Trọng Sinh Quân Y

Chương 62






Trần San trợn mắt há hốc mồm, cô cảm thấy khi nãy ý nghuyện xả thân vĩ đại của mình toàn bộ đều uổng phí, náo loạn nửa ngày thì ra là người quen biết.
Hàn Khải nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nha đầu kia ở bên cạnh, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.

Nhìn những bông tuyết trên lông mi của cô, anh liền lấy khăn tay, nâng cằm cô lên lau nhẹ nhàng.
Trong đầu Trần San trống rỗng, sự mừng rỡ quá mức này khiến đầu Trần San đình trệ.
Đợi sau khi Hàn Khải giúp Trần San lau khô xong thì xe đã chạy đi rất xa.

Lúc này Trần San mới hồi phục tinh thần lại, nhìn sắc mặt Hàn Khải không thay đổi chút nào, dạ dày lại đau rồi.
“Anh là Hàn Khải đúng không, sao lại thế này a?” Trần San cảm thấy kinh ngạc, cảm khái vạn phần.
“A, mang em đi ăn cơm, đây là bước đầu tiên của hẹn hò.”

Trần San có chút tức giận, ai muốn hẹn hò với anh ta a, anh ta ở đâu nhảy ra vậy.
“Anh thả tôi xuống dưới, tôi phải về nhà.”
“Bình thường đều hẹn hò vào buổi tối không phải sao, lúc này là đúng lúc rồi.” Hàn Khải bình thản nói.
Trần San nhìn biểu tình vạn năm không thay đổi kia của Hàn Khải, buồn bực, cứng rắn không được thì mềm xem sao: “À Hàn Khải, chúng ta không quen biết nhau đến mức này, tôi không biết gì về anh cả.

Hẹn hò là hoạt động dành cho nam nữ khi cả hai đã hiểu biết lẫn nhau, việc này…tôi phải về nhà.”
Hàn Khải gật đầu: “Hai chúng ta gặp nhau lần đầu tiên tại nhà hàng Vị Đình thành phố S, ở chung 8 giây.

Lần thứ hai là trên chuyến bay từ thành phố S đến thủ đô, ngồi cạnh nhau 2 giờ 10 phút.

Lần thứ ba chúng ta gặp nhau ở văn phòng hiệu trưởng đại học quân y, ở cùng nhau 38 phút, lúc này đã trao đổi họ tên.

Trần San, chúng ta quen biết nhau đã hai năm, em cho rằng quan hệ của chúng ta còn chưa tới mức hẹn hò sao?!”
Về lần gặp đầu tiên, thật ra là găp ở nhà hàng Vị Đình, lúc mà Trần San mới thi xong bằng lái nên cả nhà đi ăn ý, khi đi ra thì cô nhìn thấy cái xe ô tô mang biển số của thủ đô=> chính là ảnh, hehe, phần văn án edit sai nên mình sẽ sửa.
Hàn Khải nhìn chằm chằm ánh mắt Trần San .
Trần San tiều tụy thật sâu rồi, nhìn mắt Hàn Khải còn có sự nghiêm túc trong đó, như thế nào cũng không nghĩ ra bản thân cô lại quen người này.
Trần San không biết gì về Hàn Khải, nhưng xem trận thế hôm nay, sao thấy giống có âm mưu từ trước vậy, nhưng mà trong lòng cô rất rõ ràng, không quen người này.
“Để tôi gọi điện về nhà thông báo.


Tôi với anh thật không quen, anh lầm người rồi.”
“Không lầm.”
Trần San nói chuyện điện thoại xong, liếc mắt nhìn Hàn Khải, sau đó nhìn ra những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Trong căn phòng yên tĩnh ở nhà hàng Vị Đình, Trần San nhớ đến khi nãy Hàn Khải có nói đây là nhà hàng riêng, cô liền nhớ lại lần đầu tiên trở về thành phố S, sau khi thi xong bằng lái thì cả nhà đã đến đây ăn, thì ra là sớm như thế.
“Đồ ăn nơi này không tệ lắm, nếm thử xem.” Hàn Khải thấy Trần San bất động thì nói.
Trần San gật đầu.
“Anh không biết em thích ăn cái gì, nơi này em đã từng đến nên anh quyết định đến đây.”
Hàn Khải nhìn thấy nha đầu kia chỉ dùng đôi đũa chọc chọc, nhất thời không biết phải làm thế nào liền lập tức buông đũa xuống.
“Nếu như không thích, chúng ta đổi nơi khác đi.”
Trần San nghe xong, lập tức ngẩng đầu: “Thôi, nơi này rất tốt.”
Thật ra trong lòng Trần San nghĩ, vô duyên vô cớ mời cô ăn cơm, ai biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cơm này có thể nuốt trôi mới lạ.
Hàn Khải chú ý thấy Trần San thích ăn mấy thứ nên cũng gắp những thứ đó đặt vào trong chén nhỏ của Trần San.
“Thích thì ăn nhiều một chút, em quá gầy.


Chiều cao cùng thể trọng không phù hợp cũng có nhiều vấn đề.”
Trần San có chút phát hỏa, dáng người của cô thì làm sao: “Anh cũng rất gầy.”
“Anh thích ăn chay.” Hàn Khải nói xong thì mang cái chén nhỏ của mình đẩy đến hướng của Trần San.
Trần San trừng mắt to nhìn khuôn mặt bình thản của Hàn Khải, đôi mắt hắn sáng ngời nhìn cô chăm chú.
Trần San rất muốn đấm ngực dậm chân một phen.
Hai người giằng co một lát cuối cùng Trần San bại trận, suy sút gắp mấy miếng thịt trong bát của Hàn Khải.
Hàn Khải rất thích Trần San hỗ trợ ăn giúp, tâm tình vui sướng, cứ ăn xong trong bát là lại đẩy đến trước mặt Trần San.
Trần San ăn bữa cơm đau dạ dày chưa từng thấy, người này, ăn cơm cũng không để người ta ăn cho ngon.
Sau khi ăn xong, Trần San thầm nghĩ, có thể đưa cô về nhà rồi chứ, lại đi cùng với người này không chừng sẽ hộc máu a...