Trọng Sinh Quân Y

Chương 22






Trong phòng bệnh, Tâm Á kìm nén không được, trực tiếp hỏi: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Trần San ngồi ở một góc trên giường, chậm rãi lấy nước ra uống, sau đó nhìn khuôn mặt của Văn Lôi một chút, sau đó lại nhìn Tâm Á: “Ngồi xuống từ từ nói, Văn Lôi cậu đi rửa mặt đi.


Chờ đến khi Văn Lôi đi ra, nhìn Phương Ngôn một chút, ngồi đối diện Trần San và Tâm Á nói: “Các cậu chắc đều biết chuyện của Phương Ngôn và Hàn Song Lăng, thật ra hai người bọn họ ở chung cũng được khá lâu rồi, kì nghỉ đông Phương Ngôn cũng không về nhà, mà ở lại thủ đô.

Nhà là Hàn Song Lăng cho Phương Ngôn, mỗi khi mình và cậu ấy ra ngoài đều ở đó, chính là biệt thự nhà vườn.


“Chính là biệt thự nhà vườn hơn ba nghìn một mét vuông sao?” – Tâm Á vội vàng hỏi.

“Tâm Á, cậu đừng hỏi trước như vậy, để Văn Lôi kể xong đã.

” – Trần San bình tĩnh nói.


“Cụ thể là bao nhiêu tiền thì mình không biết.

” – Văn Lôi hơi ngạc nhiên: “Cái này, mỗi lần đi ra ngoài với mình thì Phương Ngôn chỉ cần điền vào phiếu ở chỗ gác cổng, không phải lấy chứng minh, mình cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đó cứ như là thói quen của Phương Ngôn vậy, cũng vài lần Phương Ngôn có mang mình đi ăn tối với bọn họ, Hàn Song Lăng kia chuyện nhỏ nào xảy ra cũng để ý.


Nói tới đây, Văn Lôi rõ ràng có chuyện muốn nói lại thôi, nhưng Trần San cũng không hỏi, Văn Lôi nói tiếp: “Cuối tuần này mình cùng Phương Ngôn đi ăn tối rồi đi vòng vèo để về kí túc, Phương Ngôn như có ý định muốn đi ra ngoài, nhưng về sau không biết nguyên nhân gì lại không đi, chờ một chút, tớ ở trong phòng nghịch máy vi tính, Phương Ngôn ở ngoài làm cơm tối, tớ nghe được bên ngoài tương đối âm ĩ, tớ mở cửa chạy ra ngoài, thấy một nam một nữ cùng Phương Ngôn đang cãi nhau, tớ liền chạy tới, Phương Ngôn bị cô gái kia đẩy một cái bị va chạm vào tủ giầy, sau đó cô gái kia nói với Phương Ngôn cấm không được đi tìm Song Lăng và … sau đó tớ liền đem Phương Ngôn tới bệnh viện này.


“Hai người kia đi đâu rồi” – Tâm Á mạnh mẽ đứng lên hỏi.

“Lúc mình đi gọi điện cho bảo vệ đã không thấy đâu.

” – Vừa nói Văn Lôi vừa khóc: “Mình cũng không biết phải làm sao bây giờ, nên mới gọi điện cho các cậu.


Trần San nghe xong, cảm thấy đứng là tình huống “máu chó”, cả người như mờ mịt không rõ.

Nhưng may mà Phương Ngôn không sao, chỉ nghỉ ngơi vài ngày là được.

“Tam, cậu nói xem làm sao bây giờ?” – Tâm Á cảm thấy Trần San biết bây giờ nên làm gì lúc này.

Trần San không để ý Tâm Á, nhìn Văn Lôi: “Văn Lôi, cậu có gọi điện cho Hàn Song Lăng à.


“Không, tới bây giờ mình còn không biết nên làm cái gì, mới chỉ gọi cho các cậu.

” – Văn Lôi thấy hiện tại chỉ có Trần San ở đây cô mới yên tâm một chút, lần đó uống rượu say chẳng phải cũng là Trần San đã an bài mọi chuyện.


“Bác sĩ nói tình hình của Phương Ngôn hiện nay như thế nào?”
“Vừa tới viện là khâu mấy mũi, chờ cậu ấy tỉnh lại là kiểm tra thêm lần nữa, những thứ khác không nói gì, chắc là phải ở viện them mấy ngày.


“Người không có chuyện gì là tốt rồi, cậu gọi điện cho Hàn Song Lăng đi, bạn gái nằm viện cũng không thể không đến, tối nay chúng ta ở đây chăm sóc Phương Ngôn, dù sao cũng đã xin phép đi ra ngoài, chuyện người đàn bà kia thì để Hàn Song Lăng xử lí.


“Tam, chuyện này, hay là cậu gọi điện thoại đi.

” – Văn Lôi không dám cùng Hàn Song Lăng nói chuyện, tuy nói là ăn cơm cùng mấy lần, nhưng mà đều không được tự nhiên, sau này mới hiểu rõ, may là không thích nữa, đàn ông như vậy không thể chịu được, áp lực quá mạnh mẽ.

Trần San nhíu mày, mới có mấy ngày mà Văn Lôi lại thay đổi suy nghĩ như vậy, thật là nhanh quá mà.

“Được rồi, đưa điện thoại cho tớ.

” – Trần San có chút im lặng, nhận lấy cục diện rối rắm.

Bấm điện thoại, Trần San chờ bên kia nghe máy, nghe chừng bên kia có chút ồn ào.

“Tôi là Hàn Song Lăng, có chuyện gì vậy?” – Thật ra thì Trần San là lần đầu tiên va chạm với đàn ông cá tính mạnh mẽ như vậy, nghe lời nói cũng biết, nhẹ nhàng dứt khoát.


“Xin chào, tôi là bạn học của Phương Ngôn, cậu ấy hiện giờ đang ở trong bệnh viện quân khu phòng 806, lúc đưa tới đầu bị thương, bây giờ vẫn hôn mê, nguyên nhân cụ thể hi vọng cậu có thể đến đây nói chuyện một chuyến.

” – Trần San một hơi nói xong, đầu bên kia cũng không có âm thanh gì: “Này, có nghe thấy không, có cần nói lại lần nữa không?”
“Nghe được, chờ tôi một chút, nhưng, cậu tên gì?”
“Trần San, tới rồi hãy nói.

” – Trần San nói xong cúp máy, quay qua Văn Lôi: “Đợi một chút, không có chuyện gì, ăn chút gì đi.


Lúc này Hàn Song Lăng cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cứ như người bị điện giật nói: “Trần San.

.

.