Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 280: 280: Còn Dám Nói Là Không Trêu Gì Tôi





Hơi thở bên tai nóng rực, độ nóng ấy như khiến làn da cô bỏng cháy, Vy Hiên hoảng hồn, cô ngoảnh mặt đi "Liên Cẩn Hành, chuyện này anh đừng nhúng tay vào..."
Anh đã giúp cô quá nhiều, cô không muốn cứ núp mãi sau lưng anh, giờ đây hãy để cô được bảo vệ anh đi!
Đôi mắt Liên Cẩn Hành phút chốc sáng lên, như thể mặt trời và mặt trăng đang cùng lúc soi chiếu trên một mảnh trời vậy, giao hòa rực rỡ, toát ra một sức mê hoặc lớn lao.
Anh nhìn cô, đáy mắt ánh lên niềm vui, anh nói: "Anh ta tới là muốn tìm tôi."
"..." Vy Hiên ngớ hết cả người.
Cô ngạc nhiên nhìn nhìn hai người họ, sau đó cũng mau chóng bình ổn tâm trạng lại, rồi cô chậm rãi xoay người lại, ra vẻ trấn tĩnh quay về.
Quay lưng về phía hai người họ, Vy Hiên rầu rĩ cau mày, khuôn mặt cô cũng nhăn nhó theo.

Sau cùng thì cô cũng không thể kìm lòng mà bước nhanh chân chui vào xe, "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.

Cô đưa tay bưng kín khuôn mặt, thật sự không dám ngẩng mặt nhìn đời nữa.
Đúng mà xấu hổ quá mà!
Liên Cẩn Hành nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cửa xe hơi, anh khẽ mỉm cười ngoảnh đầu đi, cũng nhờ đó mà khi nhìn người lạ mặt đứng đối diện đây khuôn mặt anh cũng có vẻ gì đó vui vẻ hơn.
"Tại sao lại đi theo đến đây?" Anh lên tiếng hỏi, chậm rãi đưa cây thuốc lá kẹp giữa tay lên môi.
Tiểu Vương hồi hồn lại, anh tiến lên vài bước, hạ giọng nói: "Tổng giám đốc Liên, xin đừng hiểu nhầm! Tôi cũng chỉ đi theo cho có thôi...!Dù sao thì cô Phạm cũng đang nổi tiếng trên mạng mà! Nhưng xin cứ yên tâm, tôi chưa chụp được gì hết đâu, nếu anh không tin thì có thể xem máy ảnh của tôi..."
Liên Cẩn Hành vẫy vẫy tay, anh suy nghĩ một hồi, hỏi: "Hình mà lần trước chụp được..."
"Xin yên tâm!" Tiểu Vương vội vã vỗ ngực bảo đảm: "Anh không cho phép thì tôi nhất định không dám đăng lên! Bên Trần Đông cứ giục mãi thôi nhưng tôi chưa hề hé môi tiết lộ chút gì cả."

