Vết thương của Tuyệt vẫn còn đang chảy máu rào rào, nhuộm đỏ cả nước bao quanh.
Cái cảm giác mà vết thương ngâm trong nước biển ấy có thể tưởng tượng được đau đến mức nào.
Một tay của anh sải về phía trước, một tay khác lại ôm chặt lấy Tuyết Chi.
Anh chỉ sợ cô bị cuốn trôi đi.
Cô mang Tuyết Chi đến phòng bếp, nhưng sức chịu đựng của Tuyết Chi không bằng anh.
Cô cảm giác ngực mình giống như đang bị thiêu đốt vậy, chỉ muốn nổ tung thôi.
Cái cảm giác khó chịu ấy giống như lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt theo.
Dù chỉ là vài phút thôi, cô cũng đã không thể kiên trì được nữa!
Cuối cùng, đến trước thang đu rồi.
Tuyệt dứt khoát đẩy Tuyết Chi lên thang đu trước.
Theo tiếng gọi của bản năng cầu sinh, Tuyết Chi cố gắng nắm chặt lấy cánh tay đang đỡ cô.
Sau khi cô trèo lên được vài bậc thang, đầu cô cuối cùng cũng lộ ra khỏi nước rồi.
Cô thở hổn hển, cuối cùng cũng sống lại rồi.
Cô vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyệt.
Bốn phía quanh Tuyệt nhiễm một màu đỏ chói mắt, cánh tay anh đang nắm lấy thang cũng càng ngày càng yếu đi.
Cuối cùng, anh dần dần buông tay, người ấy cũng cách cô càng ngày càng xa…
Sóng biển không ngừng vỗ vào, vỗ lên bức tường kiên cố bằng đá của tào thành, tạo thành xoáy nước.
Theo từng con sóng, anh lại xa cô hơn.
Tuyệt mơ màng híp mắt không thể nhìn rõ phía trước.
Trong nước dần dần hình thành một vùng bọt khí mơ hồ, anh dịu dàng nhìn chằm cô.
Chỉ là nhìn cô, thâm tình nhìn cô.
Cuối cùng, anh chậm rãi nở một nụ cười mỉm nhợt nhạt với cô, nở một nụ cười hoàn hảo giống như một bước họa vậy.
Dường như cái cơ thể này không có bất cứ ý nghĩa gì với cô.
Trước đây là vậy, bây giờ vẫn vậy.
Cho dù thế nào thì với anh đều không sao cả.
Anh cười một cách yên bình, thoải mái và giải thoát như vậy.
Đây là nụ cười mà cả cuộc đời Tuyết Chi cũng không thể quên nổi…
“Không!” Tuyết Chi hét lên, cô nhanh tay cởi áo khoác vướng víu trên người rồi hít sâu một hơi.
Cô không nghĩ gì cả mà lại nhảy vào trong nước một lần nữa.
Cô không quan tâm nguy hiểm, mà chỉ cố gắng bơi qua đó.
Cô vẫn có rất nhiều câu hỏi còn chưa hỏi rõ, còn rất nhiều câu đố còn chưa giải.
Anh không thể xảy ra chuyện như thế này được!
Phải cứu anh, cô nhất định phải cứu anh!
Lòng tin ấy mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn vượt qua cả ý nghĩa của bản thân cô!
Cô liều mạng bơi về phái anh.
Bóng người mặc váy trắng dài, mái tóc xõa tung ấy giống như một nàng tiên cá đang bơi vậy.
Quanh người cô giống như đang tỏa ra vầng sáng trắng thánh khiết vậy…
Đây là hình ảnh mà anh bắt được trước khi ngất lịm đi.
Từ nay về sau, hình ảnh ấy để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh.
Trước khi Tuyệt bị xoáy nước cuốn trôi đi thì Tuyết Chi đã kịp thời nắm lấy tay anh, kéo anh lại.
Tuyết Chi bơi đến trước mặt anh, không ngừng lay người anh trong nước.
