Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 137: Chương 137





Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, nụ cười trên môi, lại hết sức dịu dàng: “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục.”
“Cánh cửa địa ngục?” Hơi thở của Tuyết Chi chậm lại, trực giác cảm thấy tên gọi như thế, làm cho người ta không lạnh mà run.
Anh ta nhẹ nhàng tiến lên một bước, Tuyết Chi lập tức lui về sau: “Anh đừng tới đây!”
Người đàn ông này cho cô một cảm giác rất kì lạ, kì lạ đến mức… Có sự quen thuộc khó nói, nhưng nội tâm cô lại khá không thích cảm giác này, chỉ hi vọng rằng, mình sẽ không biết về loại người này.
Người đàn ông thật sự dừng lại, không tiến về trước nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hơi có vẻ bi thương: “Em còn không gào to với anh ta như thế…”
Anh ta?
Tuyết Chi nhíu chặt mày, từ lời nói của anh ta thì không khó để nhận ra rằng, dường như anh ta rất hiểu biết về chuyện của mình: “Anh nói anh ta, là ai?”
Anh ta lại cười một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ mê hoặc lòng người, giống như ngọn lửa cháy mạnh, phút chốc sẽ bị nó cắn nuốt thiêu đốt linh hồn thành tro bụi.

Nhìn cô chăm chú, anh ta nhẹ giọng: “Em biết mà.”
Trong lòng Tuyết Chi bỗng nhiên bị đâm một nhát mạnh mẽ, người đầu tiên mà cô vừa nghĩ tới, là Tiêu Chí Khiêm.
Không xoắn xuýt những vấn đề đó nữa, cô chỉ muốn biết về tình cảnh của mình! Cô chăm chú nhìn anh ta, từng câu từng chữ: “Là anh đưa tôi tới đây sao?”
Anh ta cười gật đầu: “Anh muốn em ở lại đây.”
Tuyết Chi vẫn lui về sau, lắc đầu: “Không thể! Tôi không quan tâm anh là ai, tôi sẽ không ở lại đây!” Cô nghiêng đầu định chạy, hận không thể lập tức cách xa người này.

Ai ngờ được, bỗng nhiên bị trượt chân, cả người lập tức rơi xuống khỏi đá ngầm.
“A!!!!!” Cô kêu lên, ngàn cân treo sợi tóc, tay phải bỗng nhiên bị người nắm lắm.
Cả người Tuyết Chi lơ lửng giữa không trung, thậm chí dưới chân còn cảm nhận được từng đợt sóng biển, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nắm tay mình, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên, dần dần bị sự mê mẩn thay thế.
Nụ cười của anh ta… trông rất quen.
“Nắm được rồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, sau đó kéo cô lên.

Hai chân Tuyết Chi giẫm lên đá ngầm, lập tức đẩy anh ta ra, cách anh ta thật xa.
Anh ta cười, đứng tại chỗ, cũng không gấp gáp đi tới: “Ở đây rất nguy hiểm, nếu không muốn chết, nhất định phải càng cẩn thận.” Nói xong, anh ta xoay người đi, không để ý tới cô nữa.
Tuyết Chi sợ run đứng tại chỗ, liếc quanh một vòng, biển rộng mênh mông, ngay cả bóng dáng một con thuyền cũng không có.


Trên bờ cát gần đó cũng yên lặng lạ thường, giống như đang ở đảo hoang, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô cũng không nhìn thấy bất kì ai khác.
Thấy anh ta càng đi càng xa, Tuyết Chi dù muốn dù không cũng đuổi tới: “Chờ chút!”
Người đàn ông không dừng bước, nhưng đầu hơi nghiêng, ánh mắt toát ra một vẻ mê hoặc như có như không.

Tuyết Chi thở hổn hển, hơi cố hết sức khi đi theo anh ta, cô cũng không vòng vo, hỏi trực tiếp: “Anh bắt tôi tới đây, là vì uy hiếp Tiêu Chí Khiêm?”
Lúc cô ở bệnh viện, là ở cùng Tiêu Chí Khiêm, Tiêu Chí Khiêm tuyệt đối sẽ không đồng ý cho người khác dẫn mình đi! Vậy nên thân phận của người này chắc chắn là kẻ đối địch rồi, theo năng lực của Tiêu Chí Khiêm, có thể trói mình từ trong tay anh, có thể đoán được, năng lực phải mạnh mẽ thế nào! Huống chi, thành phố A là địa bàn của bọn họ, dù là ngoài sáng hay trong tối, đáng ra không ai có thể trốn được mới đúng! Tuyết Chi tự mình ngoại trừ có mấy phần xinh đẹp ra, bản thân không có nhiều giá trị, huống chi, phụ nữ xinh đẹp thì nhiều, hao tâm tốn sức như vậy chỉ vì dẫn mình đi, vậy mục tiêu của người này hẳn là Tiêu Chí Khiêm! Mình đơn giản chỉ là tiền đặt cược dùng để uy hiếp Tiêu Chí Khiêm.

