Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 85: Sách Lậu Của Mập Mạp





Trở lại Phương phủ thì đã đêm khuya. Cửa lớn của Phương phủ vẫn treo cao đèn lồng, nhìn xem tình hình mọi người dường như còn chưa ngủ.
Tôn quản gia ngồi xổm chỗ gác cổng, trong tay mang theo một bầu rượu nhỏ, hướng ngoài cửa nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nâng bầu rượu uống vài hớp, nhìn có vẻ rất thích ý. Phương Tranh đi tới, thần tình Tôn quản gia liền vui vẻ, liền chạy tới nghênh đón.
" Ai nha, thiếu gia của ta! Sao giờ này ngài mới về vậy? Lão gia và phu nhân đã chờ ngài cả buổi đó."
Phương Tranh ngẩn người, còn chờ ta? Lúc này ta lại phạm phải chuyện sai lầm gì nữa đây?
" Tôn quản gia, biết phụ mẫu chờ ta có chuyện gì không?" Hôm nay Phương Tranh đã học được việc trước khi gặp chính chủ thì phải hỏi thử tình hình trước xem thế nào – Phải hỏi nha, trong cung có một hoàng đế, trong nhà có một lão cha, hai người này chuyên tìm Phương đại thiếu gia gây phiền phức, không thể không cẩn thận một chút mới ổn.
" Không có việc gì, Chu thiếu gia học cùng trường với ngài có tới, lão gia cùng phu nhân đang ở đại sảnh nói chuyện với hắn."
Mập Mạp? Không phải vừa chia tay sao? Hắn lại tới nhà của ta làm chi? Tiểu tử này sao còn dây dưa hơn bản thiếu gia vậy?
Vào đại sảnh, cha mẹ đang cùng Mập Mạp trò chuyện thật vui, chẳng biết đang nói tới cái gì, cha mẹ đang cười ha ha thật vui vẻ.
Đầu đầy mơ hồ thi lễ với phụ mẫu, Phương Tranh đưa mắt tràn ngập dấu hỏi nhìn Mập Mạp, Mập Mạp vẫn không để ý đến hắn, vẫn giữ nguyên dáng tươi cười hàm hậu nói chuyện với phụ mẫu hắn.
" ...Sau này, cô bé lọ lem cùng vương tử trải qua cuộc sống hạnh phúc, hai người chọn một nơi ở tại nông thôn, lại xây lên một căn đại viện, còn mua rất nhiều người hầu, vẫn sống mãi cho đến ngày đầu bạc..." Một câu chuyện cổ tích về " cô bé lọ lem" sặc mùi Trung Hoa Trung Quốc quê cha đất tổ, ở trong miệng Mập Mạp mới mẻ ra lò.
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn Mập Mạp, kháo! Tên Mập Mạp đáng chết này thật đúng là vô sỉ! Đây không phải là chuyện cổ tích bản thiếu gia kể cho hắn nghe trước đây sao? Tiểu tử này lại không chút khách khí, đem ra lừa gạt cha mẹ ta, không biết hắn có thu phí với cha mẹ ta hay không đây?
Phương lão gia và phu nhân nghe đến mặt mày hớn hờ, hăng hái ngẩng đầu, liên tục truy hỏi: " Còn nữa không? Còn nữa không?"

Mập Mạp cười nói: " Chuyện cổ tích này đã kể xong, lần sau ta sẽ kể cho bá phụ bá mẫu nghe một câu chuyện về " thụy mỹ nhân" (công chúa ngủ trong lâu đài)..."
Phương Tranh lại ngạc nhiên thêm lần thứ hai.
Phương lão gia ho khan một tiếng, hướng Phương Tranh nói: " Ngươi xem, Phúc Vương điện hạ thiên tư thông minh, tùy tiện mở miệng liền có thể kể ra một câu chuyện động lòng người như vậy, còn ngươi? Hừ! Không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm xằng làm bậy!"
Phương Tranh không nói lời nào, cắn răng, " hắt xì hắt xì."...
Trên vẻ mặt trung hậu của Mập Mạp hiện ra thần sắc khiêm tốn: " Bá phụ quá khích lệ, tiểu chất chỉ là lúc rảnh rỗi đọc thêm vài quyển sách giải trí, lại nghĩ ra vài câu chuyện tiêu khiển, cũng không có gì đáng nói..."
