Tuyết Chi trong lòng rung động , quay người lại ôm lấy anh: “Tiêu Chí Khiêm, em thật may mắn khi đã quay trở về!”
Anh thấp giọng cười: “Từ nay về sau anh sẽ không cho em đi đâu nữa.”
Cô khẽ gật đầu nhưng đầu có hơi chút choáng váng.
Rượu vang bình thường thường có tác dụng chậm.
Đặc biệt đối với một người tửu lượng kém như Tuyết Chi, chỉ sau một vài ngụm toàn bộ cơ thể liền không còn một chút sức lực nào.
Cô đưa tay ra, nói một cách uể oải: “Tiêu Chí Khiêm, ôm em về phòng.”
Tiêu Chí Khiêm nghe lời, ôm cô đi về phòng.
Cả người Tuyết Chi đều dựa vào anh, đầu để trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này, đôi tay nhỏ bé vẽ vòng trước ngực.
“Tiêu Chí Khiêm, đứa trẻ đó không phải là con của chúng ta.
Em vừa hạnh phúc nhưng cũng có chút thất vọng.” Cô thì thào nói: “Em hạnh phúc bởi con của anh không phải do người phụ nữ khác sinh ra, nhưng cũng rất thất vọng bởi em thực sự muốn có một đứa con.” Kể từ khi Chu Nại Diêu rời đi, hôm nay nhờ có rượu mà cô mới nói ra những lời bấy lâu nay vẫn giữ ở trong lòng với anh.
Tiêu Chí Khiêm hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Đôi mắt ửng hồng của cô vô cùng quyến rũ.
Mắt anh ngày càng tối, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Nếu em muốn có con, anh sẽ cho em.”
Cô hờn dỗi một tiếng: “Đồ ngốc, nào có dễ như vậy.”
Tuyết Chi là một cô gái xinh đẹp nhưng do tác dụng của rượu, nhìn qua lại có ba phần mê hoặc, ánh mắt phong tình đầy quyến rũ.
Giọng của Tiêu Chí Khiêm càng trầm hơn: “Thật ra nó rất dễ.”
Anh dùng chân đá văng cửa, ôm cô đi nhanh về phía giường, đem cô đặt xuống, dùng tay vuốt ve mặt cô.
Gương mặt Tuyết Chi tràn ngập sự mê hoặc, cô vui vẻ nhìn anh, đôi mắt có chút bối rối, không ngừng cám dỗ anh.
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm nóng rực, anh khôgn thể khống chế được cảm xúc của mình hơn nữa, những ngón tay trượt xuống má cô, dần dần di chuyển xuống xương quai xanh.
Cô vốn đã rất gầy, thân hình mét sáu mà cân nặng lại chưa đến năm mươi, điều đó khiến cho xương quai xanh của cô càng hiện rõ.
Anh nhẹ nhàng vỗ về, mỗi một lần đều khiến cô hơi run rẩy.
Theo xương quai xanh đi xuống chính là nơi mềm mại của cô.
Mặc dù không được đầy đặn như trước đây nhưng vẫn rất hợp ý anh.
Nhất là khi, bàn tay anh bao trọn ngực cô, nó rất mềm mại và ấm áp.
Đây cũng chính là vị trí gần trái tim nhất, khiến anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Tuyết Chi lười biếng hừ nhẹ trong vô thức, có ý làm nũng.
Anh mỉm cười, khi người phụ nữ này say cũng thật dễ thương.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, khoang miệng đầy vị rượu.
Hương vị của rượu pinotnoir vốn rất tao nhã, như quý ông trong các loại rượu, mang theo hương vị trái cây tươi mát cùng với mùi rượu vang nhè nhẹ.
Những gì cô cảm nhận được chính là một sự quyến rũ khác.
Anh hôn cô, kìm nén sự cuồng dã trong trái tim mình.
Cơ thể cô còn chưa phục hồi tốt, ngay cả khi chỉ hôn như thế này, anh vẫn rất cẩn thận, hơi nghiêng người, cố gắng đế không chạm vào vết thương trên người cô.
