Thạch nói: “Trước mắt để xem, Mãnh Hổ có khả năng rất lớn là đang ở thành phố Y.”
Tiêu Chí Khiêm nhướn mày, ánh mắt âm trầm phát ra một loại ánh sáng nhạt, trên người phát ra điện, giống như một con sói đang ngủ say.
Nó đang đợi để thức tỉnh.
Nếu đã biết được anh ta tới Thành phố L, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cho dù anh ta có bao nhiêu cách để chạy trốn đi nữa thì ở thành phố L này, anh cũng chỉ có một con đường dẫn xuống địa ngục, và ở đó anh đang đứng sẵn đợi anh ta.
“Muốn bắt được kẻ trộm trước hết phải bắt được kẻ cầm đầu.
Màu tìm ra anh ta đi.”
Một vài người lên tiếng trả lời.
Lúc sau, lại nhìn về phía Đinh Khiêm: “Tra xem anh ta trước đó đã dùng di động và mạng Internet để liên lạc với những ai.”
Muốn bắt được Mãnh Hổ ở Thành phố L, thì trước tiên phải tìm được người hợp tác với anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm đến người kia.
Đinh Khiêm gật đầu: “OK!”
Thạch ngay lập tức liền nói một câu: “Buổi chiều Cường sẽ đến.”
Đinh Khiêm không nhịn được cười, nói: “Chàng trai có cái mũi thính giống như một con chó, cho anh ta một con chim sẻ thì anh ta cũng có thể ngửi ra được nó là được hay cái, để anh ta đi tìm người chắc chắn có thể tìm thấy rồi!”
“Bốp.”
Chị Điềm không chút khách khí nhấc chân đá một cước, nụ cười trở nên dịu dàng lạ thường, nói: “Đến khi nào con cũng có thể ngửi được như người ta thì mẹ lúc đấy cũng sẽ không cảm thấy hối hận khi sinh ra con.”
Đinh Khiêm bật khóc: “Sớm biết rằng con sinh ra sẽ phải chịu ngược đãi như vậy, sao mẹ lúc đó không nhét con trở lại bụng đi!”
Chị Điềm lại tát anh một cái nữa: “Nếu có thể nhét con trở lại được thì con nghĩ mẹ sẽ không nhét lại sao!”
Đinh Khiêm quay đầu lại nhìn Thạch đứng ở đó, tìm kiếm sự an ủi: “ThạchThạch…”
Thạch chán ghét đẩy anh ra: “Cút sang một bên.”
Đinh Khiêm nhìn xung quanh.
Mẹ anh thật sự không thương anh, không ngừng khóc thút thít.
Cuối cùng, anh chuyển hướng sang Tiêu Chí Khiêm, nghẹn ngào gọi: “Cậu chủ!”
Tiêu Chí Khiêm thậm chí còn không liếc nhìn anh một cái, nói xong việc chính liền đứng dậy, đi lên xem người phụ nữ nhỏ bé của mình.
Ngọc Diệp không có hứng thú với chuyện gia đình của người khác, liền kéo Trương Thịnh Hải trở về phòng của mình.
Chị Điềm liếc mắt một cái, cười nói: “Các bạn nhỏ, đừng làm chuyện gì xấu nha.
Nếu có làm chuyện xấu gì cũng phải nhớ dùng biện pháp an toàn đó.”
Trương Thịnh Hải bước chân liền có chút lảo đảo, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng.
Ngọc Diệp thì lại như không có gì xảy ra, kéo anh vào phòng.
“Hải, c ởi quần áo ra.”
Trương Thịnh Hải lập tức trừng lớn hai mắt: “Đào, Đào Nhi, em..”
Một nam một nữ ở chung một phòng, c ởi quần áo làm gì? Anh còn chưa kịp chuẩn bị chút tâm lí nào! Hơn nữa, anh đối với Đào Nhi đèu cảm giác cô là một cô gái luôn nháo lên vì đồ ăn vặt mà thôi.
