Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 92: Chia ra năm năm





Lưu Hỉ ngẩn người, lại hung hăng đá qua một cước: " Sao ngươi không nói sớm!"
Phương Tranh ở một bên giải vây nói: " Ai, bỏ đi, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, tục ngữ nói " cuộc đời không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa", ngươi sợ đến như vậy, khẳng định là từng làm nhiều chuyện đuối lý, thế nào không biết xấu hổ mà còn đi trách người khác?"
Lưu Hỉ nghe vậy trong lòng tức giận nha, tính tình của ngươi cũng có tốt hơn ta đâu, còn có ý tứ nói ta?
Thi triển quyền cước nửa ngày, tâm tình Lưu Hỉ đã thư giản hơn, hít sâu một hơi, liền đi ra của lo nghênh tiếp Phúc Vương và Trường Bình công chúa.
Ai biết Mập Mạp và Trường Bình đã xuất hiện ngoài cửa, vẻ mặt hàm hậu của Mập Mạp mang đầy ý cười, hiếu kỳ đánh giá chung quanh, gương mặt Trường Bình lại không chút biểu tình, tựa hồ có chuyện gì làm tiểu cô nương rất không hài lòng.
Phương Tranh nhìn thấy hai người liền bắt đầu vui vẻ, cảm giác có người quen thăm tù thật tốt, thảo nào trong ti vi các diễn viên diễn vai phạm nhân tới thời gian thăm tù liền giống như con gà bị lấy máu, nguyên lai cảm giác được người đến thăm lại uất ức đến như vậy.
" Tiểu nhân Lưu Hỉ bái kiến Phúc Vương điện hạ thiên tuế, Trường Bình công chúa điện hạ thiên tuế!" Lưu Hỉ không nói lôi thôi, dập đầu liền bái.
Mập Mạp lại nhảy dựng: " Ngươi là ai?"
Lưu Hỉ cũng không dám ngẩng đầu, nói: " Tiêu nhân là người coi ngục tại đây, ở đày hầu hạ Phương đại nhân."
Trường Bình không nhịn được nói: " Nơi này không còn chuyện của ngươi, lăn xuống đi!"
Lưu Hỉ không dám nhiều lời, bật người liền đi, ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Phương Tranh cười nói: " Các ngươi đến đúng lúc, Mập Mạp, đến, uống vài chén với ta."

Mập Mạp cũng không khách khí, ngồi xuống mượn đôi đũa sếp thức ăn nuốt ngon lành, vừa ăn vừa nói: " Phương huynh, nơi này bố trí không tệ, xem ra phụ hoàng đã mất một phen tâm tư."
Trường Bình ở bên hừ lạnh nói: " Hắn ở nơi này ăn uống ngon lành, dáng vẻ làm gì giống như đang bị giam trong thiên lao, không biết bên ngoài có bao nhiêu nữ tử đang lo lắng cho hắn."
Phương Tranh ngẩn người, ghé sát vào Mập Mạp nhẹ giọng hỏi: " Muội tử của ngươi ăn hỏa dược sao? Ta nghe giọng nói của nàng, dường như ta đã làm nên tội gì đó, có ý tứ gì vậy?"
Mập Mạp không trả lời, cười tủm tỉm một mình uống rượu.
Trường Bình căm giận nói: " Ngươi làm gì nên tội đâu? Những người chịu tội đang ở bên ngoài thiên lao kia kìa, ngươi là tên hỗn đản, không biết đã trêu chọc bao nhiêu nữ tử, ngươi...sao ngươi không đi chết đi?"
Phương Tranh mất hứng, nghe vậy trừng mắt, đang định mở miệng, Mập Mạp liền nhanh miệng hòa giải: " Được rồi được rồi, các ngươi không nên vừa gặp nhau liền đã tranh cãi được không? Phương huynh, hôm nay có hai sự kiện cần nói cho ngươi, một tin tức tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe chuyện nào trước?"
Thấy gương mặt béo phì giả vờ thần bí đang cười tủm tỉm của Mập Mạp, Phương Tranh ngẩn người, lập tức tròng mắt vừa chuyển, nói: " Nghe tin xấu trước."