Phương lão gia vuốt râu lắc đầu nói: " Dù vậy cũng đã giỏi hơn nghiệt tử của ta rất nhiều rồi, với hắn dù một câu chuyện cũng không nghĩ ra, ở trước mặt lão phu lại rất có tài nói dối, ai, gia môn bất hạnh!"
Phương Tranh không nói lời nào, tiếp tục cắn răng, " hắt xì hắt xì"...
Vẻ mặt Mập Mạp mang đầy vẻ cười liếc mắt nhìn Phương Tranh: " Bá phụ khích lệ như vậy, tiểu chất chỉ đành thụ nhận."
Đôi mắt Phương lão gia ẩn chứa sự tán thưởng nhìn Mập Mạp gật đầu, lập tức nhìn qua Phương Tranh, bật người nghiêm mặt: " Trễ như vậy mới về, lại đi chọc ra họa gì nữa?"
Lào cha đúng là thiên vị quá nha! Không ngờ Mập Mạp mới là con thân sinh của ngài mới phải?
Phương Tranh oán hận trừng mắt liếc Mập Mạp, cung kính nói: " Cha, hôm nay hài nhi bận rộn chính vụ..."
Phương lão gia không chút khách khí cắt đứt lời hắn: " Nói bậy! Với hư chức ngũ phẩm của ngươi, còn dám nói " bận rộn chính vụ", ngươi cho là lão phu không biết gì sao? Hừ! Chưởng quỹ Yêu Nguyệt Lâu mới tới, nói có người đến đập phá tửu lâu của chúng ta, sự tình dường như liên quan tới ngươi, nói! Gần đây ngươi ở bên ngoài gây ra họa gì?"

Phương Tranh vô tội nói: " Không có, cha, hài nhi gần đây cụp đuôi làm người, điệu rất thấp, không tin cha hỏi Mập Mạp…”
Phương lão gia cười lạnh nói: " Ngươi không đi trêu chọc người ta, lẽ nào hắn có mao bệnh? Không có việc gì đi đập tiệm người khác để đùa chơi sao?"
Phương Tranh nhanh miệng vuốt mông ngựa: " Cha, lão nhân gia quả nhiên anh minh thần võ, một lời trúng đích, tiểu tử kia đúng là có mao bệnh thì phải?"
Mập Mạp ở bên nghe được che miệng cười trộm, vai run run.
Phương lão gia trừng mắt nhìn Phương Tranh một lát, sau đó thở dài: " Vừa rồi Phúc Vương điện hạ đã nói rõ sự tình với lão phu, việc này đúng là không trách được ngươi. Thế nhưng, hôm nay ngươi làm quan tại triều, quan trường từng bước hung hiểm, với tính tình của ngươi luôn luôn đắc tội người khác, ngươi làm quan được bao nhiêu ngày?"
Làm được mấy ngày thì tính mấy ngày thôi, hay nhất là hoàng thượng lão gia tử triệt chức của ta, tất cả mọi người bớt lo, hiếm lạ làm quan hay sao? Phương Tranh ngầm bĩu môi.
Mập Mạp đi ra hòa giải: " Phương bá phụ, việc này không thể trách Phương huynh, thật sự là do Phan thượng thư khinh người quá đáng. Phương huynh vì các tướng sĩ chết trận đứng giữa triều trượng nghĩa nói thẳng, không tiếc đắc tội quyền quý, hôm nay bách tính trong kinh thành đều khen ngợi Phương huynh đó thôi."
Phương Tranh ở bên gật đầu phụ họa: " Hay."
Phương lão gia hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh, không thèm nhắc lại.
Mập Mạp hợp thời cười nói: " Hôm nay trễ như vậy mà tiểu chất còn mạo muội đến nhà, là có việc vui muốn báo tin cho bá phụ bá mẫu."
Phương lão gia cười nói: " Phúc Vương điện hạ, có việc vui gì thế?"
Mập Mạp làm như lơ đãng liếc nhìn Phương Tranh, cười nói: " Chúc mừng bá phụ bá mẫu, Phương huynh…Ha ha, Phương huynh sắp làm phò mã."