Tiến triển nhanh như vậy, anh vẫn phải cần thời gian để điều chỉnh tâm lí.
Hai mắt to tròn của Ngọc Diệp khẽ chớp chớp, chính mình tự cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng.
Hai bầu ng ực trước ngực cô rất mềm mại.
Tuy rằng nó không được đầy đặn nhưng vẫn rất mê người.
Trương Thịnh Hải trừng mắt, nuốt nước bọt.
Ngọc Diệp buộc mái tóc dài ngang vai của mình lên theo kiểu đuôi ngựa, rút ra cái khúc nhị côn ở bên hông mình, nhìn anh cười ngọt ngào: “Em chỉ muốn thử xem anh đã trưởng thành hay chưa.”
“Ách.” Trương Thịnh Hải phản ứng vô cùng chậm chạp, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Đáng chết, vậy mà anh lại tưởng rằng…
Đột nhiên, Ngọc Diệp tiến lên trước mặt anh, ánh mắt ngây thơ: “Hải, mặt của anh đỏ quá.” Nói xong, cô còn lấy tay chọc chọc mắt anh: “Anh đang nghĩ gì đó?’
“Không có!” Trương Thịnh Hải lập tức phủ định lắc đầu, vội nói: “Đến đây đi, anh sẽ cho em thấy anh đã tiến bộ như thế nào.”
“Được.” Ngọc Diệp cười.
Hai người đi đến chỗ trống của căn phòng.
Nhìn thấy Trương Thịnh Hải đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, ánh mắt Ngọc Diệp khẽ thay đổi, nụ cười trên môi dần trở nên bình tĩnh hơn: “Đã sẵn sàng chưa?”
“Đến đây đi.” Trương Thịnh Hải hai mắt sáng như đuốc, tự tin 10 phần.
Ngọc Diệp vung cây khúc nhị côn trong tay mình, không đợi anh tránh đi liền hung hăng đánh xuống vai anh.
Trương Thịnh Hải bị đau kêu lên một tiếng, ôm vai trái lui xuống phía sau vài bước.
“Hải, anh không sao chứ?” Ngọc Diệp liền chạy nhanh lên xem, nhìn thấy đầu vai sưng đỏ của anh, không khỏi tự trách mình, nói: “Em rõ ràng đã khống chế lực rồi mà, lần này em chỉ dùng có 3 phần lực, thế mà nó vẫn bị sưng lên.”
Ba, ba phần…
Cô sao có thể lần nữa đánh vào lòng tự trọng của anh như vậy chứ?
Trương Thịnh Hải chỉ biết cắn răng lắc đầu: “Không sao, anh vừa rồi chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.
Đến đây đi, lần này em cứ dùng đúng bản lĩnh thực sự của mình đi.”
“Thật chứ?” Ngọc Diệp sợ sẽ làm thương anh lần nữa nhưng Trương Thịnh Hải lại kiên định: “Anh nói không có việc gì là không có việc gì.”
Ngọc Diệp gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có thể nghe được những tiếng la hét kêu la ở trong phòng truyền ra.
Chị Điềm ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, Đinh Khiêm đang bóp chân cho chị, ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía căn phòng, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Phải kịch liệt đến như vậy sao?”
Tuyết Chi ngủ cho đến buổi chiều, khi cô tỉnh dậy, đường chân trời đã một màu đỏ rực.
Duỗi lưng một cách lười biếng, cô sờ sờ cái bụng đói của mình rồi xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có ai, cô đi vào phòng bếp vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm.
Cổ tay áo được anh xắn lên, tay cắt đồ ăn, những nhát cắt rất ổn định và đều.
Một người đàn ông đã quen dùng súng, hiện tại lại cầm dao làm bếp, thật sự là tràn ngập cảm giác giác xa lạ.
Nhưng cô không thể không thừa nhận rằng, một người đàn ông đẹp trai như Tiêu Chí Khiêm thực khiến người khác tâm tình kích động.
Bất kể anh có làm cái gì cũng đều sẽ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Nghe được tiếng bước chân, anh liền quay đầu lại, mỉm cười với người đứng ngoài cửa: “Đói bụng rồi sao?”
“Ừ.” Tuyết Chi thành thật gật đầu, đi qua đi lại.
Cô đứng ở phía sau anh thăm dò: “Tối nay anh làm bữa tối sao?”
Thạch là đầu bếp của bọn họ.
Đồ ăn luôn là do annh ấy làm, tay nghề cũng rất tốt.
Chẳng qua dạo này cậu chủ này nhàn hạ, mà phó chủ của Hải Thiên Đường cũng bận rộn chạy đôn đáo khắp nơi.
Hiện giờ, Thạch không có ở đây, thế nhưng cũng không nghĩ đến là Tiêu Chí Khiêm sẽ tự mình xuống bếp.
“Hôm nay ăn mì ống.” Anh nhẹ giọng nói xong liền mở nắp, cho một thìa cà phê muối vào nước sôi, sau đó thêm 1 thìa cà phê dầu ô liu.
Nhìn từng động tác nhỏ này của anh, Tuyết Chi có chút kinh ngạc.
Thêm muối sẽ làm mì dẻo hơn và có thêm chút vị, thêm dầu ô liu sẽ giúp mì dai hơn.
Phàm là những người không thường vào bếp, căn bản sẽ không biết những kĩ xảo này.
Cô tò mò, Tiêu Chí Khiêm biết nấu ăn từ khi nào?
Anh lại cho mì vào nồi.
Sau khi mì mềm, anh dùng đũa nhẹ nhàng đảo chúng lên lần nữa rồi đậy nắp vung khoảng 8 phút.
Sau đó anh đi làm nước sốt.
Tuyết Chi đứng ở một bên nhìn.
Từng hành động của anh đều rất có trình tự và bình tĩnh.
Khi ánh mắt anh tập trung, lông mi anh còn dày và dài hơn cả phụ nữ, tạo ra một cái bóng nhỏ, khóe miệng giống như vô hình nhếch lên thành một đường cong.
Đôi môi của anh rất đỏ, rất ít người đàn ông có thể có đôi môi hoàn mĩ giống anh.
Một ý nghĩa kì quái xẹt qua, khiến cô không tự chủ mà nhớ tới cảm giác lúc hai người hôn môi.
Da mặt anh rất mỏng và nhẵn, thậm chí còn có thể nhìn thấy các mao mạch dưới da.
Cô biết Tiêu Chí Khiêm căn bản là sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như là chăm sóc da, nhưng làn da của anh thực sự rất tốt, khiến cho cô cảm thấy phụ nữ như cô thật khổ.
Lúc này, anh quay lại nhìn cô, ngón tay anh dính đầy nước sốt đỏ, để gần môi cô: “Nếm thử xem.”
“Ồ.” Tuyết Chi thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, ngoan ngoãn đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống.
Nhìn thấy đầu lưỡi phiếm hồng của cô, mắt anh đỏ ngầu.
Khi đầu lưỡi cô liếm lên ngón tay anh, cơ thể anh khẽ run, rất nhanh liền hạ tầm mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Hương vị như thế nào?”
“Ừ!” Tuyết Chi gật đầu, vô cùng ngạc nhiên: “Rất ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng.”
Điểm này, cô không hề nói quá.
Cô đã ăn ở rất nhiều những nhà hàng lớn nhỏ phương Tây ở thành phố A.
Những lúc vội thì mỳ Ý chính là món ăn được ưa chuộng hơn cả, những gì Tiêu Chí Khiêm làm chắc chắn là cao hơn một bậc so với những người đầu bếp ở đó.
Sau khi cô nói, Tiêu Chí Khiêm cũng nở một nụ cười hài lòng: “Thật không? Để anh nếm thử xem.”
Anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong khi cô còn đang sững sờ thì đầu lưỡi anh đã cậy mở hàm rang của cô, đảo qua lưỡi cô, đem một chút hương vị còn dính trên đầu lưỡi quét đi sạch sẽ.
Cuối cùng, khi rời khỏi môi cô, anh cười tươi như hoa: “Quả thực không tồi.”
Tuyết Chi đỏ mặt, gần như là quên mất chuyện mình vừa bị đánh lén.
8 phút sau, anh vớt mì ra để vào nước lạnh.
Đợi cho đến khi ráo nước, anh trộn mì với nước sốt thịt cùng với hành và tỏi được băm nhỏ.
Một lúc sau, mỳ ý được vớt ra khỏi nồi, rắc một chút cà chua đã được thái hạt lựu lên bề mặt, đầy đủ màu sắc.
Đặt hai phần mì lên bàn, kết hợp với ly rượu hảo hạng cùng với một mảng hồng ở bên ngoài cửa sổ, không khí lúc nào có chút lãng mạn.
Tuyết Chi ngồi đối diện với anh, mỉm cười nói: “Em còn không biết là anh biết nấu ăn đấy.”
Anh khẽ mỉm cười: “Vừa rồi có gọi điện hỏi qua dì Trương,”
“Chỉ cần hỏi qua điện thoại?” Tuyết Chi kinh ngạc, nhìn vào đĩa mì ý đầy đủ cả sắc lẫn vị.
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Nếu em thích, sau này anh sẽ làm cho em ăn.”
Tuyết Chi nở nụ cười: “Cũng không ổn, từ nay em sẽ phụ trách bữa tối nhưng chắc sẽ không ngon được bằng anh.”
“Chỉ cần là em làm, đều ăn rất ngon.” Nguyên tắc duy nhất của Tiêu Chí Khiêm chính là những gì liên quan đến Tuyết Chi đều rất tốt.
Bị ánh mắt anh nhìn có chút xấu hổ, Tuyết Chi bắt đầu hướng về phía chiếc đĩa mà tấn công.
Bất kể là màu sắc hay mùi vị, tất cả đều rất tuyệt vời, sau khi ăn hết đĩa mì, cô liếm môi rồi nhấp một ngụm rượu vang, lúc này mới thỏa mãn nói: “Tiêu Chí Khiêm, nếu anh mở nhà hàng nhất định sẽ rất đông khách.”
Tiêu Chí Khiêm nhìn chằm chằm vào hai mắt đang phát sang của cô, ý cười trên môi càng sâu: “Khách hàng duy nhất của anh cũng chỉ có em.”
“Haha, mỗi ngày đều làm cho em ăn như thế này nhất định sẽ mệt chết.”
Anh lắc đầu: “Không sợ.
chỉ cần làm cho vợ vui, anh cái gì cũng làm được.”
Tuyết Chi nheo đôi mắt phượng, một vài nét quyến rũ vô tình lộ lên.
Có thể là do cô ấy đã uống chút rượu mà khiến khuôn mặt đỏ bừng lên, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nuôi em nhất định sẽ mệt chết bởi vì em chính là kẻ phá nhà nha, không phải hàng hiệu hay bản giới hạn em đều không cần!”
Anh nở nụ cưới, yêu thương nhéo mũi cô: “Những thứ tốt nhất mới xứng với em.”
Tuyết Chi lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khép hờ ánh mắt: “Tiêu Chí Khiêm, anh cứ chiều em như vậy, em sẽ càng ngày càng trở nên tham lam, cái gì cũng sẽ không hài lòng..”
“Anh thích em yêu cầu những thứ đó với anh.” Anh đứng dậy, đi đến phía sau cô, vòng tay ôm cô, áp người vào lung cô: “Nếu anh có thể cho em những thứ đó, chứng tỏ anh vẫn là còn giá trị để tồn tại.”