Mập Mạp nghe vậy thoáng khựng người, thương lượng với Phương Tranh: " Ngươi nghe tin tốt trước có được không?"
Phương Tranh cười tủm tỉm lắc đầu: " Không, ta muốn nghe tin xấu trước, trước tiên khó chịu sau đó thoải mái, đối với tâm tình của ta có tác dụng điều tiết rất tốt."
Tiểu tử này quá gian xảo! Mập Mạp khó chịu hừ nhẹ, phụng phịu nói: " Vậy được rồi, tin xấu là, Phan thượng thư không đồng ý."
Câu này không đầu không đuôi làm Phương Tranh ngẩn người: " Ý tứ gì? Vì sao lại không đồng ý?"
Mập Mạp đắc ý nói: " Cho nên ta mới bảo ngươi nên nghe tin tốt trước mà. Tin tức tốt là: Sứ giả Đột Quyết mấy ngày nữa sẽ vào kinh, nhưng vấn đề phải phái ai đi gặp bọn họ để đàm phán làm cho phụ hoàng gặp khó khăn, Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức cùng một bộ phận quan viên trình tấu, đề cử ngươi làm người đàm phán, toàn quyền phụ trách chuyện đàm phán cùng Đột Quyết."

Phương Tranh suy nghĩ một chút nói: " Cho nên ý tứ của việc này là lão Ngụy đề cử ta đi đàm phán, Phan thượng thư không đồng ý?"
Mập Mạp gật đầu nói: " Đúng vậy, các trọng thần hiện giờ còn đang ở trong ngự thư phòng của phụ hoàng tranh cãi liên tục, ta nhận được tin tức lập tức chạy tới nói cho ngươi nghe đó."
Phương Tranh hứng thú bĩu môi nói: " Cãi cái rắm! Sao không ai hỏi đương sự như ta có ý kiến gì không?"
Mập Mạp ngạc nhiên nói: " Ngươi có ý kiến gì?"
Phương Tranh trợn mắt nói: " Ta đương nhiên là không đi, Phan thượng thư lão già kia làm rất hợp ý tứ của ta, hắc hắc."
Mập Mạp vội la lên: " Ngươi ngốc nha! Mấy ngày nữa sứ giả Đột Quyết sẽ tới, nếu như phái ngươi làm chính sứ đàm phán, ngươi không phải có thể thuận lợi ra khỏi thiên lao hay sao?"
Phương Tranh miễn cưỡng nói: " Ngươi mới ngốc đó, đi ra ngoài đàm phán với đám Đột Quyết, đàm phàm tốt thì chỉ có thể nghe nói là ta lấy công chuộc tội, không có chút ích lợi nào, nếu đàm phán không xong, Phan thượng thư lão già kia khẳng định sẽ lấy lý do ta làm nhục quốc thể, đến lúc đó còn không biết sẽ giáng tội danh gì lên đầu của ta. Hơn nữa, đàm phán cũng phải hao phí tâm trí, ta có chỗ tốt gì chứ?"
Mập Mạp không nói gì, quốc sự trọng đại như vậy, người này lại kéo vào chung với ích lợi riêng tư, quả nhiên là xuất thân từ danh môn con buôn, thật sâu thừa kế " vô lợi không làm", tính cách vô cùng tinh túy.
Lúc này Trường Bình cũng lười cãi nhau với Phương Tranh, nghe vậy trừng mắt nhìn hắn nói: " Ngươi có thể ra tù, như vậy còn không có chỗ tốt?"
Phương Tranh cười thật hài lòng: " Vốn ta không muốn vào, nhưng sau khi vào đây, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt một việc: Trong này có ăn có uống, không cần mỗi ngày nửa đêm vào triều, không cần phải gặp phụ hoàng của ngươi cằn nhằn, không cần bị người đánh mông, ngoại trừ không được phơi ánh nắng mặt trởi, tất cả đều tốt hơn bên ngoài rất nhiều. Nói thật ra, ta còn thật sự không muốn đi ra. Được rồi, Mập Mạp, ngươi giúp ta nói với phụ hoàng ngươi một tiếng, có thể cho ta đục một cái lỗ trên tường không? Cho ánh nắng chiếu vào, như vậy tất cả thật hoàn mỹ..."