" Cái gì?" Phương lão gia cùng phu nhân kinh hãi, lại liếc mắt nhìn nhau, dáng dấp như không dám tin tưởng.
Lập tức, Phương lão gia hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh: " Ngươi lại trêu chọc vị công chúa nào?"
Vì sao nói từ " lại"? Phương Tranh nghe vậy quả thật thấy phiền muộn, không ngờ ấn tượng về ta trong lòng các người lại là chuyên nghiệp đi trêu chọc công chúa hay sao?
Vươn ra một ngón tay đầy vẻ đáng thương, Phương Tranh cười nói: " Một người, chỉ một người thôi. Hài nhi tổng cộng chỉ trêu chọc một công chúa, hắc hắc..."
Phương phu nhân cẩn thận hỏi một câu: " Chẳng lẽ...là Trường Bình công chúa?"
Phương Tranh cùng Mập Mạp cùng gật đầu: " Đúng vậy."
Phương lão gia cùng phu nhân lại nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng, Phương phu nhân vui vẻ nói: " Ta đã nói, Trường Bình công chúa hữu duyên với con trai ta, chỉ hồng của bọn họ thế nhưng đúng là do nguyệt lão đã se cho họ từ kiếp trước, thêm bao khó khăn, cũng luôn ở cùng nhau thôi."
Phương lão gia đưa mắt nhìn Mập Mạp: " Phúc Vương điện hạ, hôm nay đến báo với lão phu là có chuyện gì xảy ra sao?"
Mập Mạp nói: " Bá phụ, phụ hoàng của ta vốn rất thưởng thức Phương huynh, sớm có ý gã Trường Bình cho hắn, nhưng Phương huynh vẫn chậm chạp không chịu tỏ thái độ, phụ hoàng ta cũng khó nói thêm điều gì. Mấy ngày gần đây, ha ha, có lẽ do Phương huynh đã suy nghĩ thông suốt, có lẽ đã nảy sinh tình ý đối với muội muội của ta, phụ hoàng ta đương nhiên cầu còn không được, nên việc hôn nhân này, tiểu chất cho rằng sẽ không còn gặp khó khăn gì nữa."
Phương phu nhân oán hận gõ vào đầu Phương Tranh: " Công chúa thích ngươi như vậy, tên hỗn tiểu tử ngươi còn làm bộ làm tịch, còn không đắc ý chết ngươi!"
Phương lão gia nghiêm mặt nhìn Phương Tranh nói: " Tranh nhi, việc này ngươi nói thế nào?"
Phương Tranh ngượng ngùng cúi đầu, một chân cọ cọ lên mặt đất: " Mọi người nói thế nào thì thế nào thôi..."
Cả phòng nổi da gà....
Chuyện thành thân tựa hồ đã định xong, hiện tại chỉ còn chờ hoàng thượng tuyên triệu, gả công chúa cho hắn. Có người nói chuyện cưới gả trong cung rất nhiều lễ nghi, cụ thể có bao nhiêu phiền phức, Phương đại thiếu gia cũng không hỏi.

Hoàng thượng rất nhanh liền tuyên triệu hắn, nhưng lần này không phải vì hôn sự giữa hắn cùng công chúa.
Lúc tan triều ngày hôm sau, theo quy củ trước, Phương Tranh lại bị triệu tới ngự thư phòng, rất kỳ quái, hoàng thượng luôn thích đơn độc triệu kiến hắn vào lúc vừa tan triều.
Thần kinh Phương Tranh hiện tại đã được rèn đúc rất kiên cường, từ mới bắt đầu còn nơm nớp lo sợ, đến bây giờ mỗi ngày tiến ngự thư phòna cũng giống như đi dạo hoa viên của nhà mình. Nhiều lần tiếp xúc cùng hoàng thượng, hắn cảm giác được vị hoàng đế này, chỉ bất quá là một vị lão nhân thân khoác hoàng bào mà thôi, ngoại trừ có chút thời khắc hắn sầm mặt giáo huấn người khác, cũng không có khác gì những lão nhân bình thường, chỉ là, có duy nhất một điểm khác là vì hắn so với những lão nhân khác càng thêm cô độc.
