Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!

Chương 7: Huyết Vân lệnh




Nghe tiếng nói nhàn nhạt của nữ tử, bóng người hừ một tiếng, cũng không hề có ý định nói thêm câu nào nữa.

Bạch Khả Y thấy ai đó một bộ dạng giận dỗi, cười khẽ một tiếng, rút từ trong cặp lồng ra một bọc giấy cùng một bình rượu. Bọc giấy vừa mở, mùi gà nướng thơm nức lập tức lan tràn khắp căn phòng. Nương theo ánh đèn còn có thể nhìn thấy một con gà vàng ruộm, trơn bóng mê người, thập phần đánh sâu vào thị giác.

Lập tức chỉ nghe vù một cái, cái bóng người vốn đang cao ngạo làm giá nhanh như chớp chụp lấy con gà, ngang nhiên ngồi xuống xé ăn ngấu nghiến.

- Hừ! Xem ra tiểu nha đầu nhà ngươi còn có lương tâm.

Nói xong, lại ực một ngụm rượu rồi tấm tắc khen ngợi:

- Hảo tửu! Hảo tửu!

Bạch Khả Y lắc đầu nhìn nhìn lão nhân trước mặt. Đây là nàng sư phụ a! Ngoài cha nương thì nàng cũng chỉ duy nhất để ý người thân này. Kiếp trước, vì cái tình yêu ngu muội đó, nàng phản bội sư môn, mang bí kíp tổ truyền của sư phụ tự tay giao cho địch, dùng độc thuật ám hại trung thần, dùng y thuật lừa tâm thiên hạ. Sư phụ biết chuyện, nhưng cũng không nỡ xuống tay với nàng, hỏa giận công tâm suýt nữa mất mạng. Người chỉ cho nàng một ánh mắt thất vọng, đóng lại lối vào của Dực Hoa Cốc, vĩnh viễn không màng thế tục ngoại nhân, và... cũng xem như không có đồ đệ là nàng.

Nhớ đến đây, Bạch Khả Y khóe mắt đã không kìm được đỏ lên. Lão nhân này lúc nào cũng vô tâm vô phế,vẻ ngoài tiên phong đạo cốt nhưng nội tâm lại là một lão ngoan đồng, luôn trừng mắt chê bai nàng, luôn theo nàng đòi ủ rượu nướng gà cho lão, luôn cầm gậy đuổi nàng chạy ba vòng cốc nhưng lại luôn bao che nàng mọi khuyết điểm, luôn hung hăng dạy dỗ nhị sư huynh khi dám ăn hiếp nàng, truyền thụ cho nàng tâm huyết một đời của lão. 

Đây là nàng sư phụ a! Đây là nàng thân nhân a! Ngu ngốc của kiếp trước nàng tuyệt sẽ không phạm nữa. Nếu thiên ý đã cho nàng trọng sinh thì thân nhân nàng, nàng thề chết bảo vệ. Kẻ thù của nàng, nàng cho chúng chết không chỗ chôn. 

Cảm nhận ánh mắt khác thường của Bạch Khả Y, lão nhân ngước mắt lên nhìn, rồi lại bĩu môi bất mãn.

- Nha đầu thối! Đừng nó với ta là con tiếc mấy thứ này đi? Hừ! Ta nói cho con biết, ăn cũng đã ăn rồi, có hối hận cũng không kịp đâu!

Trến trán Bạch Khả Y lập tức xẹt qua ba đạo hắc tuyến. Hảo đi! Vẫn là đừng nói cái gì lâm ly bi đát, sư đồ tình thâm trước mặt lão nhân này. Đây là hoàn toàn sát phong cảnh a!

Bạch Khả Y vô ngữ liếc mắt nhìn lão nhân nào đó:

- Nhìn mặt con giống loại người keo kiệt vậy sao?

- Giống!

-...

Nhìn tiểu đồ nhi bị chọc tức đến nhe răng trợn mắt, lão nhân vô cùng thỏa mãn, móc móc thứ gì đó trong ngực ra ném lên mặt bàn rồi lại vùi mặt vào ăn chân gà nướng thơm phức.

Bạch Khả Y liếc mắt nhìn vật trên bàn, lập tức giật mình đến toàn thân đông cứng. Run run cầm vật đó trên tay, nhìn tinh xảo ba chữ khắc điêu luyện, hoàn toàn chết lặng.

HUYẾT VÂN LỆNH!!!