Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 289: 289: Đơn Xin Hủy Hợp Đồng





Không biết từ khi nào, cô cứ thế được gọi bằng danh hiệu “Thần đồng cello”.

Từ nhỏ, cô đã sớm hưởng thụ tất cả vinh quang, gánh vác trên vai kỳ vọng của người lớn trong nhà.

Giờ nhìn lại, làm gì còn dáng vẻ thiên tài nữa chứ?
Tiết học đầu tiên của Vy Hiên bất giác đã trôi qua hai tiếng.
Dương Hoảng nói: “Hôm nay học đến đây thôi, ba giờ chiều ngày mai, cũng tại phòng đàn này, không được tới trễ.”
“Vâng ạ!” Vy Hiên cất cây đàn, ý cười trên mặt rất rõ ràng.
Chỉ có khi mất đi rồi, con người mới hiểu được khó khăn là gì.

Cô ỷ mình có năng khiếu, trước đây chưa từng cố gắng tập luyện.

Giờ bắt đầu lại, như đói như khát với chất dinh dưỡng trong sinh mệnh.

Cho nên, thiên tài cũng có thời hạn.
Nhưng cô không nản lòng, cô hy vọng ba có thể nhìn thấy, Vy Hiên của ba đang bắt đầu phát triển thành dáng vẻ mà ông mong đợi.
“Tối nay em muốn ăn gì, thầy mời em.” Dương Hoảng cười nói.
Vy Hiên cũng cười, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lẩu thịt dê đi ạ!”
Dương Hoảng đang đi tới cửa, bỗng nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì, nhưng trong mắt đều là xúc động và vui vẻ.
Không ngờ, con nhóc này vẫn còn nhớ món ông thích.
Hai người đi ra ngoài, Dương Hoảng nói với cô: “Vy Hiên, thầy về văn phòng một chuyến trước, em ra ngoài cổng đợi thầy nhé.”
“Vâng ạ.”
Cô tạm thời tách ra với Dương Hoảng, một mình vác đàn cello đi dạo bên ngoài.


Vì trên người cô toát ra sự dịu dàng trầm tĩnh, khuôn mặt lại trắng nõn mịt màng, trông cô không khác gì mấy sinh viên đại học, nên đi trong sân trường cũng không có gì lạ.
Cô dừng trước một bảng tuyên truyền, trên đó đều là những người xuất sắc của Danh Linh, trong đó có Dương Hoảng.
Trong ảnh, vẻ mặt ông nghiêm túc, tóc mai hoa râm, bên dưới là phần giới thiệu: Dương Hoảng, giáo sư, phó chủ nhiệm dàn nhạc, hội viên Hiệp hội nhạc sĩ nước T, hội viên Hiệp hội nhạc sĩ tỉnh, hội viên Học thuật đàn cello nước T… Trong 20 năm giảng dạy, sinh viên thi vào đoàn thể diễn tấu cấp quốc gia, cấp tỉnh với thành tích xuất sắc, giữ chức nhạc trưởng, phó trưởng, diễn viên solo… Sinh viên từng giành chiến thắng cuộc thi trong nước gồm có: …Tưởng Văn Nhuế với giải thưởng biểu diễn xuất sắc XXX!
Vy Hiên chấn động khi nhìn thấy cái tên Tưởng Văn Nhuế!
Trong cuộc thi quyết định số mệnh, Tưởng Văn Nhuế đã giành vị trí thứ nhất, mang theo ước mơ của cô ấy bay tới Paris.

Còn Vy Hiên thì co rúc trong căn phòng lạnh lẽo, đối diện là di ảnh của ba.
Vy Hiên chưa từng cho phép mình suy nghĩ những chuyện như “Nếu mình giành chiến thắng?”, thua là thua, không có giả thiết nếu như gì cả, đương nhiên kết cục cũng không thay đổi được.
“Chị Vy Hiên?”
Phía sau vang lên giọng nói khiếp sợ, Vy Hiên quay đầu lại, là Nhiếp Vịnh Nhi.
“Chị Vy Hiên… không ngờ tôi cũng gặp chị ở đây.” Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi cố gắng né tránh, vẻ mặt mất tự nhiên.
Vy Hiên nhìn thấy cô gái này, trong lòng cũng phức tạp.

