Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 248: 248: Đáp Án Mà Em Thích Là Gì





Vy Hiên có chút bối rối: “Vũ, tâm trạng Tuyết Chi không được tốt lắm… vì chuyện tình cảm”
Biết cô muốn chăm sóc cho Tuyết Chi, Tập Lăng Vũ không thoải mái cho lắm, anh cau mày lại.

Hít một hơi sâu, anh nói: “Được, tôi biết rồi”
“Thế… lát nữa cậu muốn đi đâu?” Vy Hiên không yên tâm.
“Tất nhiên là tôi một mình về nhà ngủ rồi, còn có thể đi đâu được nữa?” Tập Lăng Vũ tức giận nhưng giọng nói vẫn có một chút mong chờ.
Kết quả là, Vy Hiên nghe anh nói vậy liền yên tâm.
“Vậy cậu về ngủ một giấc đi cho khỏe”
Tập Lăng Vũ bị chọc tức, tay cầm điên thoại nói: “Chỉ cần tôi không làm phiền cô thì làm gì cũng được, đúng không?”
Trực giác của Vy Hiên bỗng nhạy cảm: “Vũ, cậu giận rồi sao?”
“Không đúng sao?” Anh phàn nàn: “Khó khăn lắm mới được hưởng thế giới của hai người.

Vừa nãy ngay cả lúc làm việc tôi cũng không thèm tập trung nữa, chỉ muốn sớm về với cô…”
Anh ngừng lại không nói nữa khiến Vy Hiên thắc mắc: “Sao cơ?”
Tập Lăng Vũ xoa trán, cười hỏi: “cô không biết sao?”
Đầu phía bên kia điện thoại bỗng im bặt.
Cô biết rồi.
Tập Lăng Vũ bật cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ yêu thương chiều chuộng: “Phạm Vy Hiên, tối nay tôi sẽ tha cho cô đâu”
“Không đứng đắn gì cả!”
Cô lẩm bẩm, không cần nhìn cũng biết mặt cô đang ửng hồng, ngượng ngùng như một thiếu nữ.
Anh cố ý hạ thấp giọng, trong điện thoại truyền đến từng chữ từng chữ một: “Tôi chỉ không đứng đắn với mỗi cô”
“Tôi… Tuyết Chi gọi tôi rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa!” Cô đang muốn cúp điện thoại nhưng lại chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Lần sau… tôi đợi điện thoại của cậu”
Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Tập Lăng Vũ đứng trên bậc thang, trong lòng loạn nhịp, khẽ xoa cằm rồi bật cười.
Không biết Tập Chính Hãn từ đâu nghe ngóng được tin tức tối qua Tập Lăng Vũ đã đến Hoàn Vũ để thảo luận về dự án.

Mới sáng sớm ông ta đã đến văn phòng anh, trực tiếp khen ngợi.
“Không hổ danh là con trai của Tập Chính Hãn ta!” Ông ta ngồi xuống, trên gương mặt nghiêm túc kia ngoài ý muốn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn cha mình: “Chỉ là một cách thức giao tiếp mà thôi”
Anh không muốn chứng kiến dáng vẻ vui mừng này của ông ta nên không thể kiềm chế nổi mà tạt vào đó một gáo nước lạnh.
Tập Chính Hãn xua tay: “Con biết gì không, hơn nửa tháng này, Hoàn Vũ chưa từng gặp mặt riêng với người phụ trách dự án của bất cứ công ty nào! Đặc biệt là thời gian muộn như vậy nữa! Nếu như không phải là nhìn trúng dự án lần này của con thì Liên Cẩn Hành chắc chắn sẽ không bao giờ kiên nhẫn được như vậy!”
Tập Lăng Vũ trào phúng nhếch môi: “Cha tìm hiểu về hắn ấy kĩ quá nhỉ?”
“Cho dù là kẻ thù hay đối tác thì việc đầu tiên cần làm đó chính là hiểu rõ về con người họ”.

Tập Chính Hãn không hề che giấu sự vui vẻ của mình, nói thêm với anh vài câu rồi đứng dậy: “Mấy ngày gần đây vất vả cho con rồi! Haha, ta đã liên lạc với bên truyền thông gây sức ép lên công ty đối thủ, phần việc còn lại đành phải trông chờ vào con rồi”
Tập Chính Hãn vừa rời đi thì Tập Lăng Vũ bực bội ném hết tất cả đồ đạc trên bàn sang một bên.

Anh ngả người lên ghế, châm điếu thuốc rồi đặt lên miệng.
Lão già này rốt cuộc định bày trò gì đây? Tâng bốc anh lên chín tầng mây rồi lại quăng anh xuống đất?
Đáng tiếc là, Tập Lăng Vũ anh lại không phải là người dễ dàng để cho người khác tuỳ ý sắp đặt như vậy!
Khói thuốc bay lên nghi ngút, anh đem đống tài liệu trên bàn đặt về vị trí cũ rồi bắt tay đầu tư vào dự án một lần nữa….
Nhờ có cuộc họp báo chuyên đề đó mà đẳng cấp địa vị của tòa sạn tạp chí đã tăng gấp mấy lần, lượng tạp chí tiêu thụ cũng bất ngờ tăng cao.

Mặt mũi giám đốc tòa sạn sáng lạn như hoa, đồng thời nhân cơ hội này thuyên chuyển công tác cho Vy Hiên từ bộ phận biên tập sang phòng Marketing, thăng chức từ trợ lý biên tập lên phó chủ nhiệm.

Chỉ cần là việc liên quan đến Hoàn Vũ thì đều giao lại cho cô.
Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng tổng biên tập cố ý thăng chức cho cô, mà nhiệm vụ của cô chỉ có một, đó là “tóm gọn” Liên Cẩn Hành.

Vy Hiên có chút phản cảm với sự sắp xếp này, nhưng sắp tới khối lượng công việc gia tăng nên dù là chuyện liên quan đến cô, không liên quan đến hay cả những chuyện đồn đại trong công ty thì cô cũng chẳng có thời gian tính toán đúng sai nữa rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua.
“Ảnh?”
Vy Hiên cau mày nhìn bản thảo cho chuyên đề phóng sự nhân vật do chị Trương ban biên tập gửi đến, mà đối tượng được mời phỏng vấn lại chính là Liên Cẩn Hành.
Chị Trương nói một cách bất lực: “Em cũng biết đấy, tổng biên tập muốn tranh thủ cơ hội, thiếu điều đem cái toàn soạn này trở thành vợ của Liên Cẩn Hành! Đích thân yêu cầu phỏng vấn Liên Cẩn Hành đã đành, bây giờ còn muốn cả ảnh đính kèm”.

Nói xong chị Trương cười cười: “Nhưng mà, đối với em mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Điện thoại em chắc cũng có khá nhiều ảnh đúng không? Chọn bừa một tấm là được rồi!”
Vy Hiên lắc đầu: “Không có”
Chị Trương không tin, nhưng mà, cả hai người đều biết ý nhau, cũng không nói gi nhiều.

Trước khi rời đi, chị ta chớp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Chiều nay chị với chồng hẹn nhau đi xem phòng ở khu gần trường học, buổi phóng vấn này em lo giúp chị nhé! Cảm ơn!”
Vy Hiên muốn gọi chị ta lại, nhưng chị Trương đã nhanh tay cầm lấy điện thoại: “Alo chồng à… Chiều nay em rảnh, anh thì sao?”
Vy Hiên bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bản thảo phỏng vấn, một dòng chữ được đánh dấu bút đỏ đập vào mắt cô: “Chuyên đề phóng sự nhân vật: Tập trung vào đời sống tình cảm”
Buổi chiều, Vy Hiên xuất hiện tại tòa nhà văn phòng của Hoàn Vũ với máy ảnh trên lưng.
Nhân viên lễ tình nhiệt tình đón tiếp cô: “Cô Phạm, cô đến tìm tổng giám đốc sao?”
“Đúng vậy, tôi tới phỏng vấn” Vy Hiên bước vào thang máy, nụ cười chế nhạo của đối phương khiến cô dễ dàng đoán ra được, chắc chắn cô ta cho rằng cuộc phỏng vấn lần này chẳng qua là cái cớ để gặp mặt mà thôi.
Thang máy đi lên, Vy Hiên bất lực thở dài, nghĩ tới lần phỏng vấn không mấy vui vẻ lần trước, cô liền cảm thấy trong người khó chịu.
“Ding!”
Cửa mở ra, Vy Hiên bước ra khỏi thang máy, sau lưng là balo đựng máy ảnh, nặng đến nỗi trùng vai xuống, trong tay cô ôm một tập tài liệu bước về phía trước.
Ngay lúc đó, thật trùng hợp là có một ánh mắt xuất hiện trước mặt cô.

Trong ấn tượng của cô, gương mặt lạnh lẽo đẹp đẽ này hình như có thêm vài phần khác lạ, giống như nhành hoa mai sinh trưởng trong gió tuyết, thanh mảnh mà cao quý.
Anh nhìn cô, ánh mắt xa xăm, tựa như xa lạ lại vừa thân quen.
Vy Hiên mím môi, cụp mắt xuống rồi bước về phía anh.

Tiểu Tần thấy cô đến lập tức mỉm cười: “Cô Phạm, cô lại đến rồi”
Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng chữ “lại” kia như muốn nói rằng cô thường xuyên tìm đến chỗ này, mà từ trước đến giờ cô mới đến đây được có ba lần.
“Tôi đã gọi điện trước rồi”.