Liên Cẩn Hành liếc anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: "Tôi sẽ dặn dò phía tổng biên tập Hình."
Tiểu Vương hớn hở liên tục cảm ơn anh: "Ái chà, được vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Liên quá! Trước kia nhiều lần gây chuyện là do tôi có mắt mà không có tròng! Cảm ơn tổng giám đốc Liên."
Liên Cẩn Hành xoay người đi, điềm nhiên nói: "Phía nhà họ Trình có hành động gì thì ngay lập tức báo cho tôi."
"Chuyện này không khó! Xin cứ yên tâm!"
Liên Cẩn Hành vừa quay vào xe thì Vy Hiên liền tức khắc ngồi thẳng lưng, cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhìn nhìn cửa sổ xe: "Anh...sao lại dính dáng tới anh ta chứ?"
"Giữa doanh nghiệp và bên truyền thông cũng nên xây dựng một mối quan hệ hòa hảo." Liên Cẩn Hành nửa thật nửa đùa trả lời cô, anh lái xe hòa vào dòng giao thông trên đường, một tay cầm vô lăng một tay xoa xoa cằm, thì thào nói: "Hóa ra...!lúc em giận dữ cũng rất là đáng sợ đó chứ..."
Khuôn mặt của Vy Hiên phút chốc đỏ bừng, cô ngồi bên cạnh ngại đến nỗi không dám nhìn ai: "Anh ta không ít lần theo dõi tôi...!Tôi nghĩ lần này cũng giống vậy..." Giọng của cô càng lúc càng nhỏ.
Liên Cẩn Hành nhướng này, anh ngoảnh đầu nhìn cô: "Cho nên nói em làm vậy là vì tôi sao?"
Vy Hiên cúi mắt rồi ỉu xìu trả lời anh: "Trước kia anh luôn giúp tôi, tôi cũng muốn bảo vệ anh một lần này chứ!"
Anh khẽ cong môi lên, tay vẫn lái xe một cách thông thạo, trong lòng dường như có chút rung động.
Đây là lần đầu tiên có người mở miệng nói muốn bảo vệ anh, đã vậy còn là một cô gái.
Cái cảm giác này cũng rất tốt.
Không khí im lặng lại bao trùm trong phòng bệnh, cảm giác bức bối đến độ khiến người ta khó lòng hô hấp.
Trương Thanh Đình đứng bên giường, lông mày cau chặt lại: "Tại sao phải làm như vậy?" Anh hỏi.
Ánh mắt Dương Mạn Tinh cũng chẳng hề né tránh, cô không e dè gì mà đón nhận ánh nhìn của anh, rồi cô chậm rãi nâng phần cổ tay đang bị băng kín như bưng lên, miệng nói: "Anh nhìn bức tượng này thẫn thờ, em biết anh đang nhớ về cô ta...!Em chẳng thể trộm thay được kí ức của anh, cũng chỉ đành dùng màu sắc của riêng em bao trùm nó, dùng cách của riêng mình để thức tỉnh anh!"
Cô nói một cách kiên quyết, không hề có chút do dự.
Trương Thanh Đình hoảng hốt, anh không ngờ lý do của cô lại đơn giản đến như vậy, rồi cũng điên cuồng đến như vậy! Anh lắc đầu lùi về sau vài bước như thể vẫn chưa từng hiểu rõ cô gái kia: "Cô điên rồi sao?"

"Đúng vậy, em điên rồi." Dương Mạn Tinh buông thõng cánh tay rồi bình tĩnh gằn rõ từng tiếng: "Trương Thanh Đình, em đã cho anh cơ hội rồi, đều là do anh chọc giận em."
Khuôn mặt Trương Thanh Đình như hóa đá, cổ anh như đang bị Dương Mạn Tinh bóp nghẹn đến nỗi không thể phát ra dù chỉ một âm tiết.
"Khi anh nói rằng muốn bắt đầu lại mọi thứ, anh biết em đã quyết tâm như thế nào không?"
Trương Thanh Đình vẫn im như thóc, anh đứng lặng trước mặt cô như thể đang đợi sự phán quyết cuối cùng.
Dương Mạn Tinh cúi mắt: "Anh không biết cũng không sao hết, chuyện đó không quá quan trọng đâu, con người sống trên đời luôn phải hướng về phía trước mà." Nói đoạn cô ngước mắt nhìn về phía anh: "Thanh Đình, em vẫn luôn tiến về phía trước, còn anh thì sao?"
Hai tay Trương Thanh Đình siết chặt, cả người căng cứng như thể đang bị bó chặt bởi một lớp áo giáp: đến nơi đâu cũng gai góc tự vệ, đến nơi đâu cũng nặng nề không thôi.
Cô nói: "Thanh Đình, đừng để em phải chờ quá lâu."
Bởi vì, sẽ rất mỏi mệt.
Vốn là muốn đưa Vy Hiên về nhà, nhưng Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn thấy cô đang ngủ say trên ghế từ lúc nào thì đổi ý, anh quay xe chạy về phía công ty.
Xe ngừng lại, Liên Cẩn Hành tháo dây an toàn của mình rồi quay qua tháo dây cho cô, anh vừa ngước mắt thì liền thấy cảnh cô đang ngồi trên ghế, mũ áo khoác trùm trên đầu, mặt chỉ lộ ra một khoảng da nõn nà.
Bàn tay định tháo dây an toàn cho cô chợt ngừng lại, anh đổi ý ngồi lại trên ghế lái, chống cằm nghiêng đầu chăm chú nhìn cô không chớp mắt...
Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của anh nên Vy Hiên khó chịu mà động đậy chân tay, cô chậm chạp mở mắt, mơ màng ngó nghiêng, rồi như đã nhận ra điều gì cô vội quay ngoắt đầu lại, đột ngột ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đen sẫm như đêm tối của anh.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, yên như tượng ngồi bên cạnh ngắm cô, không biết đã ngắm bao lâu rồi.
Vy Hiên đã tỉnh táo hoàn toàn, cô nhìn về tòa nhà cao tầng phía sau anh: "Sao lại đến công ty của anh vậy?"
Liên Cẩn Hành lúc này mới trễ nhịp mà buông cánh tay, anh không trả lời mà chỉ xoay người đẩy cửa xuống xe.