Cô cũng không trách cô ta về chuyện của Vũ, nói tới chuyện này, cô ta cũng là người bị hại.

Cô cảm thấy hơi áy náy về việc, cô thay cô ta trở thành nữ chính trong ảnh quảng cáo Hoàn Vũ.
“Tôi tới tìm giáo sư Dương.” Thái độ Vy Hiên rất bình tĩnh.
Nhiếp Vịnh Nhi vừa nghe thấy thế thì mím môi, cúi đầu, yếu ớt nói: “Là vì chuyện quay quảng cáo à?”
Vy Hiên im lặng một lát rồi nói: “Tôi đồng ý nhận quảng cáo này là vì tôi nợ người khác một ân tình rất lớn, cho dù dùng cách này cũng không trả hết được.”
Nhiếp Vịnh Nhi ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ lên: “Nhưng chị có biết, có người sẽ mất đi cơ hội quý báu này không? Có lẽ điều này sẽ thay đổi cả cuộc đời họ đấy!”
Vy Hiên nhìn chằm chằm cô ta: “Vịnh Nhi, cô có thể giành được mới gọi là cơ hội.


Bằng không, nó chỉ là những chuyện đã qua mà thôi.”
Cô lớn hơn Nhiếp Vịnh Nhi gần mười tuổi, đương nhiên con đường cô đi qua, những chuyện cô từng gặp sẽ nhiều hơn cô gái này rất nhiều, giờ cô nói ra những lời này, cũng là tổng kết kinh nghiệm cả cuộc đời cô.
Nhưng Nhiếp Vịnh Nhi lại không nghe lọt, cô ta chỉ nghĩ đơn giản rằng, Vy Hiên không những lợi dụng thân phận của mình để cướp lấy cơ hội của cô ta, mà còn nói khoác không biết ngượng mồm, dùng lý lẽ để dồn ép mình.
Suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là trả thù chuyện của với Tập Lăng Vũ thôi? Làm gì mà nói được những lời dễ nghe như thế?
Nhiếp Vịnh Nhi nhíu chặt mày, môi cũng cắn đến mức trắng bệch, giọng điệu cứng nhắc: “Giờ chị thành người chiến thắng rồi, đương nhiên phải nói thế!”
Vy Hiên sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cô ta.
Vẻ mặt Nhiếp Vịnh Nhi rất phức tạp, trước giờ cô chưa từng nói lời chua ngoa như thế, nhưng lời nói đã tới bên miệng thì cứ thế tuôn ra, thật ra cô cũng rất hối hận.
“Chị Vy Hiên…” Cô xoắn xuýt định xin lỗi, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Dương Hoảng đang đi tới bên này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Nhiếp Vịnh Nhi bắt đầu thay đổi nhanh chóng, cuối cùng, bị cảm giác hung hăng nào đó thay thế.

Cô rũ mắt xuống, trong lúc xoay người, khẽ nói với Vy Hiên: “Chị Vy Hiên, cho dù tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng tôi vẫn phải nói, tối hôm đó, tôi và cậu Tập thật sự rất tốt… nhất là anh ấy cảm thấy rất thỏa mãn, tôi cũng rất hạnh phúc.”
Nói xong, cô cụp mắt, không dám nhìn vào mắt Vy Hiên nữa, quay người rời đi, bước chân cũng ngày càng nhanh.
Vy Hiên đứng đó nhìn bóng lưng Nhiếp Vịnh Nhi, thậm chí Dương Hoảng đi tới bên cạnh cũng không nhận ra.
“Vy Hiên?” Dương Hoảng gọi cô, cô mới từ từ phản ứng lại: “Thầy Dương?”
“Chúng ta có thể đi được rồi.”
“Vâng ạ.”
Vy Hiên đi theo phía sau Dương Hoảng, khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy tâm sự.

