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Khi Tuần Lãng còn muốn đưa ra đề xuất, Phạm Vy Hiên hỏi: "Cậu có biết chuyện của giáo sư Dương không?"
Tuần Lãng ngẩn người vì đề tài xoay chuyển quá nhanh, sau đó phản ứng lại, bất đắc dĩ gật đầu: "Đương nhiên, đã sớm lan truyền trong khoa." Cậu ta sợ đối phương hiểu lầm nên lập tức thanh minh: "Nhưng tôi không tin! Cô và giáo sư đều trong sạch, tuyệt đối không giống như những người xấu xa kia nói!"
Phạm Vy Hiên thấp thỏm trong lòng, vẫn bình tĩnh hỏi: "Bọn họ nói thế nào?"
"Thật ra cũng chưa nói gì..." Tuần Lãng cẩn thận nhìn cô nói: "Nhưng giáo sư Dương nhận học trò nữ bên ngoài trường, lại còn chiếm dụng tài nguyên trường học.

Hơn nữa, còn nói hai người...!Nói hai người..."
Phạm Vy Hiên run rẩy trong lòng: "Cái gì?"
"Haiz, có người nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình trong phòng đàn, động tác thân mật, không giống như quan hệ giữa thầy giáo và học sinh! Hơn nữa giáo sư Dương vẫn luôn độc thân nên tin đồn này trở nên giống như thật."
Tâm trạng Phạm Vy Hiên nặng nề.
Quả nhiên là như vậy.
"Cô Phạm, cô tuyệt đối không được bỏ cuộc! Nếu trường học muốn điều tra, tôi rất tình nguyện làm chứng cho giáo sư Dương!"
Phạm Vy Hiên cười khẽ: "Cảm ơn cậu."
Một chiếc xe Bentley màu đen từ xa chạy tới, dừng trước mặt Phạm Vy Hiên.
Liên Cẩn Hành mở cửa xe, bước từ bên trong ra, áo khoác màu đen, sơ mi trắng, da trắng như tuyết, làm nổi bật gương mặc thanh lịch tao nhã.

Phong thái bình tĩnh, giống như dựng lên tường cao đối với người chung quanh, anh ta không đi ra, thì người khác cũng khó tới gần.
Dường như chỉ trong tích tắc, ánh mắt thản nhiên của anh ta lướt qua, đã lập tức hạ gục chàng trai trẻ tuổi đối diện..