Ngày kế Trần San xoa xoa ánh mắt từ trên sofa đứng lên, thân thể cứng ngắc xoay người.
“Tam, tỉnh rồi sao?” Tâm Á đang ở bên Nghiêm Giai thì chạy đến trước mặt Trần San: “Đi rửa mặt một chút đi, đợi mình đi mua điểm tâm.
”
Trần San gật đầu, đi vào buồng vệ sinh, tẩy rửa sạch sẽ, lau mặt, đi ra thì đã thấy Dương Việt cùng Đinh Giai mang bao này bao nọ tới.
“Dương Việt, sao tới sớm như thế?”
“Em gái à, không phải nhớ thương các em sao, mua chút đồ dùng cho các em, còn có cả bữa sáng nữa này.
”
Dương Việt mang mọi thứ để lên bàn trà rồi tiến lại: “Tam, cô gái đó tỉnh chưa?”
Trần San nhìn Dương Việt, lại nhìn Tâm Á cùng Đinh Giai đang mắt to trừng mắt nhỏ ở cửa: “Tâm Á, cậu dẫn họ vào thăm Nghiêm Giai đi, mang bữa sáng này qua ăn, a, Dương Việt còn biết mua cháo.
”
Dương Việt sờ sờ cái mũi, đi theo Tâm Á cùng Đinh Giai vào bên trong phòng.
Trần San cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng vệ sinh, sau một lúc thì khoan khoái đi ra.
Nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, Trần San khẽ cười, lần này có trò hay để xem rồi.
Trần San bưng bữa sáng của mình lên vừa ăn vừa đi vào trong phòng, sau khi tiến vào thì nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Nghiêm Giai đang nhìn Dương Việt, còn kém vỗ vỗ bả vai Dương Việt nữa thôi.
Sáng sớm nay, Nghiêm Giai sau khi nghe xong Tâm Á kể chuyện ngày hôm qua thì thấy thật cảm động.
Khi nhìn thấy Dương Việt cùng Đinh Giai chân thực thì Nghiêm Giai càng cảm thấy phong thủy của thủ đô thật tốt, mỹ nam mỹ nữ thật nhiều a.
Đinh Giai trắng nõn nhã nhặn cùng với Dương Việt đẹp trai thanh thú này thực khiến Nghiêm Giai thấy thoải mái.
Nói chuyện nho nhã lễ độ còn nhiệt tình như thế này nữa, Nghiêm Giai nhìn bữa sáng mà Dương Việt đưa đến tay nhất thời lệ nóng doanh tròng, thật muốn kết bái anh em với Dương Việt.
Nghiêm Giai ăn mấy miếng liền bỏ đũa, nhìn thấy Trần San lắc lư đi đến cửa thì nói: “Tam, ngày hôm qua cảm ơn em, nếu không có em khẳng định chị nằm luôn nơi đó rồi, em quả là tỷ tỷ tốt a, Nghiêm Giai chị không nhìn lầm người rồi.
”
“Chị nằm nghỉ đi, chị thật lợi hại, Tâm Á cũng thế.
”
Nghiêm Giai nhìn ánh mắt Trần San, da đầu run lên, nhếch miệng: “Việc này, Tam, không liên quan đến Tâm Á, là chị ép em ấy đi, về sau chị cam đoan không chơi như thế nữa, thật đó Tam.
”
Trần San nhìn dáng vẻ Nghiêm Giai nhấc tay thề kia thì khóe miệng vểnh lên: “Được rồi, cảm ơn Dương Việt cùng Đinh Giai đi, họ là người cõng chị đi cấp cứu đấy.
”
“Vậy thì chờ khi chị khỏe lên, chọn thời gian đi, mời mọi người ăn đại tiệc.
”
Trần San ăn xong điểm tâm thì thấy Nghiêm Giai đang nói chuyện với Dương Việt, còn Đinh Giai thì nói với Tâm Á, nghĩ, chuẩn bị trở về trường ngủ bù cho rồi, ngày hôm qua cũng quá mệt mỏi, sau đó cô tạm biệt trở về.
Tâm Á cũng biết Trần San mệt nên không giữ lại.
Đi ra bệnh viện, Trần San nhớ đến tình hình khi nãy mà có chút buồn cười, mới đi đến cửa lớn đã nhìn thấy một cái xe quen thuộc, người đi từ trên xe xuống Trần San rất quen thuộc, lão Hồ.
“Trần San, bên này.
”
Trần San nhìn thư ký Hồ, sao lại ở đây.
Trần San nghi hoặc thong thả đi đến ô tô, lão Hồ bảo cô ngồi vào ghế sau.
Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mắt, Trần San rất là kinh ngạc, bao lâu rồi a, người này không phải bận đến bận đi sao.
Trần San buồn bực nhìn người trước mắt, chưa kịp nói gì đã bị kéo qua, bị sờ tới sờ lui trên người, nét mặt già nua của Trần San đỏ lên, sau một lúc thì đen lại.
.