Thực ra, loại thuốc sử dụng điều trị vết thương cho cô rất hiệu quả.
Sau vài ngày, vết thương đã khô lại, ngay cả lúc tắm cũng không có vẫn đề gì nhưng anh vẫn sợ cô đau.
Dần dần, Tuyết Chi như không còn thỏa mãn với nụ hôn này, rượu làm cô càng trở nên nhạy cảm hơn, chỉ cần một chút va chạm nhẹ cũng sẽ đốt cháy cơ thể cô.
Cô vặn vẹo dưới cơ thể anh, giọng nói có chút mơ hồ: “Tiêu Chí Khiêm…”
Trán Tiêu Chí Khiêm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, anh rất muốn kiên nhẫn nhưng cô giống như miếng pho-mát vô cùng ngon miệng, khiến anh muốn cắn một miếng.
Hai tay Tuyết Chi chống đỡ lên ngực anh, lòng bàn tay cô cũng nóng theo.
Cô rên rỉ: “Nóng quá…”
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm đỏ ngầu, tất cả sự kiên trì của anh đều hoàn toàn sụp đổ trước ánh mắt đáng thương của người phụ nữ trước mặt.
Sau khi cởi bỏ hết những ràng buộc trên người cô, cảm nhận cô đã hoàn toàn tiếp nhận được anh, anh từ từ hạ thân xuống.
Giấu không được những cảm xúc tình yêu sâu đậm này, che không được những cảnh xuân bên trong phòng.
Tiếng thở dốc của hai người cuối cùng cũng dần dần kết thúc.
Tuyết Chi mệt mỏi nằm trên ngực anh giống như một con mèo lười biếng đã ăn uống no say, thỉnh thoảng từ cổ họng phát ra âm thanh thoải mái.
Bàn tay to của Tiêu Chí Khiêm xoa xoa mái tóc dài của cô, anh trở mình để cô nằm trong ngực, gối lên cánh tay anh.
“Đáng ra anh nên đợi một khoảng thời gian nữa.” Anh giống như đang tự trách mình nhưng giọng nói lại vô cùng thỏa mãn.
Đôi mắt phượng của Tuyết Chi mở ra một khe nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên, cả cơ thể co lại trong ngực anh, không nhanh không chậm nói: “Đã chiếm được cơ thể của người ta lại còn ra vẻ, không biết anh đã nghĩ đến chuyện này bao nhiêu lần rồi nữa đó chứ!”
Cô biết anh làm việc vất vả những đêm này, cô cũng rất khó chịu, cô biết rất rõ tình trạng cơ thể mình lúc này nhưng Tiêu Chí Khiêm vẫn không yên tâm nên một mực nhẫn nhịn, vì không có biện pháp nào khác nên phải dùng rượu vang để giúp anh.
Hiện tại xem ra hậu quả tốt ngoài ý muốn.
Tiêu Chí Khiêm mím môi nghiêm túc trả lời: “Cứ mỗi lần ôm em ngủ thì sẽ đều muốn.”
Tuyết Chi nhất thời ngừng lại một lúc, buồn cười nhiều hơn là thẹn thùng.
Rõ ràng là loại câu hỏi này của cô thì cậu chủ của cô không nhất thiết phải trả lời.
“Cơ thể em còn đau không?” Anh hỏi.
Tuyết Chi thực sự không phải là một người hay ngại ngùng nhưng lại bị lời nói của anh khiến cho mặt cô đỏ lên.
Cô giữ bình tĩnh, lắc đầu: “Không đau.”
Tuy đã nghe được câu trả lời của cô nhưng anh vẫn không yên tâm: “Chờ anh một lúc.”
Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm, xả nước nóng và cho một chút tinh dầu hoa hồng vào rồi mới quay lại phòng ngủ ôm cô lên.
