Thạch Chí Kiên im lặng.
Hắn nhìn Hồ Tu Dũng một lần rồi lại nhìn những người bên cạnh Hồ Tu Dũng.
“Ngươi tên Miêu Thỉ Cường đúng không? Còn ngươi là Lạn Mệnh Khôn? Các ngươi nói cho ta biết, vì sao ta lại muốn gạt các ngươi? Trên người các ngươi có bao nhiêu cọng tóc, nặng bao nhiêu cân để đáng cho ta phải lừa các ngươi?”
Miêu Thỉ Cường và Lạn Mệnh Khôn nhìn nhau, không nói ra lời.
Đúng vậy, số bọn hắn vốn đã tiện, tại sao người ta còn muốn gạt bọn hắn?
Khí thế của Thạch Chí Kiên bừng bừng.
Hắn quay lại chỉ vào chóp mũi của Hồ Tu Dũng: “Ngươi nói là do ta tự quyết định, không thể coi là thật.
Vậy thì được, bên này ta có luật sư, hắn đã chuẩn bị xong hợp đồng ký kết.
Chỉ cần người của ngươi ký tên, Thạch mỗ ta cam đoan sẽ tuân thủ tất cả những điều kiện đã nêu vừa rồi.” Nói xong, hắn ném mạnh điếu thuốc xuống đất.
Hồ Tuấn Tài vội vàng lấy ra một xấp văn kiện hợp đồng thuê mướn lao động: “Là những thứ này.
Đây là Thạch tiên sinh đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi.
Bên trên có ghi rõ ràng tiền lương gốc là ba trăm, phúc lợi ngày nghỉ quà lễ tết đều có đầy đủ.”
“Ồ, là thật.”
“Đúng vậy, xem ra Thạch tiên sinh rất có thành ý.”
Đám người Hòa Ký bắt đầu kêu la.
Đối với bọn hắn mà nói, có một công việc ổn định, còn có cơ hội thăng chức tăng lương, so với việc chịu khổ ở bến tàu còn sướng hơn nhiều.
Huống chi, làm việc tại bến tàu còn phải chém giết.
Kiếm nhiều tiền nhất vẫn là lão đại.
Bọn hắn muốn phát tài cũng khó.
Nghe đàn em kêu to như thế, Hồ Tu Dũng không khỏi lui một bước.
Đối mặt với chiêu rút củi dưới đáy nồi của Thạch Chí Kiên, hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“Hồ Tu Dũng, bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?”
Giọng nói của Thạch Chí Kiên vang lên bên tai Hồ Tu Dũng.
“Ta không còn lời nào để nói.”
“Nếu không còn lời nào để nói, tiếp theo ta sẽ trực tiếp sắp xếp.
Nếu ta lấy hết người của ngươi, Hồ Tu Dũng ngươi sẽ không còn đàn em nữa.
Sau này, ngươi còn lăn lộn trên giang hồ như thế nào nữa? Cho nên, ta quyết định bổ nhiệm Đại Thanh Hùng làm đội trưởng đội vận tải nhà máy, còn ngươi là đội trưởng đội bảo vệ.
Ngươi có chấp nhận không?”
Hồ Tu Dũng có thể không chấp nhận sao? Như Thạch Chí Kiên đã nói, nếu hắn không chấp nhận, hắn sẽ không còn đàn em của mình nữa.
Hắn sẽ trở thành một người cô đơn, lúc đó hắn còn chơi được cái gì nữa chứ.
Ngoài ra, Thạch Chí Kiên trả một nghìn rưỡi tiền lương cũng không tệ.
Ít nhất cũng ngang bằng với thanh tra.
Đương nhiên không tính thu nhập ngầm.
Hồ Tu Dũng còn chưa lên tiếng, Đại Thanh Hùng bên kia đã lớn tiếng phản đối: “Ta không đồng ý.
Một dao sau lưng ta là do hắn chém.
Muốn ta làm việc chung với hắn, trừ phi hắn để ta chém hắn một dao.”
“Đúng vậy, đám người Hòa Ký bọn hắn cướp bến tàu của chúng ta, còn đả thương người của Hồng Nghĩa Hải, khoản nợ này nên tính như thế nào?”
“Kiên ca, chúng ta biết ngươi là người tốt, nhưng đám khốn kiếp kia nợ chúng ta quá nhiều.”
Thấy đám người Hồng Nghĩa Hải không chịu bỏ qua, Thạch Chí Kiên mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với Hồ Tu Dũng: “Ngươi, đến đây.”
Hồ Tu Dũng không ngờ phản ứng chung quanh lại mạnh mẽ như vậy.
Hắn đành phải đến trước mặt Thạch Chí Kiên, do dự một chút rồi nói: “Kiên ca, ngươi muốn làm gì?”
“Nếu ngươi đã gọi ta là Kiên ca là ngươi đã tán thành ta.
Được.” Thạch Chí Kiên quay sang Trần Kim Long: “Mang bia đến đây.”
Rất nhanh, Trần Kim Long đã mang bia đặt trên mặt bàn.
Thạch Chí Kiên không nói hai lời, cầm lấy một chai bia đập vào đầu Hồ Tu Dũng.
Bốp một tiếng, chai bia vỡ nát.
Nước bia màu vàng chảy đầy mặt Hồ Tu Dũng, thậm chí thái dương của hắn còn chảy máu do mảnh thủy tinh cắt trúng.
“Chai bia này ta thay mặt Đại Thanh Hùng mời ngươi.” Thạch Chí Kiên thản nhiên nói.
Mọi người lập tức xôn xao.
Tất cả mọi người nhìn Thạch Chí Kiên đột nhiên nổi bão, còn có Hồ Tu Dũng bị đánh.
“Ngươi có ý kiến gì hay không?” Thạch Chí Kiên hỏi Hồ Tu Dũng.
“!” Hồ Tu Dũng im lặng, xem như trả lời.
Thạch Chí Kiên một lần nữa cầm chai bia đập lên đầu Hồ Tu Dũng.
Bốp.
Dáng vẻ của Hồ Tu Dũng lại càng thảm hại hơn, máu chảy rất nhiều.
“Chai này là ta thay anh em Hồng Nghĩa Hải mời ngươi.
Ngươi có ý kiến gì không?”
“!” Hồ Tu Dũng nghiến răng, mặc cho máu tươi che khuất con mắt.
Thạch Chí Kiên cầm chai bia còn sót lại, chỉ vào két bia dưới đất: “Một két mười hai chai bia.
Bây giờ nếu ai còn cảm thấy khó chịu thì cứ đánh lên đầu của hắn.”
Hiện trường im lặng, không ai lên tiếng.
Thạch Chí Kiên ném nửa chai bia trong tay, móc một cái khăn lau tay, nói: “Nếu không ai bước lên, từ hôm nay trở đi, ân oán giữa Hồng Nghĩa Hải và Hòa Ký xem như thanh toán xong.”
Mấy chữ thanh toán xong âm vang hữu lực.