“Không cần!” Cô vừa định hất tay anh ra thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của anh ngăn lại: “Em muốn tự hành hạ mình thì tôi cũng không ý kiến.
Từđây xuống chân núi còn cả cây số, em có thể nhảy lò cò một chân xuống không?”
Tuyết Chi vừa muốn cãi lại và từ chối, nhưng nhớ lại viễn cảnh ngày hôm qua tự cuốc bộ xuống núi, cô đành ngoan ngoãn im lặng.
Cô thù người đàn ông trước mặt mình chứ không có nghĩa là cô phải tự hành hạ bản thân.
Lúc nên suy xét thì đừng có cứng đầu mà chịu đựng, đây là điều anhtừng dạy cô.
Thấy cô ngoan ngoãn hơn, ánh mắt của Bắc Minh Hạo cũng dịu dàng đi, anh cúi đầu đưa tay đụng nhẹ vào chân phải của cô.
Vừa chạm nhẹ vào cô đã khẽ rên lên.Giọng của cô trong trẻo và nhẹ nhàng, đặc biệt là tiếng rên lúc cô phát ra trong vô thức càng mang tính khêu gợi hơn.
Cổ họng Bắc Minh Hạo hơi nghèn nghẹn, anh tượng tượng giọng rên này của cô lúc l@m tình thì sẽ khiến cho anh cảm thấy hồn phách trôi dạt lên đến tận mây xanh như thế nào.
Anh tháo chiếc giày trên chân cô ra, nhìn thấy bàn chân ngọc ngà trắng ngần của cô, bất chợt mắt anh tối sầm lại.
Anh áp lòng bàn tay vào cổ chân cô, nhiệt độ hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang vết thương.
Bất chợt Tuyết Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt cô bỗng chốc ửng đỏ rồi rất nhanh lan xuống cổ.
Cô nhớ đến đêm hôm đó.
Bàn tay to lớn của anh nắm trọn bộ ngực căng tròn của cô, khiến cho cô cảm thấy ham muốn kịch liệt như lửa đang dâng trào thiêu đốt cả linh hồn.
Lúc anh dùng hết sức để xâm nhập vào cô, sức mạnh áp chế và chinh phục của anh càng khiến cho cô muốn hét lên từ tận sâu trong đáy lòng.
Bàn tay Bắc Minh Hạo từ từ di chuyển men theo cổ chân hướng ngược lêntrên, sự tiếp xúc từ lòng bàn tay mang đến cho anh cảm giác nhộn nhạo.
Anh một tay nắm cổ chân cô, tay còn lại giữ bàn chân cô, xoay nhẹ vài vòng.
Tiếng rên đau phát ra từ người phụ nữ bên cạnh khiến cho phần thú tính trong anh trỗi dậy.
Bắc Minh Hạo tự cho rằng mình không thuộc dạng biến thái, cũng không có ham mê SM, chỉ là đôi lúc hơi điên cuồng, đơn thuần muốn làm gia tăng cảm giác hưng phấn thôi chứ không phải vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình mà cố tình đi tra tấn người phụ nữ nào đó.
Nhưng âm thanh trong trẻo rên rỉ của cô lại khiến cho trong lòng anh cảm giác khó chịu, thậm chí còn khiến anh khó ngồi yên hơn là hình ảnh ngày hôm qua váy cô phấp phới trong gió.
Điều đáng nói là bản thân anh cũng cảm thấy ghê tởm với chính mình khi mong muốn được nghe tiếng rên đau đớn của cô nhiều hơn nữa!
Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang thiêu đốt da cô, gương mặt Trương Tuyết Chi tối sầm lại, cô cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi không sao rồi.”
Bắc Minh Hạo không trả lời mà cúi người bế cô lên, sau đó bế cô vào trong xe.
Lúc này Trương Tuyết Chi có phần hơi hốt hoảng: “Chết tiệt! Bắc Minh Hạo, tôi đã nói tôi không sao, anh không nghe thấy à?!”
“Đã nhớ tên tôi rồi sao? Được đó.” Bắc Minh Hạo nhếch môi cười nham hiểm, ánh mắt anh từ từ lướt xuống và dừng lại ngay vị trí ngực cô, bộ ngực căng tròn như đang mời gọi anh: “Sau này tôi sẽ khiến cho em nhớ nhiều hơn nữa…”
Lời nói của anh chứa đầy cảm xúc yêu đương.
Trương Tuyết Chi theo ánh nhìn của anh, phát hiện khoảng hở ở ngực của chiếc váy đang mặc, cô liền lấy tay che lại, chắn tầm nhìn của anh!
Kiếp trước tuy đã từng có tiếp xúc thân mật với anh, nhưng ký ức lưu lại không phải là ký ức đẹp.
Kiếp này cô tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn mà hiến dâng thân mình, cô sẽ bảo vệ tấm thân sạch sẽ và con tim trong trắng này.
Sau khi đặt cô vào chỗ ngồi an toàn, anh vòng qua bên kia rồi lên xe đi.
Xe chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng xuống đến chân núi.
Không khí trong xe có phần hơi yên tĩnh, Trương Tuyết Chi nghiêng đầu khẽ nhíu mày, cô không nhìn người đàn ông bên cạnh, mà cũng không lên tiếng rên
đau nữa.
Chỉ mới một đụng chạm nho nhỏ mà cô đã không thể nào bình tĩnh xử lý thì sau này cô sẽ phải đối mặt với anh như thế nào đây?
Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay khiến cho cô hơi đau.
Cô nhắc mình không thể để trái tim rung động vì người đàn ông này lần nữa!
“Theo anh biết thì ở sườn núi này chỉ có một hộ gia đình, em đến đó làm gì? Em quen người trong nhà đó sao?” Bắc Minh Hạo vừa lái xe vừa liếc nhìn cô.
Trương Tuyết Chi có vẻ như không nghe được câu hỏi của anh, nhưng đột nhiên như sực nhớ điều gì đó.
Với mối quan hệ của Bắc Minh Hạo với nhà họ Tiêu thì cách tốt nhất muốn tìm Tiêu Chí Khiêm là thông qua anh ta!
Vừa nghĩ đến đây, cô liền xoay đầu lại lên tiếng hỏi: “Nhà đó họ Tiêu đúng không?”
Bắc Minh Hạo khẽ bất ngờ, anh xoay đầu qua nhìn thẳng cô, giọng nói cẩn trọng: “Sao em biết?”
“Bạn tôi làm phóng viên mảng thời sự, không có tin gì cô ấy không biết.” Vì muốn trả thù lần trước bị Vy Hiên bỏ lại, sẵn tiện cô lôi cô ấy ra.
Nhưng sau khi tốt nghiệp Vy Hiên làm phóng viên về mảng thời sự là sự thật.
Ánh mắt của Bắc Minh Hạo khóa chặt cô: nếu như cô ấy có thể nói ra được họ Tiêu của nhà đó thì chắc cũng là người biết nội tình câu chuyện.
Anh từ từ thu lại tầm nhìn của mình, lơ đãng hỏi cô: “Em đến đó làm gì?”
Tuyết Chi nhìn anh, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn anh, anh đến đó làm gì?”
Bắc Minh Hạo liếc nhìn cô, lúc sau anh lên tiếng thốt ra câu nói đầy ẩn ý: “Không ngờ cô Chương đây lại có quan hệ với nhà họ Tiêu nhỉ?”
Trương Tuyết Chi nhếch môi nhìn đi chỗ khác: “Đời người có quá nhiều điều không ngờ tới được.”