Kiếp trước Phương Tranh từng quen biết một vị lão nhàn, cũng giống như hoàng thượng, chỉ khác nhau chính là vị lão nhân kia chính là vị bảo vệ già trong trường đại học của hắn. Lúc ấy Phương Tranh đi học do tính tình phóng khoáng, lại giỏi về giao tiếp, quan hệ với lão nhân không tệ, lão nhân đối với hắn rất tốt, thỉnh thoảng còn lấy ra một ít thức ăn vặt nhét vào tay hắn, lại nhỏ giọng dặn hắn giấu kín, đừng cho những bạn học khác nhìn thấy...
Cho nên dần dần Phương Tranh cũng lục lọi ra được bí quyết ở chung với hoàng thượng - không thể bị biểu tình đông cứng lạnh lùng của hắn làm hoảng sợ, rất nhiều đại thần vừa nhìn thấy hoàng đế liền sợ đến không nói ra lời, kỳ thực vốn không đến nỗi như vậy. Một người bản thân mới bước lên địa vị cao, rất hưởng thụ được mọi người cúng bái kính nể, nhưng sẽ không ai có thể chịu nổi cảm giác y hệt nhau như thế mỗi ngày kéo dài suốt vài chục năm, thời gian càng lâu, thì hắn sẽ đem sự kính nể của người khắc biến thành một loại lễ nghi cùng sân khấu biểu diễn, tựa như diễn xuất trong ti vi, các đại thần luôn dập đầu, nhất định phải hô " ngô hoàng vạn tuế", hô xong, hoàng đế cũng nhất định phải hô lại một câu " các khanh bình thân". Đây chỉ là một bộ trình tự, làm xong rồi, chứng minh hai bên đã làm xong lễ tiết quân thần.
Phương Tranh là nhân sĩ xuyên việt từng trải qua bao năm giáo dục thời hiện đại, cho nên ở phương diện này hắn vốn không quá mức lưu ý, trong trí nhớ kiếp trước của hắn, ngoại trừ lễ thanh minh và năm mới tế tự tổ tiên, vốn chưa từng hướng ai quỳ xuống bao giờ.
Nhưng sự tình luôn kỳ diệu như thế, hắn không thích lễ nghi phiền phức này, hoàng thượng cũng không thích, vì vậy vừa lúc hợp với tâm ý hoàng thượng, có lẽ Phương Tranh được hoàng thượng sủng ái nhiều ít cũng do nguyên nhân này.
Bên trong ngự thư phòng không chỉ có một mình hoàng thượng, còn có Mập Mạp cùng Trường Bình. Hai người tựa hồ vừa bị giáo huấn, vẻ mặt cầu xin, dáng dấp như đang gặp xui, cái miệng nhỏ của Trường Bình vểnh cao, có vẻ rất là căm giận, gương mặt mập béo của Mập Mạp cũng cúi xuống, phẫn nộ cúi đầu không ngâng lên.
Nhìn thấy Phương Tranh tiến vào, hai người cùng ngẩng đầu, dùng sức nháy mắt với hắn.
Sự câu thông của loài người thì cần phải dùng ngôn ngữ để giải thích, dùng ánh mắt có thể biểu đạt được cái gì? Phương Tranh không hiểu được cái nháy mắt của bọn họ là ý nghĩa ra sao, chỉ cung kính hướng hoàng thượng hành lễ.
Hoàng thượng vẫn như bình thường đang sầm mặt phê duyệt tấu chương, chưa từng ngẩng đầu nhìn Phương Tranh một chút. Phương Tranh mơ hồ nghĩ không thích hợp, có chút vị đạo trước khi cơn bão mưa giông nổi lên.
Lặng lẽ quay đầu, thấy Mập Mạp cùng Trường Bình thừa lúc hoàng thượng không để ý đang dùng tay ra dấu, thủ thế rất khó hiểu, một hồi chỉ Phương Tranh, một hồi chỉ chính mình, thời gian chỉ Phương Tranh rất kinh hoàng, khi chỉ chính mình lại rất lo lắng... Hai huynh muội rốt cục muốn biểu đạt điều gì? Phương Tranh buồn bực không ngớt, được, tự mình đi tìm kiếm đáp án thôi.