Tuyết Chi thở nhẹ một tiếng, muốn lấy đồ ngủ để che chắn bản thân thì trên đỉnh đầu lại phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Vừa rồi đều đã nhìn thấy hết rồi mà em còn che làm cái gì.”
Tuyết Chi đặt hai tay lên ngực, mặt đỏ ửng.
Hai d ái tai của cô rất đỏ, giống như chảy máu.
Cô gắt lên: “Đừng nói.”
Anh theo lời cô không nói tiếng nào nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người của cô, dừng lại trên vết thương của cô, ánh mắt anh lập tức trở nên vô cùng đau xót.
Anh bế cô vào phòng tắm và đặt cô xuống bồn tắm mát-xa lớn.
Tuyết Chi rất gầy, nằm ở nơi đó có cảm giác vô cùng hoảng loạn, lông mày nhíu chặt lại.
Ngay lập tức phía sau cô có một bức tường thịt chống đỡ giúp cô cảm thấy thoải mái khi dựa vào.
Quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh, Tuyết Chi nở nụ cười, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ những sự va chạm nhẹ nhàng của dòng nước.
“Vào lễ Giáng Sinh, chúng ta tổ chức đám cưới đi.” Anh nói
Tuyết Chi thoải mái nheo mắt nhẹ giọng nói: “Anh quyết định là được rồi.”
Anh suy nghĩ: “Vậy quyết định ngày đó đi.”
Cô cười: “Được!”
Cho dù là đăng kí kết hôn hay là làm đám cưới cũng không cần tổ chức quá rườm rà nhưng chính những thứ thực tế như này mới có cảm giác đủ chân thật, chân thật đến mức khiến cô cảm giác đây mới được gọi là hạnh phúc.
Hai tay anh du ngoạn trên cơ thể cô, đôi khi phối hợp với dòng nước giúp cô xoa bóp.
Cứ như vậy ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, ở một nơi sáng sủa như thế này, Tuyết Chi cảm thấy rất thẹn thùng.
Cô cúi đầu không chịu quay người lại.
Lúc này một loạt những nụ hôn ướt át in sau gáy cô, chúng ngày càng dày đặc hơn.
Tiêu Chí Khiêm chưa bao giờ thích một người đến như vậy, anh thực thích điều đó và không bao giờ muốn rời khỏi cô.
Sự chiếm hữu khủng khiếp này làm anh giật mình! Cứ nhìn thấy cô anh lại muốn cô và những ý nghĩ ấy càng ngày càng trở nên lớn hơn trong tim anh.
Nếu anh không cố gắng áp nó xuống, anh thực sự rất sợ sẽ dọa đến cô.
Nhưng cô lúc này trước mặt anh lại trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh khiến anh không thể kìm nén được, anh rất muốn hung hăng giữ lấy cô.
Hai tay xuyên qua nách cô nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô.
Tuyết Chi hô hấp có chút hỗn loạn.
Cái loại cảm giác nóng rực này lại bị anh khơi gợi lên lần nữa.
“Tuyết Chi….” Anh ghé sát vào tai cô, trong giọng nói đầy sức quyến rũ mãnh liệt: “Vừa rồi là từ phía trước, bây giờ chúng ta thử từ phía sau được không?”
Tuyết Chi trong phút chốc trừng lớn hai mắt: “Tiêu Chí Khiêm!”
Cô nhìn chằm chằm anh, liên tục lắc đầu, học tính xấu rồi, anh thật sự học tính xấu rồi!
Tiêu Chí Khiêm chớp mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ giả vờ vô tội: “Sao em lại hung dữ với anh như vậy? Anh có rất nhiều tư thế muốn thử với em.”
“Câm miệng!” Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Chi che lấy miệng anh, hai má nóng lên như quả trứng vừa mới luộc xong.
Cảm giác được lòng bàn tay ẩm ướt đang bị anh dùng đầu lưỡi liếm.
Tuyết Chi kinh ngạc cuống quít lùi về phía sau.