Nhưng mà, nếu cô vẫn còn giá trị tồn tại, vậy nói rõ rằng tạm thời Tiêu Chí Khiêm không có nguy hiểm, cô cũng coi như yên tâm rồi.
“Uy hiếp anh ta?” Người đàn ông bật cười, bước chân không ngừng, đi tới cánh cửa tròn màu đen.
“Anh ta và anh, đều tới từ địa ngục như nhau, sớm hay muộn, anh ta cũng sẽ trở lại.” Anh ta nhỏ giọng lẩm lẩm, trong ánh mắt toát ra sự khao khát, giống như rất mong đợi cảnh tượng đó.
Trong lòng Tuyết Chi nghi ngờ, nhìn anh ta chằm chằm, lại quên mất vấn đề muốn hỏi anh ta.
Anh ta và Tiêu Chí Khiêm từng quen biết? Đều tới từ địa ngục như nhau… là chỉ nơi nào đây?
Người đàn ông đã đến gần nơi đi vào của cánh cửa tròn, kéo cửa ra đi thẳng vào trong, nhưng ở lúc đóng cửa, lại dừng lại, dịu dàng hỏi: “Em không định đi vào thật à?” Ánh mắt mê hoặc lòng người, chăm chú nhìn cô.
Tuyết Chi nhíu chặt mày, đứng ngoài cửa, cười nhạt: “Đi thong thả, không tiễn, con đường địa ngục cũng không dễ đi.”
Người đàn ông cũng không ép buộc: “Buổi tối ở đây rất nguy hiểm.” Nở nụ cười, rất yêu nghiệt: “Chúc em may mắn.”
Cửa đóng sầm lại, giống như cắt đứt điểm tiếp nối giữa địa ngục và trần gian.

Anh ta về với địa ngục, còn cô, một mình quanh quẩn ở lối vào của trần gian.
Tuyết Chi thật sự không ngờ anh ta thật sự đi như thế, đúng là thật không thèm để ý “con tin” là cô sẽ chạy trốn, mặc cô một mình ở bên ngoài tự sinh tự diệt.
Nhưng, nhìn xung quanh, đúng là anh ta không cần lo lắng.

Biển khơi nhìn không thấy điểm cuối, bãi biển hoang vu không một bóng người, cô muốn chạy trốn, trừ phi nhảy xuống biển bơi ra ngoài.


Anh ta đoán chắc cô không có bản lĩnh đó, nên mới không chút kiêng kỵ như thế.
Đáng chết!
Tuyết Chi hung ác trợn mắt nhìn cánh cửa đó, lấy hết can đảm, xoay người rời đi.
Cô nhất định phải tự cứu mình.
Đầu tiên, cô phải biết rõ nơi này là nơi nào, nhìn xem xem có cửa ra khác không.

Lần này, cô không đi dọc theo bãi cát nữa, mà đi tới rừng cây cách đó không xa.
Trên người Tuyết Chi, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, đây không phải là áo quần của cô, là ai đó đã thay cho cô, cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì như vậy, cô sẽ không nhịn được xúc động muốn giết người.
Với đôi chân trần, cô đi khá dễ trên cát mềm, vừa vào rừng cây, lập tức bị nhánh cây nhọn dưới chân đâm rất đau.

Chưa đi được bao xa, đã rỉ ra mấy vết máu.
Tuyết Chi cắn chặt răng, tiếp tục đi tới phía trước.
Trong rừng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được tiếng sóng biển ở sau lưng, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không nghe thấy.
Điều này rất không bình thường.
Tuyết Chi âm thầm nói trong lòng, cẩn thận đi vào trong.

Trong rừng rất oi bức, cô mới đi được mấy phút, mồ hôi đã sắp thấm ướt vật liệu may mặc mỏng manh trên người rồi.

Tháng 12 mà còn nóng như vậy, nếu cô không đoán lầm, lúc này khả năng cô đang bước trên một hòn đảo hoang ở bên kia trái đất.
Lúc này Tuyết Chi không lo lắng đến sự an nguy của mình, trong lòng đều nghĩ về người ở thành phố A.
Tiêu Chí Khiêm biết cô mất tích, người đàn ông tính tình cực đoan đó sẽ nôn nóng đến phát điên, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đó của anh, Tuyết Chi sốt ruột đến đau lòng.

Còn có ba, cũng không biết bây giờ cơ thể ông thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Chỉ mong rằng, lúc biết tin của cô, Tiểu Hải sẽ chăm sóc ông thật tốt.

Càng nghĩ càng khó mà bình tĩnh, dưới chân cũng thế mà tăng nhanh tốc độ.
Dưới chân rỉ ra mấy vết máu, cô dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cạnh, giơ đôi chân trắng mịn lên, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh.

Tiếp tục như thế, cô căn bản không đi được bao xa, cô nhất định phải tìm đồ bọc chân lại, nếu không, lỡ như gặp phải nguy hiểm, muốn chạy cũng khó.
Tìm một vòng, chỉ có chiếc đầm dài trên người còn có thể phát huy chút tác dụng.

Cô quả quyết xé váy ra, lại xé thành hai nửa, sau đó quấn hai chân lại.