Vy Hiên thấy vậy cũng vội xuống theo: "Không đưa tôi về nhà sao?" Cô hỏi.
Liên Cẩn Hành ngoái đầu lại, giữa hai người giờ bị chiếc xe chặn ngang, miệng anh nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt anh trông có vẻ bình thản song lại thấu suốt vô cùng: "Tự nhiên không muốn nữa."
Vy Hiên ngớ ra tại chỗ: "Tại sao chứ?"
Rõ ràng chính anh kiên quyết muốn đưa cô về nhà, lúc chạy ngang qua trạm xe buýt cô có bảo anh thả cô ở đó, anh không những không chịu mà còn mặt nặng mày nhẹ với cô! Giờ thì hay rồi, tùy tiện nhả ra hai chữ "không muốn" rồi liền chở cô tới thẳng công ty, đúng là tùy ý thích gì làm nấy mà!
Cô thở sâu một hơi, miệng nói: "Anh Liên à, nếu anh đây đã thấy phiền như vậy thì tôi có thể tự về nhà, vậy đi...!Tạm biệt!" Nói rồi cô ngoái đầu định đi qua đường bên kia đón xe buýt.
Liên Cẩn Hành ung dung tiến lên vài bước mà cầm tay cô, kéo cô từ trên vỉa hè về phía anh, đôi mắt hẹp dài của anh híp lại, bên trong đôi mắt ấy như ẩn chứa những tâm tư đang chộn rộn chực trào.
Anh kề sát lại bên tai cô, giọng nói không quá to: "Em nói đúng lắm, em đúng là phiền toái cực kỳ."
Sự đánh giá không nể nang của anh làm Vy Hiên tức đến trợn mắt, sau đó cô phồng má lên, giận dỗi trông như một chú ếch xanh vậy.

Liên Cẩn Hành thấy có vẻ vui vui, rất muốn véo một cái thử xem sao, nghĩ gì làm nấy ngay, anh vươn bàn tay về phía mặt cô.
Vy Hiên rốt cuộc cũng nhịn hết nổi rồi, cô hất tay anh ra rồi lui về sau vài bước, hai tay che mặt, ánh mắt vẻ khó tin: "Liên Cẩn Hành! Tôi đã trêu chọc gì tới anh chứ hả?"
Liên Cẩn Hành đút tay túi quần, anh chẳng mảy may để tâm liệu trong số những người ra kẻ vào xung quanh có ai quen biết không, vẫn cứ thản nhiên đứng dưới bậc thềm cửa ra vào, cong môi nở nụ cười hết sức kiêu ngạo: "Em dám nói em không trêu gì tôi sao?"
"Không hề!" Vy Hiên tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Vậy được." Anh tùy ý gật gật đầu, bàn tay chậm rãi nâng lên xoa xoa đôi môi của mình, ánh mắt anh như đang ghim chặt vào cô: "Chỗ này chưa từng có ai dám chạm vào đâu, vậy mà em chẳng nói chẳng gì đã cướp đi lần đầu tiên của nó.

