Trần San đi vào thấy Tâm Á và Văn Lôi đang nhìn mình chằm chằm, Trần San sờ sờ mặt, không đỏ a.
Tâm Á tiến tới, ôm thắt lưng Trần San, mang Trần San ấn trên ghế, Tâm Á cùng Văn Lôi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tuy rằng Trần San cảm thấy kỳ lạ nhưng suy nghĩ một chút thì hiểu ra
“Dương Việt lại gọi điện thoại cho cậu sao?” Tâm Á thử hỏi.
Trần San nhìn hai nha đầu này khóe miệng ngoéo một cái: “A, sao các cậu biết được?”
Văn Lôi dùng ánh mắt ai oán nhìn Tâm Á, vỗ vai Trần San: “Tam, cậu có chuyện gì cũng nên nói cho bọn mình biết một chút, bọn mình sẽ giúp cậu giải tỏa ưu sầu a.”
“Thật sao?” Trần San hỏi nghiêm túc.
Tâm Á cùng Văn Lôi liếc mắt nhìn nhau, gật đầu mạnh: “Đúng, chúng ta là chọ em tốt a.”
Trần San thở dài: “Nghỉ hè sẽ bận lắm, trong cửa hàng có thể sẽ thiếu người trông coi, không biết hai cậu có thể giúp mình giải tỏa ưu sầu này hay không?”
“Chỉ là việc này thôi sao?” Tâm Á buồn bực.
“Uh, chỉ có chuyện này thôi, còn chuyện gì nữa sao?” Trần San vội vàng hỏi.
Văn Lôi cùng Tâm Á nhìn nhau.
“Việc này, dù sao mình cũng đến đó thường xuyên, Văn Lôi thì sao?” Tâm Á nói xong liếc nhìn Văn Lôi.
“Được, Tam, không thành vấn đề.” Văn Lôi đồng ý, cô rất thích không khí trong cửa hàng của Trần San và Tâm Á.
“Vậy thì nhờ vào các cậu.” Trần San vội vàng nói cảm ơn.
Tâm Á nhìn nhìn, giống như là không còn chuyện gì nữa, trừng mắt nhìn Văn Lôi.
Trần San biết các cô muốn hỏi gì, nhưng chuyện của Hàn Khải chính cô còn chưa nghĩ xong nên chưa muốn nói ra.
Hơn nữa chủ yếu là quan hệ của Hàn Khải cùng Hàn đại và Hàn tứ, chỉ cần nghĩ đến điều này là cô thấy thật đau đầu a.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Trần San thu dọn mọi thứ xong xuôi, nhìn hai người kia mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó ba người cùng ăn sáng, loay hoay một lúc thì đến chừng 10 giờ cũng có xe đến đón các cô.
Trần San mang theo vài bộ quần áo cùng sách vở, còn có laptop nữa, chừng đó để đủ vào một cái ba lô.
Nhìn Tâm Á bên trái một cái bên phải một cái, Trần San liền thấy buồn bực, sao mà người ở gần nhất lại nhiều đồ đến thế, sau đó nhìn Văn Lôi, có lẽ là do lần đầu tiên đến nhà Tâm Á nên cũng ngại khi mang nhiều đồ vì thế cũng ít đồ như cô.
Ba người vác hành lý xuống dưới lầu thì nhìn thấy Dương Tuệ đi đến.
“Di, Dương tuệ, sao còn chưa trở về nhà?” Tâm Á hỏi.
“Chiều mình mới đi.” Dương Tuệ nhìn Tâm Á, lập tức nói với Trần San ở bên cạnh: “Trần San, hiệu trưởng Thẩm đang tìm cậu, mau đi qua đó xem một chút.”
Trần San không hiểu ra sao, sao lại tìm lúc này: “Bây giờ sao?”
Trần San nhìn thấy Dương Tuệ gật dầu, nên nói với Tâm Á và Văn Lôi ở bên cạnh: “Các cậu đến cổng trường đợi mình, mình qua đó xem sao, đừng có ném mình lại mà bỏ chạy a.”
“Được rồi, Tam, đi nhanh về nhanh, mình cùng Văn Lôi đợi cậu ở cổng trường.” Tâm Á gật đầu nói.
“Có muốn chúng mình mang balo đi trước giùm không?” Văn Lôi hỏi một tiếng.
Trần San lắc đầu, nhanh bước về hướng ký túc xá, đi được mấy bước thì quay đầu nhìn Tâm Á cùng Văn Lôi đưa ra dấu tay bảo đợi, sau đó quay đầu đi về trước.
Trần San quẹo vào lầu dưới thì nhìn thấy hiệu trưởng Thẩm đang đứng bên cạnh một cái xe, cái đầu như đang hận không thể thò vào trong xe.
Trần San gãi tóc, đi chậm dần, đi qua rồi mới thấy, cái xe này nhìn thật quen mắt.
Trần San cũng không nghĩ gì mà đi tới bên cạnh hiệu trưởng Thẩm, nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy một ánh mắt quen thuộc, tim ngừng đập một chút.
“A, Trần San đến đây, không cần cúi chào.” Cái mặt của hiệu trưởng Thẩm nghiêm túc nhưng khóe miệng thì hơi nhếch lên, đôi mắt lóe sáng: “Hành lý đâu?”
Trần San chỉa chỉa phía sau lưng: “Hiệu trưởng tìm em sao?”
Trần San chưa nói xong đã bị Thẩm Tùng Văn đánh gãy: “Được rồi, Hàn Khải tới đón em mà em cũng không nói một tiếng.
Tốt lắm, thầy cũng không có gì nói với em, mau lên xe đi, đã đợi hơn nửa giờ rồi.".