Tiêu Chí Khiêm thực vui vẻ mà ôm cô: “Tuyết Chi chúng ta thử từ phía sau được không?”
“Em… em không muốn!” Tuyết Chi xấu hổ đến mức hận không thể đem mặt mình vùi vào trong nước chết đuối luôn cho rồi.
“Không thích?”
“Không thích!”
Tiêu Chí Khiêm suy nghĩ một cách nghiêm túc, cuối cùng lại nói: “Được, vậy vẫn là làm từ đằng trước vậy!”
“…”
Trước khi kết thúc công việc, Bắc Minh Hạo liền rời khỏi tập đoàn nhà họ Tiêu, lái xe thẳng đến phòng khám tư nhân.
Khi đẩy cửa vào nhìn thấy bác sĩ đang bước tới, anh ta nắm lấy cổ áo của bác sĩ, đôi mắt tàn nhẫn đầy vẻ hung ác: “Cô ấy đâu?”
Bác sĩ khó xử nói: “Anh trước hết hãy bình tĩnh một chút.”
Bắc Minh Hạo gằn lên từng tiếng: “Tôi hỏi cô ấy đâu!”
“Sáng sớm….
sáng sớm nay cô ấy đã bị cảnh sát đưa đi rồi!”
“Cảnh sát?”
Bắc Minh Hạo nheo mắt thật chặt: “Là ông gọi cảnh sát?”
Anh nhấc cả người bác sĩ lên, hai chân ông ta rời khỏi mặt đất, hoảng sợ giãy dụa nói : “Không phải tôi…là một người phụ nữ…Đúng rồi, còn có một người đàn có đầu tóc xanh lá!”
“Đinh Khiêm ?”
Bắc Minh Hạo lập tức như nhớ ra thứ gì đó, ánh mắt trợn lên điên cuồng: “Người phụ nữ kia là ai? Cô ta trông như thế nào?”
“Cô ấy…cô ấy rất xinh đẹp..”
Bắc Minh Hạo vội vàng buông ông ra, trên người lấy ra một tấm ảnh, giọng nói có chút run rẩy: “Có phải cô ấy hay không?”
Bác sĩ nhìn và gật đầu: “Cô ấy, chính là cô ấy nhưng gầy hơn một chút so với bức ảnh.”
Xiết chặt bức ảnh trong tay, khuôn mặt của Bắc Minh Hạo lập tức thay đổi, đôi môi anh gợi lên như muốn cười, đôi mắt lấp lánh như pha lê: “Thật sự là cô ấy…cô ấy chưa chết…thật sự là cô ấy…”
Trương Tuyết Chi người phụ nữ mà anh yêu say đắm!
Trương Tuyết Chi người phụ nữ anh yêu đến mức đau lòng!
Trương Tuyết Chi cô ấy chưa chết, cô ấy vẫn chưa chết!
Đem ảnh chụp ghì trong lồng ngực anh bỗng dưng cất tiếng cười to, người bác sĩ thấy vậy hoảng sợ vội vã chạy đi.
Bắc Minh Hạo cứ như vậy cười đến toàn thân run rẩy, tiếng cười giống như đang lắc lư trong gió, khuôn mặt lạnh lùng từ từ thả lỏng ra, lộ ra những nỗi đau mà anh chôn sâu.
Dần dần hốc mắt đã bắt dầu ươn ướt.
Nhớ lại phản ứng sáng nay của Tiêu Chí Khiêm, Bắc Minh Hạo đã mơ hồ có thể cảm giác được, trên đời này thứ có thể ảnh hưởng đến anh ta chỉ có Trương Tuyết Chi, cô có thể làm hắn sống, cũng có thể làm hắn chết.
Nhưng Bắc Minh Hạo thì khác, anh không dám có bất kì kì vọng nào vào việc này.
Anh không muốn cho mình những hi vọng không cần thiết.
Anh còn thù cha chưa báo, còn rất nhiều việc phải làm, anh không thể để cô ảnh hưởng đến mình.