Trọng Sinh Quân Y

Chương 39






Cửa trường học, Trần San nhìn cái ô tô đứng ở trước lập tức cùng Tâm Á cầm hành lý lên xe.
Ô tô chạy đi, trên xe, Tâm Á giới thiệu lái xe tên là Tiểu Triệu, là lái xe của ba cô, dọc đường đi, sự phồn hoa của đô thị ở bên ngoài cửa sổ dần thay thế bằng những khu rừng màu xanh lục.
Xe dừng lại trước một cánh cổng trang nghiêm, binh lính trạm gác nhìn thấy giấy phép của ô tô thì tiếp tục cho đi.

Ô tô tiếp tục đi đến một tòa nhà cao hai tầng thì dừng lại, Trần San cùng Tâm Á cầm hành lý xuống xe.
Trần San nhìn xung quanh, ngoại trừ mấy căn nhà nhỏ, xa xa còn có mấy tòa nhà cao tầng, kiến trúc có vẻ hiện đại, khung cảnh tuyệt đẹp, cây cối hoa cỏ nhiều, ngoại trừ mấy cái thân cây thì dọc hai bên đường đều có bồn hoa thanh nhã, yên tĩnh.
Trần San đi theo Tâm Á, người lái xe sau khi thấy các cô đã xuống xe thì lái xe rời đi.
“Mời vào, Tam.” Tâm Á mở cửa đi vào trong, làm ra tư thế mời với Trần San.

Trong nhà không có ai, Trần San theo Tâm Á đi tham quan một chút, trong phòng không có vật trang trí gì nhiều nhưng ngăn nắp sạch sẽ, phòng của Tâm Á ở lầu hai, so với phòng của Trần San lãng mạn hơn một chút.

Phòng Tâm Á nhỏ nhắn ngăn nắp, cảm giác rất thoải mái.
“Tam, tự nhiên a.” Tâm Á đem hành lý của hai người sắp xếp xong thì xuống nhà dưới.
“Ah, cậu có thật nhiều sách.” Trần San đến giá sách trước bàn học của Tâm Á, lấy mấy cuốn ở trên đó xuống.
“Uh, mẹ mình ngay từ đầu tính bồi dưỡng mình thành thục nữ, buộc mình đọc rất nhiều sách.

Ai biết được sau này đi chệch đường, càng ngày càng không giống thục nữ, mẹ mình rất thất vọng nhưng vẫn muốn mình đọc nhiều sách, cho nên cậu xem, có quyển sách mình cũng chưa đụng qua đâu.”
“Tuyển tập thơ văn xuôi.” Trần San cầm lấy một quyển mới tinh, nhìn cái tên sách mà bật cười.
“Biết sự thống khổ của mình rồi chứ!” Tâm Á thu dọn mọi thứ xong xuôi đi tới, đem quyển sách trên tay Trần San thả trên bàn.
“Xem ra ba mình còn ở trong doanh trại, mẹ chắc ở bệnh viện, muốn ăn cái gì, trưa nay mình làm.”
“Được, chờ mong tài nấu ăn của cậu.” Trần San đi theo Tâm Á xuống lầu vào phòng bếp, cô đứng dựa ở cửa.
“Ăn cơm xong mình dẫn cậu đi thăm quan khu đại viện này một vòng, bên trong này đều là nhà của bộ đội.

Doanh trại cách nơi này không xa, có thời gian sẽ mang cậu đến xem, các anh pháo binh rất đẹp trai nha, hắc hắc.” Tâm Á mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn, quay đầu nói với Trần San.
“Này, cậu làm được không thế, có muốn mình giúp không?” Trần San nhìn Tâm Á cầm con dao run run cắt khoai tây.

“Tam, cậu đừng xem thường mình, tuy rằng tay nghề cầm dao không tốt nhưng nấu ăn cũng ngon lắm.” Tâm Á liếc mắt nhìn Trần San.
Cuối cùng Trần San cũng không giúp đỡ, Tâm Á cố chấp muốn làm đầu bếp, Trần San nghĩ rằng, có nên chuẩn bị thuốc đau bụng không nhỉ.
Sau khi ăn cơm xong được một lúc, Trần San nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hương vị không ra cái gì nhưng may là món nào cũng chín.
Cơm nước xong, hai người đi một vòng trong đại viện.

Tâm Á giới thiệu kỹ từng khu nhà, ai ở đây, vân vân… Sau đó về nhà, hai người liền cười hì hì nói chuyện.
Buổi chiều, Mai ba cùng Mai mẹ trở về, mẹ Tâm Á rất thích Trần San, lại nói nữa, đây mới là con gái trong lòng mà bà luôn mong ước a, dịu dàng mảnh mại, thanh tú đáng yêu.

Trên bàn cơm, một người không ngừng nhận đồ ăn, mặt mày tươi cười, Tâm Á thì mở to hai mắt, vẻ mặt bất bình ai oán nhìn Trần San.

Tuy rằng ba của Tâm Á không hay nói chuyện nhưng nhìn Trần San cũng rất ôn hòa, trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Về nhà này thì cháu cũng như Tâm Á, ai, Tâm Á nhà cô có đôi khi thật nghịch, không có dịu dàng ôn nhu như cháu, bình thường cháu chăm sóc Tâm Á như thế cô thật cảm ơn cháu.” Mai mẹ vui vẻ nói với Trần San.
“Mẹ, nào phải như thế, bình thường là con đây chăm sóc cậu ấy a.”
“Ai chẳng biết con thế nào, ngay cả áo lót cũng vứt bừa bãi.” Mai mẹ chỉ chỉ cái trán của Tâm Á.
“Khụ, mỗi lần Tâm Á trở về đều nhắc đến cháu, đến đây thì hãy coi như nhà của cháu.” Mai ba ngượng ngùng uống một hớp rượu: “Có rảnh rỗi thì bảo nó mang cháu đến doanh trại chơi, Tâm Á cũng có nói rồi, huấn luyện quân sự cháu đều đạt loại giỏi.”
“Thật nhìn không ra, nha đầu Trần San thế này mà cũng có thể khỏe hơn Tâm Á.” Mai mẹ rất ngạc nhiên, bà cũng biết con gái trước đây thường bị ông xã mang chạy vòng vòng trong đại viện, bà nhìn cánh tay đôi chân nhỏ nhắn của Trần San mà tò mò.
“Dạ, cô chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ không khách khí với Tâm Á đâu, haha.” Trần San lập tức tỏ thái độ.
“Đúng đúng, Tam với con là chiến hữu cùng mặt trận nha, tình bạn của chúng con là cùng ăn cùng ở nha.” Vẻ mặt Tâm Á phấn khởi..