Mập Mạp vuốt cằm, bắt đầu tính toán: " Bên này tường mở một cái lỗ không tốt lắm, sẽ làm ảnh hưởng kết cấu của tường, hơn nữa phương hướng cũng không đúng, mặt tường này dựa vào hướng tây, mỗi ngày ngươi chỉ có thể phơi nắng được mặt trời chiều..."
Phương Tranh liền cùng hắn thảo luận: " Vậy thì đổi phòng khác? Hướng đông đi, ta thích ánh nắng mặt trời buổi sáng, nhưng phải đập đi bức tường, chiếc giường này sẽ không tiện đặt sát vách, ta không quen ngủ..."

Mập Mạp gật đầu: " Có đạo lý..."
Mập Mạp nói tiếp: " Nếu là ta thì mỗi mặt tường đều đục một lỗ, như vậy đều có cơ hội phơi được ánh nắng."
Phương Tranh vội vàng gật đầu biểu thị tán thành, lại nói: " Thế nhưng còn phải suy nghĩ vấn đề phong thủy trong phòng, hướng đông hay hướng tây, vạn nhất phá hủy phong thủy thì làm sao bây giờ? Mập Mạp, ngày mai ngươi đi tìm một phong thủy tiên sinh đến giúp ta tính toán một chút xem sao."
" Không thành vấn đề, chuyện này bao trên người ta đi."
“…”
“…”
Trường Bình nghe hai người càng nói càng khó tưởng tượng, không khỏi giậm chân lớn tiếng quát: " Các ngươi tỉnh tỉnh! Kế hoạch gì còn chưa nghĩ tới? Nói lung tung gì vậy? Thật đúng đang nghĩ sẽ ở lại nơi này lâu dài sao?"
Phương Tranh và Mập Mạp chợt giật mình, lập tức ngại ngùng liếc mắt nhìn nhau. Trò chuyện thật quá nhập tâm, đều nói nam nhân luôn thích bố trí phòng ốc, theo như thế này, Phương Tranh cùng Mập Mạp tuyệt đối đúng là có phong phạm của một hảo nam nhân.
" Ách.. .Chúng ta vừa nói đến đâu vậy?" Mập Mạp lúng túng nói.
Phương Tranh vò đầu nhớ lại: "...Nói đến góc tường phía nam đặt vài bồn cây vạn tuế, phú quý cát tường..."
Mập Mạp toát mồ hôi: "...Không phải chuyện này, chúng ta nói chính sự, Phương huynh, việc đàm phán ta nghĩ ngoài ngươi ra không còn ai làm được, hãy nể tình bách tính Hoa triều, còn thỉnh không nên chối từ."
Phương Tranh lắc đầu nói: " Đừng có chụp cho ta chiếc mũ lớn như vậy, một câu thôi, không có chỗ tốt thì ta mặc kệ. Hoa triều nhiều người như vậy, phái ai cũng có thể đàm phán, ta nghĩ lão già Phan thượng thư kia không tệ, cho hắn đi nói đi."
Mập Mạp cười khổ nói: " Ngươi đừng nói giỡn, Phan thượng thư vẫn luôn chủ trì phe chủ hòa trong triều, nếu phái hắn đứng ra, rõ ràng đã đánh thắng trận cũng bị hắn cắt đất cầu hòa, ngươi không phải là chỉ loạn hay sao?"
Trường Bình oán hận nói: " Chỗ tốt chỗ tốt, ngươi chỉ biết có tiền! Ngươi muốn chỗ tốt gì đây?"

