Trọng Sinh Quân Y

Chương 70






Ngày kế, gió thổi nhẹ, Trần San xoay người xuống giường, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tâm Á ở giường bên kia thì lắc đầu, sửa soạng một chút rồi xuống lầu.
Ngày trôi qua thật nhanh, tối thứ sáu, Trần San ngồi bên bàn học lười biếng làm bài tập.
“Tam, ngày mai Nghiêm Giai hẹn mình ra ngoài.” Tâm Á cọ tới bên cạnh Trần San.
Trần San ngẩng đầu nhìn Tâm Á: “Đi đi, mang đồ ăn ngon về cho mình, có việc thì gọi cho mình.”
“Được, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hay là cậu đi với mình đi.”
Trọng điểm của Tâm Á chính là câu sau.
Trần San khoát tay: “Ngày mai mình có việc nên không đi được.”
Nghe được đáp án, Tâm Á có chút uể oải, lại là từ chối.
Trần San bận thật sự, vì cô đã sớm đồng ý đi làng di lịch cùng Dương Việt, cuối tuần này nếu không có chuyện gì thì đi du lịch giải sầu một lần.
Làm xong bài tập, Trần San cầm di động đến ban công gọi cho Dương Việt, sau khi hẹn thời gian và địa điểm thì Trần San ngắt điện thoại.


Nghe tiếng ồn ào cô đoán rằng bên kia chắc là đang ăn cơm ở ngoài, Trần San rất hoài nghi, những người này có bao giờ ăn cơm ở nhà không a.
Phương Ngôn ngồi ở bàn học, bài vở chất đống trước mặt cũng không nhìn mà dõi mắt nhìn theo Trần San đi vào từ ban công, sau đó cúi đầu nhìn vào vở.
Trong khoảng thời gian này Phương Ngôn suy nghĩ rất rõ ràng, khi vừa mới chia tay với Hàn Song Lăng thì cô cứ như người điên, gặp ai cắn người đấy.
Cô không cam tâm tình nguyện, còn có ghen tị, chính mình lợi dụng Văn Lôi để tiếp xúc với Hàn Song Lăng, nhưng kết quả cũng không thể nào dung nhập vào cuộc sống của bọn họ, ngược lại Văn Lôi lại quấn quýt si mê với Đinh Giai khiến cho Hàn Song Lăng cảnh cáo cô một phen.

Mãi đến khi cô hiểu được, phía dưới tình yêu của cô với Hàn Song Lăng thật chất chỉ là yêu cầu vật chất, nếu như nói Phương Ngôn không thương hắn thì Phương Ngôn cũng không tin, có lẽ khi mới bắt đầu, tình cảm kia của cô cũng hồn nhiên, nhưng tiếp xúc với cuộc sống của bọn họ rồi thì cô còn muốn nhiều hơn.
Lần uống rượu bàn chuyện làm ăn đó Phương Ngôn hoàn toàn không có đường rút lui, nghe thấy Hàn Song Lăng bàn chuyện làm ăn với ông chủ kia, hắn liếc mắt nhìn Văn Lôi, Phương Ngôn biết đây là hắn cho mình cơ hội, khi đó đầu óc nóng lên, liền đề nghị Văn Lôi đi theo tiếp rượu ông chủ kia.

Kỳ thật Phương Ngôn biết rất rõ kết quả mà Văn Lôi gặp phải, lúc đó Hàn Song Lăng còn đưa cho cô một ánh mắt đầy thâm ý để xác nhận, nhưng cô vẫn xui Văn Lôi làm.

Kết quả Văn Lôi chạy thoát, chuyện làm ăn thất bại, mà ánh mắt tàn nhẫn kia của Hàn Song Lăng đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Khi cô cảm thấy mọi chuyện đã đi qua thì mỗi khi ở trước mặt cô Hàn Song Lăng đều nhắc đến Trần San, lúc đó cô ghen tị rất nhiều, hàng ngày bất an, cố gắng ngăn cản Hàn Song Lăng cùng Trần San chạm mặt.