Hoàn Vũ, tại phòng làm việc của Liên Cẩn Hành.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ nhẹ lên trên bàn, mà người viết đơn là Lương Côn Tịnh.
“Tổng giám đốc Liên, thái độ bên giám đốc Lương rất kiên quyết, khăng khăng muốn hủy hợp đồng.” Tiểu Tần báo cáo.
Liên Cẩn Hành khẽ mím môi, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.”

“Vậy tôi đi trước.”
Đợi trợ lý Tần rời đi, anh mới gọi cho Lương Côn Tịnh.
“Tại sao lại không nhận quảng cáo này?” Anh hỏi thẳng.
“Em nghĩ anh phải biết lý do chứ.” Lương Côn Tịnh cũng không né tránh, hờ hững đáp.
Anh không hề nể tình vạch ra: “Anh cho rằng em là người chuyên nghiệp, sẽ không để chuyện tình cảm riêng tư ảnh hưởng chứ.”
Cô gượng cười: “Quả nhiên anh biết điều đó.”
Liên Cẩn Hành châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, rồi từ từ nhả khói ra: “Anh nghĩ em cũng phải biết suy nghĩ của anh chứ?”
Đầu bên kia cũng vang lên tiếng hít thở sâu: “Đúng vậy, em biết.

Từ khi anh quyết định bỏ một sinh viên tài năng trong học viện âm nhạc, để cho cô ta làm nữ chính, em đã biết hết rồi!”
Trong lời nói của cô, rất khó để nghe ra cô đang oán giận hay là đang tố cáo, việc này khiến anh cực kì khó chịu, chỉ cần chuyện liên quan đến Vy Hiên, trừ khi dùng lời hay 100%, bằng không anh không chấp nhận được dù chỉ là một từ trung lập.
Anh cũng mới phát hiện ra điều này thôi.
Anh lại hít một hơi, ngón tay thành thục gảy tàn thuốc.
“Cẩn Hành.” Lương Côn Tịnh bỗng lên tiếng: “Anh chưa từng hút thuốc trước mặt cô ta.”
Anh ngừng động tác lại, rồi đưa điếu thuốc đến bên miệng, coi như giải thích một câu: “Ừm, cô ấy quá nhạy cảm với mùi thuốc.”
“Ha ha… Trong mười người phụ nữ, thì có tới chín người không thích mùi thuốc rồi, nhưng anh chỉ để ý một mình cô ta.” Cô ngừng một lát rồi nói: “Em còn nhớ, hồi học đại học, có lần anh hút rất nhiều thuốc, mặc cho em nói đến rách miệng, anh cũng không hút ít hơn một điếu.”
Liên Cẩn Hành híp mắt lại, ánh mắt trở nên xa xăm, anh nhớ đó là lúc anh mới lên đại học, Mạn Tinh bỗng xảy ra chuyện.
“Cẩn Hành, cô ta không thích hợp với anh đâu.” Lương Côn Tịnh im lặng một lúc lâu rồi mới nói câu này.

Đứng trên lập trường là người bạn cũ, còn là bạn cùng lớp nhiều năm, cô tận tình khuyên nhủ: “Hơn nữa, anh cũng biết chuyện tình cảm giữa cô ta và Tập Lăng Vũ chứ? Tình cảm cô ta không rõ ràng, hoàn toàn không xứng với anh!” Cô càng nói càng kích động: “Cẩn Hành, cô ta không đáng để anh phải bỏ ra nhiều như vậy đâu!”
Liên Cẩn Hành dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.
“Cô ấy cũng nói như thế, nhưng tôi không quan tâm.” Giọng nói của anh rất lạnh nhạt: “Tôi tình nguyện bỏ ra, thích bảo vệ cô ấy như thế đấy.