Cô muốn anh tỉnh lại, nhưng Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì.
Khi cô nhìn thấy bóng nước thoát ra từ miệng anh, cô biết hơi mà anh vẫn kìm lại đã tan hết.
Tuyết Chi lo lắng.
Vào lúc lo lắng cô đã tiến gần anh, cúi đầu dán thẳng lên môi của anh và truyền không khí cho anh…
Môi của anh rất lạnh, nhưng lại mềm mại vô cùng…
Cảm giác này…
Tuyết Chi không có thời gian cảm nhận đôi môi ấy, trong lòng cô chỉ muốn cứu anh.
Khi cô muốn rời khỏi môi anh, gáy của cô đột nhiên bị người đè lại.
Tuyết Chi giật mình, hai mắt trừng to.
Khi cô nhìn thấy đôi mắt gian tà lạ thường của anh, cô chợt run lên.
Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt cô hơn, càng hôn sâu sắc hơn.
Lưỡi anh thoáng chốc hung hăng tiến vào.
Giống như giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết này, anh đnag hưởng thụ nụ hôn trước khi chết vậy.
Anh muốn ghi lại cảm xúc tốt đẹp này.
Giờ này, khắc này có thể là dấu vết lưu đến kiếp sau.
Tuyết Chi vùng vẫy mãnh liệt, nhưng động tác dữ dội của cô khiến cô gần như sắp tiêu hết không khí.
Lồng ngực lại bắt đầu co rút đau đớn, vẻ mặt cô cũng hiện lên vẻ thống khổ.
Tuyệt nhìn thấy vậy, đành bịn rịn lưu luyến buông môi cô ra, đồng thời dẫn cô bơi về phía phòng bếp.
Có thể do hơi thở của cô, thể lực của anh đã khôi phục rất nhiều rồi.
Anh bơi phía trước dẫn đường cho cô, biểu hiện của anh vừa vững vàng vừa dũng cảm.
Khi sắp chạm đến bậc thang, anh mới buông cô ra.
Hai người thò đầu ra khỏi nước, Tuyết Chi liều mạng thở hổn hển.
Sau khi cô hít thở thông thì cô cau mày, quay người lại và vươn tay tát lên đúng khuôn mặt của người đàn ông phía sau.
Khuôn mặt của Tuyệt nghiêng đi, anh thành thật chịu cái tát này.
Nhưng khóe miệng anh vẫn lưu lại nụ cười mê hoặc vô cùng.
Anh chầm chầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô.
Anh nở một nụ cười yêu nghiệt vô cùng: “Vừa nãy không phải muốn giết tôi sao, bây giờ sao lại muốn cứu tôi rồi? Tôi chết rồi, cô không phải có thể rời khỏi đây hay sao? Cứu tôi, vì khuôn mặt này sao?”
Câu hỏi của anh như đang dọa người vậy.
Nhưng từng chữ đều đè ép trái tim của cô.
Câu hỏi ấy như muốn đâm sâu vào trái tim cô để xem, cô cuối cũng nghĩ gì!
Cứu anh, chỉ vì khuôn mặt giống hệt Tiêu Chí Khiêm sao? Nếu như, anh là người khác, cô sẽ phải làm sao đây?
Loại giả thiết này, Tuyết Chi không biết đáp án.
Cô chỉ biết, hành động vừa nãy của anh cuối cùng cũng đã khiến cô giận! Cô dường như muốn trừng phạt anh vậy, cô thốt lên: “Không sai! Nếu như không phải anh giống anh ấy, tôi mới không mạo hiểm tính mạng cứu anh! Anh có thể sống tiếp, cũng vì anh ấy cả!”
Nhìn đôi mắt dần chìm xuống của anh, Tuyết Chi có cảm giác khuây khỏa không nói nên lời.
Anh làm ra chuyện trái với ý muốn của cô thì phải trả giá tương xứng!
Anh rủ mắt xuống, không rõ cảm xúc như thế nào.
Nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Hóa ra, thật sự vì lý do này.”
Anh cũng không băn khoăn vấn đề này nữa, cũng không nhắc tới cái bạt tai lúc nãy nửa chữ.
Anh bơi qua đó, nắm chặt lấy tay vịn ở cầu thang, sau đó quay đầu lại vươn tay với cô.
Giọng anh dịu dàng nói: “Lên đây đi, trong nước lạnh.” Thái độ mềm mỏng này, giống như chưa từng xảy gia chuyện không vui vừa nãy.
Anh vẫn bình tĩnh ung dung như cũ.
Tuyết Chi trừng mắt nhìn anh, cũng không để ý anh.
Cô tự mình nắm lấy tay vịn, rồi trèo lên bậc thang một cách khó khăn.
Tuyệt cũng không khó chịu, khóe môi nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt.
Anh chầm chầm bước lên đến tầng hai.
Cả tầng dưới đã bị nước biển bao phủ, nhưng tầng trên ngược lại rất an toàn.
Nếu như nước biển dâng đến đây thì vẫn còn tầng ba có thể chống đỡ được một lúc.
Tuyết Chi lên đến tầng này thì đánh giá một vòng.
Vài phòng ngủ ở tầng này đều lắp cửa gỗ màu đen.
Anh chậm rãi bước đến một phòng trong đó và đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Tuyết Chi đi theo sau anh và liếc mắt nhìn bên trong một lượt.
Tường và nền đất một màu trắng, trong đó lại đặt một chiếc sofa, đối diện là chiếc tivi cực lớn chiếm hết nửa mặt tường, Với cô, chiếc tivi đó cực kỳ ngứa mắt.
Cô khổng hiểu chấp niệm của anh với “Tom và Jerry” là do Tiêu Chí Khiêm hay vì anh cũng có hồi ức về nó đây?
Tất cả đều là một câu đố đợi cô tìm hiểu.
Nhưng, một khi đã tìm hiểu thì lời giải không biết cô có thể chịu đựng được hay không?
Tuyệt kéo thân thể ướt sũng qua đó, chạm đến cơ quan ở góc tường.
Bức tường bên phải tivi quay ngược lại, bên trong còn có ngăn hốc tối.
Tất cả đều đặt bình thủy tinh to nhỏ không đều.
Anh lấy một chiếc bình trong đó ra, sau đó lại lấy ra một hộp thuốc màu trắng.
Bên ngoài lâu đài vẫn nghe thấy tiếng sấm sét đinh tai nhức óc như cũ kèm theo tiếng gào tức giận của sóng biển.
Nhưng trong phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Tuyệt cầm những thứ này ngồi xuống sofa.
Lúc này sắc mặt anh đã trắng bệch như tờ giấy.
Anh mất máu nhiều lại ngâm trong nước biển lâu như vậy, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.
Thấy anh bình tĩnh xử lý vết thương của mình nhưng tay lại không kiềm chế nổi mà run rẩy.
Tuyết Chi lo lắng híp mắt lại, mím môi rồi sải bước qua đó và nhận thấy đồ trong tay anh băng bó giúp anh.
Tuyệt hơi ngước mắt lên.
Ánh mắt mê man lại cuốn hút người ấy quấn quýt bao phủ lấy cô.
Tuyết Chi nhìn thấy vùng da xung quanh vết thương của anh đã ngâm nước biển đến trắng bệch, phải lập tức khâu lại mới được.
Cũng may trong hộp thuốc có kim khâu và chỉ.
Cô cắn chặt răng, lấy cồn ra giúp anh tiêu độc, sau đó ngẩng đầu lên: “Có thuốc tê không?”
Anh không nói gì, nhưng lấy vài cánh hoa tím khô trong đó ngậm vào miệng.
Anh khẽ gật đầu với cô, tỏ vẻ cô có thể bắt đầu được rồi.
Biết anh có rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, tác dụng lại vô cùng kỳ quặc nên Tuyết Chi cũng không hỏi tỉ mỉ.