Phương Tranh vừa nghe hai chữ " chỗ tốt" thì tinh thần liền tỉnh táo, nghe đến hai mắt sáng ngời, hăng hái bừng bừng nói: " Rất đơn giản, ta cùng Đột Quyết đàm phán, nói chuyện buôn bán, ách, ở đày có lẽ gọi là điều khoản phải không? Ân, nói chuyện điều khoản, ta muốn chia năm năm với triều đình. Nếu như Đột Quyết bồi chúng ta một trăm vạn lượng bạc, triều đình phải trích cho ta năm mươi vạn lượng, đương nhiên, nếu như có thêm một ít hàng hóa, tỷ như da thú, ngựa tốt, bò dê gì gì đó, chúng ta cũng có thể quy đổi thành bạc mà chia nhau..."
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh lại bổ sung: " Nếu như có nữ nhân Đột Quyết, ta cũng không lấy, tất cả đều đưa cho triều đình, rốt cục xem như ta làm tặng phẩm cho triều đình, chính là ta muốn cho khách thỏa mãn vừa lòng với việc giao dịch này, sau này còn có thể hợp tác với nhau lần thứ hai..."
Mập Mạp và Trường Bình nghe đến trợn mắt há mồm, người này...Người này thật sự là quá vô sỉ! Hai người từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, mưa dầm thấm đất luôn thấm sâu tư tưởng giáo dục trung quân báo quốc, chưa từng gặp qua có người tư tâm tư lợi biểu đạt trần trụi trơ trẽn đến như thế bao giờ? Nghe hắn nói, lúc này hai người cảm thấy đầu óc mình có điểm choáng váng...
Phương Tranh nhìn thấy thần sắc quái dị của hai người, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, có phải mình đã khai giá quá cao không? Chia năm năm xác thực là nhiều một chút, có nên hạ xuống tí không nhỉ? Có lẽ phải hạ thấp một chút mới xong, hay là lưu khả năng để cò kè mặc cả, bốn sáu? Ân, hình như còn hơi nhiều nha, ít nhất là ba bảy đi, không thể ít hơn, gần đây bản thiếu gia quá nghèo rồi, phải kiếm thêm chút đỉnh tiền...
Phương Tranh bất an mở miệng: " Ách...các ngươi làm sao vậy? Không đồng ý thì chúng ta thương lượng thương lượng..."
Một lúc lâu, Mập Mạp thán phục chắp tay nói: " Phương huynh thật sự là...là..." Suy nghĩ nửa buổi, cũng không nghĩ ra có từ nào chuẩn xác hình dung nhân phẩm của Phương Tranh. Rốt cục Mập Mạp cụt hứng thở dài nói: " Nói chung...Ta khâm phục!"
Phương Tranh ngạc nhiên nói: "...Phục? Ngươi phục cái gì vậy? Ai, ngươi có ý gì nha? Cái gì gọi là khâm phục? Chớ nói chuyện khác, chúng ta thương lượng lại..."
Mập Mạp cùng Trường Bình liếc mắt nhìn nhau, Trường Bình cũng cười khổ, hai người cùng gật đầu, lần lượt đứng dậy.
Mập Mạp chắp tay nói: " ....Chúng ta cáo từ, việc ta phải đi hỏi lại phụ hoàng mới được..."
Nói xong Mập Mạp xoay người đi ra cửa, Trường Bình cũng im lặng đi theo Mập Mạp ra ngoài, ngẫm lại cảm thấy không cam lòng, chạy ngược trở lại, nhéo mạnh lên cánh tay Phương Tranh: " Ngươi là đồ hỗn đản! Chưa từng gặp qua ai vô sỉ như ngươi! Sao ngươi không chết cho rồi đi?"
Ngoài miệng chửi mắng thật dữ dội, nhưng trong mắt Trường Bình lại tràn đầy ý cười, trong đôi mắt như nước mùa thu, vẻ thâm tình không cách nào che giấu được. Trường Bình nói xong xoay người bỏ chạy, trong nhà lao tối tăm vang lên những tiếng cười trong vắt như chuông bạc lan xa.
Phương Tranh đau đến nhe răng trợn mắt, kì lạ nhìn theo bóng lưng Mập Mạp la lớn: " Uy! Các ngươi chưa nói xong sao đi rồi? Đừng có gấp nha, bốn sáu cũng được, ba bảy cũng không phải không thể thương lượng..."