Em không hiểu cô ấy thì đừng đánh giá lung tung! Hơn nữa anh cũng nói cho em biết, thật ra anh rất lo lắng nếu được cô ấy khăng khăng một mực yêu, bởi vì lúc đó, chắc chắn cô ấy sẽ bỏ ra nhiều hơn anh.

Cô ấy là con người như thế, nhưng đây không phải kết quả anh muốn nhìn thấy.”
Lương Côn Tịnh nghẹn họng, tràn đầy tủi thân, một lúc sau mới nói: “Anh mù quáng tin cô ta thế à?”

“Em quen anh lâu như thế, có thấy anh làm chuyện mù quáng nào chưa?”
Lương Côn Tịnh bị anh hỏi ngược lại.
“Do đó.” Anh lại hút một điếu thuốc rồi nói: “Chuyện của cô ấy là chuyện của anh.

Nếu em vẫn giữ thái độ như thế, vậy thì anh cũng nghĩ rằng, em không phù hợp với yêu cầu của anh, không thể đảm nhận công việc này được.

Cho nên anh đồng ý chuyện hủy hợp đồng, em không cần bồi thường đâu.” Nói xong, anh cúp máy ngay.
Anh ngẩng đầu nói với trợ lý Tần: “Cậu đổi công ty sản xuất khác đi.”
Trợ lý Tần sửng sốt: “Chúng ta sắp chuẩn bị PPM2 rồi, giờ đổi… còn kịp không?”
Quảng cáo lần này được tung ra là chương trình đầu tiên của Hoàn Vũ ở trong nước, dự án này hợp tác với Danh Sáng nên cũng nhận được sự chú ý.

Lúc trước đổi nhân vật chính trong quảng cáo đã nổi lên sóng gió, cũng bị truyền thông nắm bắt tin tức rồi, chỉ là họ chưa nắm được tình hình bên trong càng có sức bùng nổ hơn nhưng chưa lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi.

Thế nhưng giờ nếu đổi bên sản xuất quảng cáo truyền hình, ắt hắn sẽ ảnh hưởng tới dự án và hình tượng của công ty.
Vẻ mặt Liên Cẩn Hành vẫn bình tĩnh: “Cậu cứ làm thế đi.”
Đầu bên kia, hai tay Lương Côn Tịnh chống lên trán, ánh mắt tràn đầy ảo não, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Hóa ra, trong mắt Liên Cẩn Hành, Lương Côn Tịnh chỉ là một bạn học cũ có mối quan hệ hơi thân thiết, cùng lắm là một đối tượng hợp tác có cũng được, không có cũng không sao.
Ha, là do cô luôn đề cao chính mình.
Cô ngả người dựa vào ghế da, rồi ngẩng đầu lên, híp mắt lại.

Một lát sau, cô mới gọi nội bộ cho trợ lý của mình: “Tiếp tục hoàn thiện ý tưởng kịch bản gốc TVC bên Hoàn Vũ lúc trước đi.”
Trợ lý nghi ngờ hỏi: “Giám đốc, không phải chúng ta đã quyết định hủy hợp tác với Hoàn Vũ rồi ư?”
“Anh ấy không biết thưởng thức, thì sẽ có người khác.” Lương Côn Tịnh dựa đầu vào ghế da, cô gạt bỏ chuyện tình cảm qua một bên, lại vùi đầu vào trạng thái làm việc, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem, chiếc giày thủy tinh trong truyện cổ tích sẽ bị anh tìm được, hay là mang trên chân cô bé lọ lem của tôi.”
Đạo diễn Bành thông qua trung gian giới thiệu, liên hệ với công ty sản xuất cỡ nhỏ đã từng hợp tác với ông.

Mặc dù danh tiếng không nổi, nhưng thái độ sản xuất khá nghiêm ngặt, quy trình sản xuất cũng khá nhanh..