Còn Trần San xem ra đã nghe được những chuyện cô làm từ Văn Lôi nên hay nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khi đó Phương Ngôn cảm thấy bản thân mình thật xấu xí, nhưng trong lòng thì nghĩ bản thân mình không có làm sai, hận không thể hàng ngày ở bên cạnh Hàn Song Lăng, nên mỗi tối đều gọi điện thoại cho hắn xác nhận một phen.
Vì những nguyên nhân trên cùng với vài thứ khác, đến cuối cùng cô cũng nghe được Hàn Song Lăng bình thản nói lời chia tay, cô cảm thấy chắc chắn đã có ai nói gì đó vào tai hắn.
Khi đó cô rất ghen tị với Trần San, nghĩ cách để dạy dỗ Trần San một trận, dưới vẻ mặt bình tĩnh của Trần San luôn cất giấu thứ gì đó khiến Phương Ngôn thấy rất hỗn loạn.

Ba người của ký túc xá thờ ơ lạnh nhạt khiến cô không có chỗ đi nhưng hàng ngày ở một mình trong căn nhà của Hàn Song Lăng cho cũng không có chút hơi người.
Ai có thể nghĩ đến cuối cùng cô cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, nhận được điện thoại của cha mẹ, Phương Ngôn có chút ngây ngốc không muốn đối mặt với sự thật.

Lúc này Phương Ngôn mới biết Hàn Song Lăng cũng rất tuyệt tình.

Khi đó cô có biết bao nhiêu điều không cam lòng, nhìn những người khác trong ký túc xá cười cười nói nói, vì sao họ lại không đau đớn như cô.

Một cái tát kia, Phương Ngôn biết rằng đã xóa đi toàn bộ tình bạn vài năm với Văn Lôi, tuy rằng trước sau Văn Lôi không tha thứ cho mình, nhưng trong mắt cô ấy đôi khi cũng có sự quan tâm.

Khi đó thấy Trần San bình tĩnh đi qua, cơn giận lại không thể áp chế được, cô cảm thấy như các cô ấy đang cười nhạo cô, do đó mà gây sự với Trần San bất chấp hậu quả.
Phương Ngôn, mày thay đổi từ khi nào vậy.

Phương Ngôn nhìn khuôn mặt của cô trong gương, thật không giống cô chút nào, khi đó cô vui vẻ, xinh đẹp như hoa, hiện tại, khuôn mặt lạnh tình lạnh tâm này chính là cô sao.
Phương Ngôn lại nhìn Trần San, Tâm Á cùng Văn Lôi, ba người lại cười cười nói nói, cô rất muốn gia nhập cùng các cô ấy, nhưng cô thấy mình không có tư cách, Phương Ngôn nhìn hai tay mình cười khổ, cứ như vậy đi, để thuận theo tự nhiên, nhưng ánh mắt của cô nhìn các cô ấy có biết bao nhiêu mong chờ.
Sáng thứ bảy, Trần San ở trên giường nhận được điện thoại xong liền xoay người đứng dậy, nhìn thấy Tâm Á cũng đang rửa mặt thì lấy khuỷu tay thúc cô: “Chịu khó thật a, Mai đại tiểu thư.”
“Tam, Nghiêm Giai điện thoại giục mình, muốn mình cùng cô ấy đi dạo a.”
Sau khi hai người tẩy rửa thì thay quần áo ra khỏi ký túc xá.

Mai Tâm Á tò mò nhìn Trần San cũng đi ra ngoài ở bên cạnh cô: “Tam, hôm nay cậu cũng vó việc ra ngoài sao?”
“Uh, đã hẹn trước với Dương Việt đi đến làng du lịch, cũng không phải là không muốn mang cậu đi theo, nhưng hiện tại cậu quá bận rộn a.”

“Hứ, sớm biết như thế mình đã đi theo cậu, đi với Nghiêm Giai mình cứ như bảo mẫu vậy.

Với sức mạnh của cô ấy mà làm luật sư thì thật uổng, mình thấy cô ấy nên đi học quân sự a, tinh lực dư thừa mới có chỗ phát tiết.”
“Vậy sao cha cô ấy không gửi cô ấy vào quân đội, gia đình quân nhân thì hay làm thế mà.”
“Vừa khóc vừa quậy vừa dọa thắt cổ, mồm mép cô ấy lợi hại như thế nên ba cô ấy cũng chịu thua a.”
“Được rồi, mình đi đây, Dương Việt đang chờ ở trước.

Cậu đừng có bĩu môi, dù sao lâu rồi cậu cũng không đi dạo, thừa dịp này đi xem một chút.”
“Uh, vậy cậu mau trở về sớm một chút, đi cùng một đám mấy tên kia mình cũng không yên tâm.”
Trần San nghe xong buồn cười trả lời: “Đã biết.” Trần San vẫy tay với Tâm Á liền đi về hướng khác..