Đi trên đất, cảm giác cũng không tệ lắm.
Tuyết Chi bắt đầu cẩn thận quan sát cánh rừng này, cây cối đều là loại cây nhiệt đới, tàng cây rất lớn, trên đỉnh đầu là các nhánh cây đan vào nhau, tạo thành một mảng màu xanh lá, rậm rạp xanh tươi.

Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, không bất an nông nổi như trước, sau khi quan sát địa hình, mới tiếp tục đi vào trong.
Cách đó không xa, chính là lối đi hình tròn kì dị đó, từ đầu tới cuối vẫn không thoát khỏi tầm mắt của cô.

Tuyết Chi đi theo nó, thử tìm ra ngọn nguồn của nó.

Có lẽ, nói không chừng nơi đó có cửa ra!
Rất nhanh chóng, trước mắt cô xuất hiện một tòa lâu đài đá cổ xưa, âm u tĩnh mịch, giống như lâu đài của phù thủy ở trong truyện cổ tích vậy.

Sừng sững nằm sâu trong rừng, chiều cao tầm bốn năm tầng lầu, không thấy cửa sổ, đỉnh lâu đài là màu đen âm trầm, bốn phía lâu đài là hàng rào sắt cao mười mấy mét, đỉnh đánh bóng phát sáng, loáng thoáng, có thể thấy được vết máu đen đen bẩn thỉu…
Tuyết Chi núp sau một gốc đại thụ, nhìn tòa lâu đài kinh khủng kì dị này, nhớ tới câu “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục” của người đàn ông đó, đáy lòng bèn hiện lên từng cơn sợ hãi.
Rất khó mà ngờ được, trên thế giới hiện thực còn có nơi như thế này, một tòa lâu đài không người ở trên đảo hoang, một tòa lâu đài đơn độc, một người đàn ông quái lạ mà tao nhã, tất cả những thứ này giống như cảnh tượng xuất hiện trong mộng vậy.
Ác mộng…
Tuyết Chi quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không để cho từ ngữ này lại quấy nhiễu mình.
Lúc này, trời đã tối, nhất là ở trong rừng sâu, càng tối nhanh hơn, cảm giác tầng mây trên đỉnh đầu sà xuống rất thấp, thay đổi bất ngờ, làm cho tòa lâu đài đá này càng thêm mấy phần kh ủng bố tà ác.
Dần dà, gió nổi lên, sức gió càng ngày càng lớn, lá cây kêu vang xào xạc.

Tuyết Chi đón gió, nheo mắt lại, vất vả đi về trước.


Cô nhất định phải tìm được cửa ra mới được.
Trời hoàn toàn đen xuống, thế gió vẫn vậy, nhưng nhiệt độ lại giảm xuống theo từng phút, thì nên vốn là mồ hôi đầy người, giờ đã lạnh cóng đến mức phải xoa tay.
Tuyết Chi không nghĩ ra nơi nào sẽ có mức chênh lệch nhiệt độ cao như thế.

Cô chỉ biết rằng sa mạc Sahara có mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng chưa từng nghe qua hòn đảo cũng như nó vậy.

Theo nhiệt độ mà cơ thể cảm nhận được, từ nhiệt đồ tầm ba bốn mươi độ ở ban ngày, đến đêm lập tức giảm xuống dưới không độ.

Hơn nữa, theo tình hình này, có thể sẽ càng ngày càng thấp.

Bây giờ Tuyết Chi mới hiểu được, tại sao người kia lại nói ở đây có nguy hiểm, chỉ với khí hậu thế này, đã làm cho người ta không thể nào thích ứng được rồi.
Tuyết Chi cắn răng, vòng vo một vòng quanh lâu đài, thoạt trông lâu đài cũng không quá lớn, bốn phía cũng không có người trông coi, chỉ có hàng rào sắt cao mười mấy mét, cực kì cổ xưa.

Lối đi hình tròn đó, nối liền với cửa sau của lâu đài, bốn phía gió thổi không lọt, không tìm được một cánh cửa.

Nói cách khác, đây là lối đi duy nhất để vào lâu đài.
Cô thấy rất kì lạ, là ai xây một nơi kì lạ thế này? Dùng để làm gì chứ?
“Hắt xì…” Tuyết Chi hắt hơi, người cực kì run rẩy.

Xem ra, trước khi tìm ra cửa, cần phải tìm một nơi tránh rét mới được.
Tiếng gió gào thét, chỉ một lát, trên đầu đã có hoa tuyết bay bay.
Tuyết Chi ngẩng đầu, trợn to mắt không dám tin, giơ tay ra, nhìn bông hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, gương mặt hơi vặn vẹo.
Có cần phải huyễn hoặc như thế không?
Rất nhanh chóng, dưới chân trở thành một vùng trắng muốt, Tuyết Chi mặc quần ngắn màu trắng, gian nan bước đi.

Nhiệt độ thay đổi nhanh như thế, làm cho cơ thể cô nhất thời khó mà thích ứng, hơn nữa không ăn gì trong một thời gian dài, thể lực suy giảm cực kì, đầu óc nặng nề choáng váng, lúc nào cũng có thể té ngã.