Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 86: 86: Gừng Càng Già Càng Cay





Thấy Lôi Lạc cười tủm tỉm, dự cảm bất thường của Thạch Chí Kiên lại càng nhiều: “Ngay cả việc ta muốn đến Macao để mua pháo hoa mà ngươi cũng biết.

Lạc ca, ngươi quả thật sắc bén.” Hắn giơ ngón tay cái lên.
“Ngươi là bạn tốt của ta, ta đương nhiên phải chú ý đến ngươi nhiều hơn rồi.” Lôi Lạc quay cửa sổ xe xuống, ném tàn thuốc ra bên ngoài.
Thạch Chí Kiên nói: “Lạc ca, ngươi đừng trêu chọc ta nữa.

Có gì thì ngươi cứ nói thẳng.”
“Thông minh.

A Kiên quả nhiên người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.” Lôi Lạc giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười.
“Thật ra không có chuyện gì đâu.

Vừa rồi ngươi có nói, muốn giải quyết lão James nhất định phải giải quyết bà vợ của hắn là Selena trước.

Ta chuẩn bị đích thân đến Macao để gặp nàng.

Nhưng…” Lôi Lạc nhún vai: “Ta đang bị người của Nhan Hùng để mắt đến.

Nói một cách chính xác, tất cả những người có thể tin được bên cạnh ta đều đã bị để mắt đến.”
Lôi Lạc rít một hơi thật sâu điếu xì gà: “Mẹ kiếp, thế đạo này vô sỉ như vậy đấy.


Đồng thời cũng rất tàn nhẫn.

Khi ta còn uy phong, người nào cũng đến nịnh bợ ta.

Bây giờ nghe nói ta sắp bị điều đến Nguyên Lãng canh ao nước, người nào cũng lo bỏ đá xuống giếng.”
“Bây giờ Nhan Hùng đã thả ra phong thanh, nói người nào giúp ta là đối nghịch với hắn.

Hắn chẳng những cho người canh giữ bến tàu, để ta không đi Macao được, mà còn liên kết bang phái giang hồ phân chia địa bàn Du Tiêm Vượng, hoàn toàn không cho ta cơ hội xoay người.”
Lôi Lạc nói xong, nhìn thẳng vào mắt Thạch Chí Kiên: “Bây giờ ta bị trói tay trói chân, không thể động đậy được.

Chuyện lớn như vậy, ta không yên lòng để người khác đi làm.

Dù sao cầm theo ba triệu đô la Hồng Kông đi hối lộ một nữ nhân người nước ngoài, độ khó rất lớn.”
Thạch Chí Kiên đã đoán được tâm tư của Lôi Lạc.
Quả nhiên, Lôi Lạc dừng một chút đã nắm chặt tay Thạch Chí Kiên: “A Kiên, bây giờ ta chỉ có thể dựa vào ngươi.

Vừa lúc ngươi muốn đến Macao làm việc, thuận tiện giúp ta giao ba triệu này cho nàng.

Ta không có yêu cầu nào khác, chỉ cần một câu của lão James cho ta quản lý Du Tiêm Vượng như cũ.”
Du Tiêm Vượng bao gồm Du Ma Địa, Tiêm Sa Chủy và Vượng Giác, là nơi béo bở nhất Cửu Long, cũng là căn cơ giúp Lôi Lạc quật khởi.

Bây giờ Lôi Lạc không dám có hy vọng quá nhiều, chỉ cần giữ vững địa bàn là đủ.
Thạch Chí Kiên cảm thấy hướng đi của lịch sử dường như có chút không thích hợp.

Kiếp trước, Lôi Lạc không yếu như vậy, dã tâm không chỉ đơn giản là giữ vững địa bàn Du Tiêm Vượng.
Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?
Ba triệu để tiếp tục làm thanh tra, có vẻ hơi quá?
Thạch Chí Kiên cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không thể lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này, hắn nhìn Lôi Lạc đang khẩn cầu nhìn mình, lại càng hiểu ra, hắn đã bị tính kế.
Ban đầu, Lôi Lạc đã có dự định đi Macao hối lộ Selena.
Hắn tìm Thạch Chí Kiên không phải hỏi xin lời khuyên, càng không phải đến nghe Thạch Chí Kiên bịa chuyện ma quỷ mà là muốn Thạch Chí Kiên giúp đỡ.
Đến Macao đưa tiền.
Độ khó rất lớn.
Thậm chí còn nguy hiểm đến sinh mạng.
Cho nên, ngay từ ban đầu, Lôi Lạc đã biến Thạch Chí Kiên thành một quân cờ.

