Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 67: Gặp quan (hạ).





Ho khan vài tiếng, Trần đại nhân làm trò trước mặt dân chúng đứng xem náo nhiệt chung quanh, bất chấp dáng vẻ quan chức, tự mình đi xuống dưới công đường, kéo Phương Tranh thỉnh đến một góc khuất không người, thì thẩm thương lượng.
" Ôi! Phương đại nhân của ta! Ngài…Ngài muốn làm gì đây?" Trần đại nhân biểu tình đau khổ nói.
Phương đại nhân vô tội trừng mắt nhìn: " Không có a, Trần đại nhân, ngài cần phải làm mọi chuyện cho rõ ràng, tiểu tử này chòng ghẹo lão bà của ta, ta là người bị hại mà."
" Ôi! Phương đại nhân của ta, ngài muốn hạ quan phóng tay mà làm....Ách, bổn quan một mình một ngựa phóng không được? Ta sẽ bảo vị công tử kia bồi lễ cho tôn phu nhân, chuyện này coi như giải quyết xong xuôi được không? Đúng rồi, hai vị cô nương kia, không biết ai là tôn phu nhân?"
Phương Tranh đắc ý nói: " Cả hai đều là lão bà cùa ta!" Có một đã là, còn một thì sắp là, không khác nhau bao nhiêu.
Phương Tranh nói tiếp: " Muốn tạ lỗi? Bất quá ta lại không chịu, lại nói, tiểu tử này có ý đồ mưu phản! Vì Hoa triều, vì thánh thượng, kẻ làm thần tử như chúng ta há có thể để mặc cho gian tặc đại nghịch bất đạo sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?"
Trần đại nhân cười khổ nói:" Phương đại nhân, nơi này chỉ có hai người ta và ngài, nói chuyện không cần giấu diếm, ta và ngài đều hiểu, việc này còn không thể cấu thành tội mưu phản, hơn nữa, ngài có biết vị công tử kia là con nhà ai chăng?"
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, nói: " Tiểu tử này là ai? Hắn ngang tàng như vậy, ngay cả phủ doãn Kim Lăng thành cùng không dám định tội của hắn."
Trần đại nhân thầm nghĩ. ngươi cũng quá coi trọng ta, đầy người trong kinh thành đều không dám đắc tội với hắn, ai con mẹ nó, so với ta còn vô tích sự hơn a?
" Phương đại nhân ngài không biết, vị công tử này, vốn là con trai của Lại Bộ Thượng Thư đương triều, thái sư của thái từ Phan đại nhân, Phan Nguyên Thọ, tên là Phan Đào. Phương đại nhân việc này không thể hấp tấp nha, đắc tội với Phan đại nhân, tương lai của ngài và ta cũng đều không tốt đâu." Trần đại nhân hảo tâm nhắc nhở nói.
Phương Tranh chinh khí lẫm liệt, nói:" Thì làm sao? Bổn quan chính là một đại đại trung thần, trước giờ trung thần không sợ chết, sợ chết không phải là trung thần, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan thanh chiếu hãn thanh*...." ( Xưa nay hỏi có ai mà không chết, hãy để lòng son chiếu sử xanh.)
Trần đại nhân hai mắt tròn xoe, nhìn Phương Tranh đúng ở đây nói hươu nói vượn, thầm nghĩ tiểu tử này có phải là đã mắc bệnh hoang tưởng hay không? Mặc kệ ngươi được hoàng thượng sủng ái, nhưng cũng không thể hoành hành ngang ngược nha, Phan đại nhân là thần thánh phương nào, đó chính là trọng thần ngay cả hoàng thượng cũng còn phải kinh ý ba phần nha, tiểu tử ngươi nói đắc tội thì đắc tội, ngươi không sợ chết cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến ta a.
Nói bậy nửa ngày nước miếng tung tóe khắp nơi, lúc này Phương Tranh mới thỏa mãn tâm nguyện, hỏi:" Đúng rồi, Trần đại nhân, ngài vừa nói đến đoạn nào rồi?"

Trần đại nhân nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, tiểu tử ngươi rảnh rỗi chạy đến đây luyện võ mồm hay sao? Lời của ta nói, ngươi cương quyết không muốn để vào trong lòng nha.
Liều mạng nén cơn giận, Trần đại nhân trầm giọng nói:" Ta đang nói đến đoạn vị công tử kia vốn là con trai của Lại Bộ Thương Thư đương triều, thái sư của thái tử Phan đại nhân.. ."
" Nga" Phương Tranh giật mình nói:" Không ngờ phụ thân của tiểu tử này lại là trọng thần đương triều, như vậy ý của Trần đại nhân, chẳng lẽ muốn nói Phan đại nhân cũng là nghi phạm mưu phản?"
"Uỳnh!" Trần đại nhân rốt cuộc đã không chịu nổi gánh nặng, loạng choạng ngồi phệt xuống đất.
" Ai nha! Trần đại nhân! Ngài làm sao vậy?" Phương Tranh vội vàng đỡ hắn dậy: " Trần đại nhân không nên kích động, ngài lấy sức một mình dũng cảm phá đại án mưu phản, bổn quan chắc chắn sẽ không cướp đoạt công lao của ngài, Trần đại nhân cứ việc an tâm đi."
Trần đại nhân buồn rười rượi, còn công lao gì nữa, lời này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ ngày mai cái đầu trên cổ của ta phải rời đi chỗ khác. Tiểu tử này kéo người xuống nước, thủ đoạn cũng quá nham hiểm!
Tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, Trần đại nhân kích động nhảy dựng lên: " Không phải mưu phản! Không phải mưu phản! Căn bản là không có chuyện này! Ta đều không có ý tứ gì cả! Phương đại nhân của ta! Ta van ngài, ngài đừng hại ta như thế a!"
" Binh tĩnh, bình tĩnh! Trần đại nhân, thật không còn thể thống gì a." Phương Tranh bộ dạng hảo tâm khuyên nhủ: " Ngài là quan phụ mẫu trong Kim Lăng thành, còn bao nhiêu ánh mắt của bàn dân thiên hạ đều nhìn vào ngài nữa, bên ngoài nhiều người như vậy, đừng như thế nha, cười một cái, hiền lành một chút, thân thiện một chút, được rồi, cứ như vậy, ta nhìn ngài rất được nha."
Diễn cảm vô cùng chân thành, nhưng trong lòng của Phương Tranh lại đang cưới thầm, dọa chết lão vương bát đản bất tử nhà ngươi, hai chúng ta còn một món nợ ngày sau sẽ chậm rãi tính toán.
Trần đại nhân sửa sang lại quan phục, hướng mọi người cười tươi một cái so với khóc còn muốn khó coi hơn. Tức thì quay đầu nhò giọng nói: " Phương đại nhân, ngài cũng đừng nói nữa. việc này bổn quan sẽ âm thầm nói tốt cho ngài, nhưng ngài cũng đừng làm quá, bổn quan cảm thấy vô cùng khó xử, nếu làm lớn sự tình, đối với ta và ngài cùng đều không có chỗ tốt, Phương đại nhân đương nhiên phải hiểu được đạo lý này"
Phương Tranh gật đầu, kỳ thực trong lòng của Phương Tranh cũng lo lắng thấp thỏm không thôi? Hắn tuy rằng không có tâm nhãn, nhưng hắn còn không có ngu ngốc thái quá, Lại Bộ Thượng Thư, thái sư của Thái tử là chức quan gì, không phải hắn không biết. Người ta khống chế tước vị lên xuống của các quan trong triều, lại là ân sư của hoàng đế trong tương lai, nhân vật có quyền thế ngập trời như vậy, một viên quan ngũ phẩm nhỏ nhoi như hắn, há lại có thể chọc đến cán bộ cao cấp hay sao?
Nhưng tình thế hôm nay đã tựa như tên nằm trên dây cung, không thể không bắn. Chuyện này cùng mặt mũi thật sự cũng không có quan hệ gì cả, bởi vì Phương Tranh là một chính nhân quân tử không bao giờ chịu khuất phục trước cường quyền, coi như việc này sống chết mặc bay, hắn cũng sẽ không cảm thấy tổn hao đến mặt mũi. Chủ yếu đều là do tiểu tử đó chòng ghẹo nữ nhân của hắn, nếu không hung hăng trừng trị tiểu tử này một phen, ngày sau ở trước mặt nừ nhân của mình, bảo Phương đại thiếu gia phải làm sao mới có thể ngóc đầu lên nổi đây?
Trong dân gian có một câu tục ngữ " Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.", những lời này dùng ở trên người của Phương Tranh mà nói, quá mức thích họp. Hắn chính là nhân vật điển hình có thể nguyện chết dưới chân hoa mