Nhân lúc Tiêu Chí Khiêm bị những thứ quỷ quái này vây quanh, Tuyệt đâm dao găm vào đỉnh đầu rễ cây, nắm chặt chuôi dao, từ trên trượt xuống dưới, dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể màu xanh lá cây, vạch ra một vết nứt, dịch thể đậm đặc màu trắng từ bên trong chảy ra.
Theo vết dao này, Tuyệt lại hung ác đâm xuống một dao nữa, khiến vết rách càng sâu hơn, màu sắc của dịch thể đậm đặc bên trong cũng đậm hơn, biến thành màu trắng ngà.
Cứ như vậy, anh ta từng dao từng dao đâm xuống, không ngừng mở rộng vết dao này, mãi đến khi dịch thể đậm đặc biến thành màu xanh biếc.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một gương mặt bị nghẹn thở thành màu xanh tái…
Tuyệt run rẩy, không dám dùng dao nữa, vội vã lấy tay đào những thứ sền sệt kia ra, sau khi lộ ra khuôn mặt của Tuyết Chi, bất chấp kéo rễ cây ra, lập tức tách miệng cô rồi hô hấp nhân tạo.
Một bên khác, Tiêu Chí Khiêm trở thành mục tiêu bị công kích, ngọn lửa của súng phun lửa trong tay cũng dần yếu ớt, vòng vây bảo vệ anh cũng đang thu nhỏ, cuối cùng chỉ có thể phun ra rải rác mấy tia lửa.
Hai chân và eo của anh lập tức bị những dây leo từ phía sau đánh lén quấn lên.
Anh nhíu chặt mày, ném súng phun lửa đi, rút dao găm ra, mau chóng chặt đứt chúng.
Cùng lúc đó, dường như những cái vòi khác cũng nhận được mệnh lệnh, kéo dài bò về phía anh…
Nhưng tại lúc sắp nuốt hết anh, chúng nó lại đồng thời rụt lại, nhắm về phía Tuyệt! Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu nhìn, huyết dịch toàn thân lập tức xông lên đầu, hai con mắt tỏa ra ánh đỏ khiếp người.
Dựa vào h@m muốn chiếm hữu đáng sợ của anh đối với Tuyết Chi, nhìn thấy Tuyệt đang hô hấp nhân tạo cho Tuyết Chi, hình ảnh như vậy, không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích sự kiềm chế của anh! Cho dù đối phương là ai, anh đều hận không thể xé nát anh ta! Nhưng, vẫn còn chút lý trí khiến anh mau chóng tỉnh táo lại, bây giờ không có gì quan trọng hơn là cứu Tuyết Chi!
Cho dù muốn tính toán nợ nần, vậy cũng phải an toàn vượt qua nguy cơ trước mắt đã!
Ngay tại khi những cái dây leo như những binh lính đang tận tụy làm tròn bổn phận quay về bảo vệ rễ cây bị thương, Tiêu Chí Khiêm quyết đoán xông lên, dao trong tay khua loạn, mạnh mẽ cắt đứt, tranh thủ cho Tuyệt có nhiều thời gian cứu Tuyết Chi hơn.
Eo Tuyệt đã bị quấn, sức lực mạnh mẽ từ đằng sau lôi lấy anh ta, nhưng hai tay của anh ta vẫn vịn vào hai đầu bị rạch mở của rễ cây, vẫn đang không ngừng hô hấp nhân tạo cho Tuyết Chi.
Nanh vuốt ma quỷ của dây leo màu xanh biếc đang giương nanh múa vuốt giữa động tác mơ hồ của hai người, một người dốc hết sức cứu người, một người kia thì nghĩ mọi cách hấp dẫn lực chú ý của đồ vật đáng sợ lên người mình.
“Tỉnh! Mau tỉnh lại đi!” Tuyệt cố gắng chịu đựng để không bị kéo đi, nhìn thấy người đối diện vẫn luôn không phản ứng, trong lòng hiện ra một mồi lửa, bùng cháy, đốt lên khiến cho anh ta đau đớn tê tâm liệt phế.
Chỉ là một người phụ nữ lại có thể khiến cho anh ta đau thấu tim gan, đây là tình cảm mà từ trước đến giờ anh ta chưa từng hiểu, cũng coi thường tìm hiểu.
Chỉ cần biết, anh ta không thích loại đau đớn này.
Không thích, cũng không chấp nhận!!!
“Không thể chết, không thể…” Cuối cùng, giọng nói của anh ta mang theo run rẩy yếu mềm, nâng khuôn mặt cô lên, lại hô hấp nhân tạo cho cô lần nữa.
Thật lâu, cũng không cách nào tách ra, không biết là đang cứu cô hay là đang lưu luyến chút nhiệt độ cuối cùng trên bờ môi này, anh ta cũng quên mất sự tồn tại của một người đàn ông khác…
Cuộc đời của anh ta, bắt đầu trong một hầm ngầm tối tăm không có ánh mặt trời.
Dây xích buộc trên cổ anh ta kia, là giông xiềng trưởng thành cùng với anh ta, nhiều khi, anh ta luôn cho rằng đó chính là một bộ phận lớn lên trên cơ thể của anh ta, không thể chia cắt với anh ta.
Anh ta không nhìn thấy ngôi sao, không nhìn thấy bầu trời hay trăng sáng, không gian nhỏ hẹp chính là toàn bộ của anh ta, mà cuộc đời của anh ta chính là kéo dài chút hơi tàn trong sự trói buộc như vậy, chính là sống trong hầm ngầm bẩn thỉu thối tha… Đó chính là toàn bộ những gì anh ta nhận biết.
Những bác sĩ kia khi bình thường bày ra dáng vẻ bình tĩnh và chuyên nghiệp trước những bệnh nhân tâm thần, ở trước mặt anh ta, thì lại biến thành một người điên đúng nghĩa.
Anh ta là đống cát để họ đánh chửi phát tiết khi tâm trạng phiền muộn, cho dù là ai, sau khi ở trên mặt đất bị tức giận, đều có thể xuống tìm anh ta trút giận, dùng giày da giẫm đạp hung ác, dùng gậy gộc ra sức đánh đập, coi anh ta như một bao cát, nâng lên rồi ném mạnh về phía bức tường đối diện… Mãi đến khi anh ta nằm rạp trên mặt đất, miệng mũi đổ đầy máu tươi, rốt cuộc không bò dậy nổi nữa, bọn họ mới trút hết giận, mới lại mặc vào áo blouse trắng tinh, mỉm cười rời khỏi nơi này.
Nhiều lúc khác, anh ta là đồ chơi thỏa mãn những nhu cầu biến thái của bọn họ.
Anh ta giống như một con rối không có linh hồn, cho dù là vì một mẩu bánh mỳ tươi mới, anh ta đều sẽ im lặng nằm sấp trên giường trong góc tường vừa bẩn vừa lộn xộn, im lặng thưởng thức.
Mà người đàn ông thở hổn hển nằm úp trên người anh ta thì đang hưởng thụ anh ta.
Trên thế giới này có rất nhiều loại cảm xúc, anh ta không rõ, sinh ra đã không có ai dạy những điều đó cho anh ta.
Mãi đến khi được ông Hình mang đi khỏi hầm ngầm kia, anh ta mới từ từ hiểu rõ, cái gì gọi là hận, cái gì gọi là oán, cái gì gọi là bất công.
Anh ta quen thuộc cuộc sống trong góc tối u ám, yêu thích thờ ơ theo dõi trong bóng đêm, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta cam chịu trở thành hình bóng của người nào đó.
Vì vậy, khi biết trên đời này mình còn có một người thân, anh ta bèn tùy ý quan sát người kia ở một nơi bí mật, giống như đang quan sát một người khác bị trói buộc trong hầm ngầm.
Từ đó, anh ta biết đến người phụ nữ này.
Gần như cùng một thời gian.
Hai người bọn họ đồng thời hiểu cô, đồng thời phát hiện ra điểm tốt của cô, đồng thời trầm mê… Lần đầu tiên trong cuộc đời này anh ta muốn có thứ gì đó.
Tuyệt lấy dao xé rách rễ cây đang bao trùm lấy cô, kéo Tuyết Chi bị dịch thể màu xanh sẫm dính ướt cả người ra bên ngoài, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy.
Cách đó không xa, dao nhỏ đang vung vẩy trong tay Tiêu Chí Khiêm dần dần hạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo, giống như dao sắc nhìn chằm chằm anh ta, tàn ác khó mà tan rã hình thành vòng xoáy mạnh mẽ, tràn lập ánh lửa rực cháy còn mạnh mẽ hơn cả lửa địa ngục.
Nhưng khi anh nhìn thấy Tuyết Chi, trái tim chợt bị bóp nghẹt, giờ khắc này, an nguy của cô quan trọng hơn tất cả, dù phải trả cái giá đắt đến thế nào.
Dây leo sau lưng lập tức quấn đến, kéo Tiêu Chí Khiêm xuống mặt đất, anh không hoảng hốt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cổ tay xoay, dao nhỏ vung ra, mấy phát đã cắt một sợi thành ba đoạn.
Mắt thấy cỏ Nam Cực xung quanh đều vây quanh Tuyệt, lông mày Tiêu Chí Khiêm chợt nhíu chặt lại, đứng dậy xông lên phía trước, không cho bất luận cái gì đến gần.
Tuyệt không nhìn nguy hiểm bên người, anh ta biết, có Tiêu Chí Khiêm kia ở đây, vẫn có thể tạm thời tranh thủ chút thời gian.
Anh ta lập tức thả Tuyết Chi nằm xuống đất, cúi người, tai dán vào lồng ngực cô, sắc mặt chợt biến, lập tức muốn ép tim cho cô, mồ hôi trên trán hòa vào máu chảy xuống, nhỏ trên mu bàn tay của anh ta.
Con ngươi tà ác tràn đầy điên cuồng, hai tay đan vào nhau, một lần lại một lần ép trên lồng ngực cô, chốc lát lại hô hấp nhân tạo cho cô.
“Nhanh lên! Tuyết Chi! Tỉnh!” Anh ta gầm nhẹ, cũng khiến Tiêu Chí Khiêm sợ hãi.
Từ khi cô mất tích đến giờ, anh chưa từng chợp mắt, không ngủ không nghỉ ba ngày, ngày nhớ đêm mong, cũng chỉ có cô! Bây giờ, cô đang ở trước mặt, nhưng anh lại không cách nào đến gần.
Loại căm giận và lo lắng đang cào xé trái tim của anh.
Anh vung dao găm, chặt đứt những dây xanh đến gần bọn họ, liều mạng chạy về phía bên này.
Lúc này, rễ cây bị thương lại dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà dần dần khép lại, mà dây leo bốn phía giống như nổi điên, điên cuồng bò đến, giống như muốn chôn ba người tại chỗ này!
Tiêu Chí Khiêm không cách nào đến gần, cảm giác thấy nguy hiểm xung quanh, lúc này anh quyết đoán: “Đưa cô ấy ra ngoài!”
Tuyệt quay đầu nhìn anh, không nói hai lời khiêng Tuyết Chi trên vai, một tay nắm dao găm, mạnh mẽ chặt đứt thực vật đến gần, không đi về phía cửa, mà phi thẳng về hướng ngược lại.
Không ai hiểu rõ địa hình nơi này hơn anh ta, vì vậy, về mặt chạy trốn, anh ta rất thuần thục.
Mắt thấy những cỏ Nam Cực đó muốn quấn theo, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm căng chặt, đưa tay lấy dao đâm vào tay mình, mặc cho máu tươi chảy xuống.
Nếu chúng nó nhạy cảm với sinh mạnh sống của bọn họ như thế, vậy bây giờ anh cược, cược những thực vật này cũng điên cuồng khát máu!
Mùi máu tươi mới, mang theo mùi thơm ngát tràn đầy lực lượng sinh mạng, lập tức khiến tất cả thực vật trong phòng sôi trào, dây leo giống như những chiếc vòi liên tục ngọ nguậy, tựa như quỷ quái múa loạn.
Không cần đại não của bọn chúng ra lệnh, chúng nó đã không hẹn mà cùng bò về phía Tiêu Chí Khiêm!
Tiêu Chí Khiêm không ngừng vung vẩy dao găm trong tay, màu xanh lá tràn đầy không gian, sắp nhấn chìm anh.
Xoay người, xuyên qua những khe hở của tầng tầng lớp lớp cỏ Nam Cực, anh nhìn Tuyết Chi trên người Tuyệt, khóe môi gợn sóng, hơi cong lên…
Cô không sao là tốt rồi.
Tuyết Chi bị Tuyệt khiêng trên vai, trong quá trình chạy, cơ thể không ngừng lung lay, phút chốc, cô phun ra mấy ngụm ngước, sau đó từ từ mở mắt.
Khi cô nhìn thấy người bị đám thực vật xanh kia điên cuồng vây lấy, mắt phượng lập tức trừng lớn, huyết dịch toàn thân lập tức ngưng kết, sắc mặt trắng bệch lại càng tái nhợt, mở miệng ra muốn gọi anh, nhưng âm thanh từ trong cổ họng phát ra lại vô cùng khàn đặc: “Tiêu… Tiêu Chí Khiêm…”
Tiêu Chí Khiêm, là Tiêu Chí Khiêm!!!
Trong khoảnh khắc đó, cỏ Nam Cực hợp thành từng nhóm che phủ tầm mắt của cô.
“Không!” Tuyết Chi gọi khản cả giọng, hét lên một tiếng, đẩy Tuyệt ra muốn xuống: “Tiêu Chí Khiêm! Tiêu Chí Khiêm!!!”
Nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể Tuyệt cứng đờ, lập tức vui mừng khôn xiết: “Tuyết Chi…”
“Thả tôi xuống, tôi muốn đi cứu Tiêu Chí Khiêm, thả tôi xuống!” Tuyết Chi vỗ lưng anh ta: “Tiêu Chí Khiêm gặp nguy hiểm, anh ấy gặp nguy hiểm!”
Đôi mắt tà ác của Tuyệt híp lại, không có chút dấu hiệu nào muốn buông lỏng, mặc dù thấy cô không sao anh ta rất vui vẻ, nhưng cũng không ngừng bước, phất tay chặt đứt dây leo ngăn cản trong góc, nhân lúc chúng nó đang tái sinh, đạp mạnh vào tấm gương vừa lộ ra, tấm gương này ào ào nát bấy rơi đầy xuống đất, nhất thời hiện ra một cánh cửa, bên trong chính là đường hầm đen kịt, nối thẳng với tòa lâu đài.
Đầu Tuyết Chi rủ xuống dưới, tay bíu chặt vào cửa: “Tiêu Chí Khiêm ở đó! Tuyệt, thả tôi xuống, nếu không, tôi sẽ hận anh! Tôi sẽ mãi mãi hận anh!”
Tuyệt hít sâu, đáy mắt bị vẻ tà ác che kín, gắng sức khiêng Tuyết Chi vào trong đường hầm.
“Không!” Tuyết Chi thét chói tai, gào thét, tay đấm chân đá liên tục làm loạn: “Tôi hận anh, tôi hận anh!!!”
“Chỉ cần có thể cứu cô, cô cứ hận tôi đi.”
Anh ta mò đến cái nút trong góc tường, sau khi ấn xuống, một cánh cửa đá từ phía trên ‘bịch’ một tiếng rơi xuống, đè gãy dây leo của cỏ Nam Cực muốn luồn vào.