Ha ha, Phạm Vy Hiên, em cũng giỏi ghê nhỉ?" Thoáng liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nhướn mày nói: "Thế này mà bảo là không trêu tôi à?"
Tim Vy Hiên cứ đập "thùng thùng" như nổi trống, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.
Mỗi chuyện này thôi đã đủ khiến cô cả đời này không dám ngẩng mặt nhìn anh rồi, chuyện này sao cô chối được chứ? Hơn nữa Liên Cẩn Hành càng tỏ ra bình thản về chuyện anh một mực gìn giữ nụ hôn đầu tiên thì cô lại càng thấy tội lỗi vô cùng.
Sao lại vì tâm trạng kích động mà lại phá hủy trong sạch của con người ta như vậy chứ?
Cô cúi gầm mặt, im như thóc, hai tay cũng vô thức vò vò góc áo.

Liên Cẩn Hành cũng không hề có ý muốn buông tha cô, anh đứng đó tiếp tục tố cáo cô: "Em tuyên bố với phía báo chí rằng tôi là bạn trai em, em có từng hỏi ý tôi không?"
Đầu Vy Hiên lại cúi thấp hơn, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Nói vậy thì chuyện em cưỡng ép tôi, em cũng thừa nhận chứ nhỉ?"
Vy Hiên cứng người, thiếu điều cúi gập người xuống, song cô vẫn kiên trì gật đầu.
Lúc đó cô không cho anh chút cơ hội thanh minh nào, không phải "cưỡng ép" thì còn là gì nữa chứ?
Cũng bởi vậy nên cô phải nhận thôi!
"Tốt lắm." Liên Cẩn Hành tỏ ý khen ngợi cô, cũng khen ngợi sự thành thực thẳng thắn của cô.
"Hủy hoại cuộc sống độc thân của tôi, khiến cho ba chữ Liên Cẩn Hành này đi tới đâu cũng phải dính chặt lấy tên em, vậy em tự nghĩ xem, như vậy không phải là chọc vào tôi thì còn là gì chứ?"
Vy Hiên ũ rũ còng cả lưng xuống, cô bất lực trả lời: "Thế này thì đúng là tôi sai thật...Ai cha, tôi cũng thừa nhận chuyện trước kia là do em sai hết..." Cô ngừng lại một thoáng, tỏ vẻ thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng mà mấy chuyện đó có liên quan gì chuyện anh tính véo mặt tôi chứ!"
"Tất nhiên là có." Liên Cẩn Hành hừ khẽ một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt, thuần thục mà toát ra cái khí thế lạnh lùng kiêu ngạo hết sức: "Nếu đã làm sai thì phải chịu phạt."
Vy Hiên lập tức hoảng hồn, nhưng cô lại nghẹn họng không thể đáp lại anh điều gì.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, đôi môi anh lại khẽ cong lên, đưa tay vỗ vỗ vai cô tỏ ý khích lệ: "Tôi không thích bỏ dở nữa chừng, nhất là trong việc giúp đỡ những người thiệt thòi yếu đuối hơn, vậy nên đương nhiên phải dắt em theo cạnh tôi rồi."
Vy Hiên há hốc mồm, sau một hồi lâu cô mới phun ra một câu: "Anh hay ăn hiếp người khác như vậy sao?"
Khóe môi Liên Cẩn Hành khẽ cong, cả khuôn mặt anh tràn đầy vẻ thoải mái, anh cúi mắt vui vẻ nói với cô: "Bị em phát hiện rồi: "
Vy Hiên: "..."
Vào lúc này chợt có hai chiếc xe MVP màu đen chạy lại dừng ở ngay bên cạnh anh.
Trợ lý Trần và phó tổng giám đốc đúng lúc này cũng vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy Liên Cẩn Hành đứng trên bậc thang thì liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngay lập tức bước tới: "Tổng giám đốc Liên!"
Tiểu Trần cũng chạy tới báo cáo: "Phó tổng giám đốc đột nhiên thông báo muốn tới đây, không ngờ lại nhanh như vậy."
Người trên xe cũng đã bước xuống, ông ta tuổi tầm năm mươi, phong thái hơn người, vừa nhìn thấy Liên Cẩn Hành thì liền mỉm cười bước tới chào hỏi: "Cẩn Hành, đã lâu không gặp.".