Cô nói với Tiểu Tần, cố gắng giữ một giọng điệu của một người đến bàn chuyện công việc, mắt vờ như không nhìn thấy Liên Cẩn Hành.
Ngại quá đi mất.
“Ai da, tôi quên mất!” Tiểu Tần lúng túng gãi đầu: “Nhưng mà, cô Phạm cũng không phải người ngoài, không cần hẹn trước làm gì cho phiền phức, lúc nào đến cũng được”
Khóe miệng Vy Hiên trở nên cứng ngắc, mà người đàn ông đứng bên cạnh im lặng không nói lời nào, vẻ mặt nhạt nhẽo, giống như đang cố ý ban phát chút thời gian đợi cô đến phục tùng.
Vy Hiên nhăn mặt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt anh: “Có thời gian không? Chúng tôi có chuyên đề phóng sự nhân vật muốn mời anh tham gia”
Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt sâu và trầm tĩnh, hoang vu và u tối như thể muốn từng chút từng chút một nhìn thấu con người cô một cách dễ dàng khiến cho tâm hồn cô nhộn nhạo đau đớn.
Những lúc người đàn ông này trở nên lạnh lùng trầm mặc, cô chỉ muốn chạy trốn.

Suy cho cùng, chẳng có ai muốn bản thân bị ánh mắt của người khác lột tr@n như vậy cả.
Tiểu Tần có chút bàng hoàng khi phải đối diện với khung cảnh im ắng này.
Liên Cẩn Hành ném ra một tập giấy trong lòng: “Mang nó đến các bộ phận khác, cuộc họp chiều nay lùi lại 1 tiếng”
“Vâng…” Tiểu Tần mau chóng rời đi.
Liên Cẩn Hành xoay người lại: “Đến phòng làm việc của tôi”
Vy Hiên lặng lẽ đi phía sau, ngước mắt nhìn anh.

Anh mặc sơ mi trắng mỏng, không tỳ vết và vô cùng chói mắt, là tuýp người thích điều khiển mọi thứ.

Cô cúi thấp đầu, đếm từng bước một rồi đi vào phòng làm việc của anh ta.
Sau khi ngồi xuống, Vy Hiên lấy bút viết, bút ghi âm cùng với máy ảnh ra, sau đó bắt đầu nhiệm vụ phỏng vấn.
“Có cả máy ảnh sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên ngơ ngác, sau đó mới nhớ ra là chưa nhận được sự đồng ý của anh ta, liền lập tức nói: “Ảnh cho công việc thôi, chụp lung tung vài tấm sau đó nộp lên là được”
Anh lại hỏi: “Em biết chụp?”
Vy Hiên thành thật lắc đầu: “Chỗ chúng tôi chỉ có một nhiếp ảnh gia, mà hôm nay người đó lại đi chụp ngoại cảnh.

Nếu như anh không đồng ý có thể hẹn sang hôm khác chụp bổ sung sau”
Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Thế thì cô chụp đi”
Cô lặng người, dường như không quen với việc anh phối hợp với mình như vậy.

Tuy nhiên, buổi phỏng vấn vẫn cần được tiến hành.
“Anh Liên…” Cô vừa mở miệng đã bị anh ngắt lời: “Phạm Vy Hiên, chỗ này chỉ có tôi với em, em có cần thiết phải tỏ ra xa lạ như vậy không?”
Phạm Vy Hiên mấp máy miệng, thấp giọng: “Liên Cẩn Hành…”
Anh đứng dậy, chậm rãi bước qua bàn sách, từ tốn đứng sau lưng cô.

Vy Hiên không thể nào hướng mắt về phía anh ta, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn bản thảo, trong lòng thầm mong việc này mau kết thúc để cô có thể rời đi càng sớm càng tốt.
“Anh nhìn nhận thế nào về mối liên hệ giữa sự nghiệp và gia đình?” Câu hỏi của cô hoàn toàn dựa vào bản thảo cứng nhắc kia để đưa ra câu hỏi, một chút cũng không để tâm “Nếu như hai phương diện này xảy ra mâu thuẫn, vậy anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Liên Cẩn Hành đứng sau lưng cô, khoanh tay nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đưa tay về phía trước tháo buộc tóc của cô ra.
Mái tóc dài đột nhiên buông xõa khiến Vy Hiên giật mình, lập tức đứng dậy: “Anh làm gì vây?”
Liên Cẩn Hành nhìn thấy cô xõa tóc, ánh mắt có chút rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên.
Anh không hay cười, nhưng khi cười lên trông rất đẹp, phong độ và hòa nhã.

Nhưng hiện tại Vy Hiên không có tâm trạng để ngắm nhìn, cô hoàn toàn không hiểu anh làm vậy là có ý gì.
Anh ném đồ vật trong tay vào thùng rác, rũ mắt, hờ hững mở miệng: “Tôi không thích cái cách em gượng ép bản thân, cũng giống như, tôi không thích việc em dùng dây buộc tóc cột mái tóc đẹp đẽ này lên vậy.” Anh ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Nhìn rất khó chịu”
Vy Hiên cứng họng, không nói nên lời, cô cảm giác mình mất đi trọng lực, hoàn toàn không thể nào chống đỡ.
“Tiếp tục đi” Anh cho tay vào túi quần, bước từng bước chậm rãi trong văn phòng: “Câu hỏi vừa nãy em đưa ra là gì?”
Vy Hiên nghiến răng, tay nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh và lăp lại câu hỏi một lần nữa.
“Gia đình, sự nghiệp,….” Anh xoay một vòng, quay đầu lại nhìn cô: “Em thích đáp án nào?”.