Cô tập trung tinh thần lên vết thương của anh.
Cô lấy hết dũng khí rồi bình tĩnh đưa kim khâu khâu da của anh, hoàn thành vết khâu đầu tiên.
Sau đó, vết khâu thứ hai… Trán cô dần dần chảy mồ hôi.
Rõ ràng trong lòng cực kỳ lo lắng và sợ hãi, nhưng cô lại không cho phép bản thân mình lộ ra nhát gan sợ sệt.
Trên đỉnh đầu, Tuyết dựa vào lưng ghế.
Đôi mắt giống như không chứa bất cứ thứ gì lại tỏa ra vẻ, đẹp đến mức khiến lòng người ngây ngất.
Nhìn cô giả vờ bình tĩnh và ánh mắt nghiêm túc của cô, anh lại chầm chầm nhếch khóe miệng và khẽ khép mắt lại.
Khâu xong bảy tám mũi thì cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Tuyết Chi lặng lẽ thở phào một hơi.
Cô mở nắp bình thủy tinh ra rồi lấy thuốc mỡ bên trong bôi lên trên, rồi lại băng bó lại vết thương.
Cả quá trình ấy, anh không có động tác gì cả.
Đợi đến khi Tuyết Chi phát hiện ra thì anh đã ngủ say rồi.
Cô sững sờ nhìn trán của anh.
Vết thương ở đó cũng rất nặng, máu vẫn chảy dọc xuống theo lông mày, khiến khuôn mặt này của anh đẹp đẫm máu.
Nói gì thì nói đây cũng là do cô tạo thành, Tuyết Chi nghĩ xong thì đành cầm bông y tế tiêu độc, rồi lại xử lý vết thương đó sạch sẽ.
Ngơ ngẩn nhìn anh, cái cảm giác quen thuộc chết tiệt đó lại đến làm phiền cô.
Tuyết Chi lắc đầu, tạm thời không muốn bị anh mê hoặc nữa.
Mặc dù còn rất nhiều câu đố chưa giải, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là bảo đảm tên này không được chết!
Xử lý xong vết thương của anh và thu dọn lại hòm thuốc xong, cô đang định đứng lên thì thoáng chốc nghiêng ngả.
Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy tay của anh đang nắm chặt lấy váy của cô.
Tuyết Chi nghi hoặc híp mắt phượng lại, phát hiện anh vẫn đang ngủ.
Cô cau mày, dùng sức kéo váy ra rồi không thèm quay đầu mà bước đến trước bức tường đối diện, rồi đặt hòm thuốc về lại chỗ cũ.
Sau đó, cô không yên tâm mà bước đến trước cửa, liếc mắt nhìn nước biển ở phái dưới.
Nước biển đó vẫn đang không ngừng dâng lên, đã sắp lên lên đến tầng hai rồi.
Tuyết Chi mím chặt môi, rồi ngẩng đầu nhìn tầng trên.
Trước khi nước dâng lên đến đây, cô phải chuẩn bị tùy lúc có thể rời khỏi tầng này.
Nhưng vẫn phải đi xem thử tầng trên, xác định an toàn mới được.
Nghĩ như vậy, Tuyết Chi lên tầng ba.
Vừa mới lên đến tầng ba thì cô đã dừng bước chân.
Nhìn thấy hai cánh cửa sắt màu đen ở hai bên, cảm giác âm u phả vào mặt.
Tay vịn trên cửa sắt cũng đã mọc rêu rồi, như đang tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Giống như, bên trong đang giam giữ một con dã thú thật sự vậy! Nhưng mà, cũng chỉ như vậy mà thôi, Tuyết Chi cũng không thấy có gì kinh ngạc.
Có thể trồng loại hoa ăn thịt người kỳ lạ ở người tầng hầm, rồi lại giam thú ăn thịt người trên đỉnh lầu.
Như vậy mới phù hợp với phong cách của Tuyệt.