Thạch Chí Kiên hiểu rõ tiền căn hậu quả, không khỏi cười khổ.
Ai nói thời đại này dễ bị lừa, đến lừa bọn hắn thử xem?
Lôi Lạc có thể trở thành thanh tra đứng đầu Hồng Kông, làm sao có thể là người bình thường chứ? Buồn cười là Thạch Chí Kiên còn tự cho rằng mình thông minh.

“Lạc ca, ngươi làm như vậy là làm khó ta rồi.

Ta không phải thuyết khách, cũng không phải người trung gian.

Huống chi ngươi không sợ ta biển thủ luôn ba triệu sao?”
“Ta không sợ.

Không phải ngươi còn một nhà máy à?” Lôi Lạc cười híp mắt, ôm bả vai Thạch Chí Kiên: “Ta tin tưởng ngươi.”
Tin tưởng cái quỷ.
Thạch Chí Kiên mắng một câu: “Nhưng ngày mai nhà máy của ta khai trương rồi, còn có rất nhiều việc cần làm.”
“Cái này ta biết.

Cho nên ta đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Lát nữa ngươi sẽ xuất phát, đi sớm về sớm, tuyệt không chậm trễ thời gian.”
“Ngươi có thể bảo Cửu ca đi làm mà.

Hắn đủ thông minh, cũng đủ uy.”
“Hắn có thông minh đến đâu cũng không bằng ngươi.

Ngay cả thứ đồ như mì ăn liền mà ngươi còn nghĩ ra được, ngươi thông minh đến cỡ nào chứ? Còn nữa, nhắc đến uy phong, ngươi lấy được Hồng Nghĩa Hải, hàng phục Hồ Tu Dũng của Hòa Ký, như thế vẫn còn chưa đủ uy sao?” Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nói không ra lời.

Rõ ràng, Lôi Lạc đã điều tra xong hết, còn thiếu việc “gậy ông đập lưng ông” cuối cùng này.
“Yên tâm đi, A Kiên, ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với ngươi.” Lôi Lạc an ủi Thạch Chí Kiên: “Chỉ cần ta giữ vững Du Tiêm Vương, sau này ngươi sẽ do ta bảo vệ.

Người nào muốn động ngươi, nhất định phải hỏi ta trước.”
Thạch Chí Kiên hiểu rõ lời này là như thế nào.


Cũng có thể hiểu thành, nếu ngươi không tốt với ta, không nghe lời ta, ta sẽ không khách sáo với ngươi.

Cho dù người khác không xử lý ngươi, ta cũng sẽ cạo chết ngươi.
Con người vô sỉ như vậy đấy.
Thạch Chí Kiên không còn lựa chọn nào khác, cười ha hả một tiếng: “Lạc ca cần chi phải nói như vậy, thật ra ta cũng muốn giúp ngươi giải quyết việc này.

Lát nữa xuất phát thật sao? Ta đang cảm thấy hưng phấn đây.”
“Ngươi hưng phấn thì tốt.

Mà không phải ta ép ngươi nhé, là ngươi tự nguyện.

Đằng sau xe của ta có một vali, bên trong có ba triệu.

Tế Cửu sẽ bàn giao chi tiết cho ngươi.

Bây giờ ngươi có thể xuống xe rồi.” Lôi Lạc vỗ lưng Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên xuống xe, chỉ thấy Trần Tế Cửu đang hút thuốc sương khói mịt mờ.
Thạch Chí Kiên bước qua, không khách sáo thò tay rút điếu thuốc trên miệng của Trần Tế Cửu, rồi lấy lại bao thuốc mà hắn đã ném cho đối phương trước đó: “Thật ngại quá, Cửu ca, thuốc lá của ta là Marlboro, không thích hợp với ngươi.”
Trần Tế Cửu ngẩn người, nhìn vào trong xe.

Lôi Lạc nhún vai với hắn: “A Kiên nóng tính lắm đấy.”