Trong khoảng thời gian này Trần San có rảnh liền đi đến khu huấn luyện, tập đám bao cát đến khi người đầy mồ hôi mới nằm trên đệm nghỉ ngơi.
Ngày trôi qua rất nhanh, trong ngày cũng không gọi điện cho Hàn Khải, nghe nói anh càng ngày càng bận.
Trần San rất có vẻ quan tâm mà nói với anh, yên tâm bận đi thôi, bản thân cô rất tốt.
Tuy rằng Hàn Khải nghe thế thì hơi nghẹn lời nhưng sau khi lấy lại tinh thần Hàn Khải liền nói cô quá ít gọi điện thoại cho anh, cần quan tâm đến anh nhiều hơn, nếu sau này vẫn còn như thế thì lập tức tử hình tại chỗ.
Mỗi khi Trần San nhớ đến những điều này thì nhiệt tình với bao cát lại tăng vọt, càng ra sức tích cực tập luyện, âm thầm thề, một ngày nào đó nhất định phải đánh cho cái mặt của anh nở đầy hoa.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, Tâm Á quả thật ít chạy ra ngoài hơn, xem ra Nghiêm Giai kia không làm ầm ĩ nữa.
Nhưng mỗi lần đến cuối tuần, sau khi từ cửa hàng trở về thì trong lòng Tâm Á luôn không yên.
Đêm nay Trần San gõ lạch cạch trước máy tính, một loạt ký tự cùng hình vẽ thay nhau xuất hiện, cuối cùng cũng kết thúc.
Nhìn thấy một tập bản thảo thật dày trong tay của mình, phải dùng hơn nửa tháng a, ngay cả đi huấn luyện cũng không đi, tất cả chỉ vì tiền.
Khi gõ xong một chữ cuối cùng, Trần San xoay thắt lưng, nhìn thấy Tâm Á đang ảm đạm đứng ở ban công ngắm trăng, trong lòng thấy kỳ quái, nha đầu kia cũng có tật xấu này a.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ hàng đầu, Trần San đóng máy tính, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
Trần San từ trong tủ quần áo lấy ra một hộp cà phê, đun nước ấm pha một ly.
“Tam, cho mình một ly luôn.” Văn Lôi tai thính mắt tinh lập tức chạy tới.
Trần San ý bảo tùy ý: “Tâm Á làm sao vậy, Văn Lôi, cậu biết không?”
Trần San uống một hớp, quay đầu nhìn Văn Lôi cũng đang cầm cái ly.
“Không rõ, cái mặt như có tâm sự vậy, mình cũng không hỏi.” Văn Lôi rất muốn nhiều chuyện một chút, nhưng Tâm Á rất kín miệng, cô ấy đã không muốn nói thì ai cũng đừng hòng mà biết.
“Mình thấy cậu đã bắt đầu nói chuyện lại Phương Ngôn.” Trần San nhìn bàn học nói.
“Ai, cậu ấy cũng không có bạn bè gì, hiện tại lại biến thành như thế, ba người ở ký túc chúng ta cũng không nói chuyện với cậu ấy, lần trước cậu ấy nhắc nhở mình một chút, Lâm Lê đã biết chuyện của mình cùng Tần Phong, muốn mình cẩn thận hơn.” Văn Lôi cúi thấp mắt: “Hiện tại mình cũng không biết đối mặt với cậu ấy như thế nào.”
“Cậu cùng Tần Phong không có chuyện gì đấy chứ?” Trần San có vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Không có việc gì, không biết Tần Phong đã nói gì với Lâm Lê, cậu ấy chỉ nói mình yên tâm thôi.”
“Uh, nếu cậu ta có thể giải quyết được thì cậu cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, nhưng phải chú ý đến Lâm Lê một chút.”
“Tam, mình hiểu rồi, dù sao vẫn còn có các cậu mà.”
“Uh, chúng mình là nhà mẹ đẻ mà, đúng không, Văn Lôi?” Trần San trêu đùa nói.
“Hứ, cậu ấy nói lần sau có rảnh thì mời chúng ta ăn cơm a.”
Trần San gật đầu: “Thật ra có ăn cơm hay không cũng không sao cả, đối xử tốt với cậu là được rồi, cũng đừng để ý đến mấy chuyện này.”
“Biết rồi, thật ra cũng không phải là cậu ấy muốn mời, là vài người bạn cùng phòng ký túc với cậu ấy muốn mời chúng ta ăn bữa cơm.” Văn Lôi thấp giọng nói: “Nếu các cậu không muốn đi thì mình sẽ nói lại với Tần Phong.”
“Những người khác, lớp chúng ta còn có ai khác nữa sao?”
Vu Văn Lôi xì cười một tiếng: “Tam, cậu thật là thiên tài, vài người trong lớp chúng ta ở cùng phòng với Tần Phong mà cậu còn không biết sao, không phải quan hệ của cậu cùng Tần Phong rất tốt sao?”
“Mình cũng không hỏi, mà cậu ta cũng chưa nói qua.” Trần San liếc mắt mỉm cười nhìn Văn Lôi.
“Cậu thật là, không chừng là những người kia có ý gì với cậu mới thông qua Tần Phong hỏi thăm nha.
Tam, tới hôm nay cậu còn chưa có bạn trai, mình thấy cậu cũng nên thử xem, mình cũng đã gặp qua, có hai người cũng không tệ lắm.” Văn Lôi rất buồn bực, Trần San luôn bình tâm tình khí a, chưa từng thấy cô đỏ mặt qua, nhìn mặt nam sinh mà cứ như không, lạnh lùng khiến người ta không dám theo đuổi a.
Trần San nghe thế thì sờ soạng cái vòng cổ trong túi quần thở dài: “Cậu cũng đừng cố ý thăm hỏi, có phải Tần Phong nhờ cậu hỏi hay không?".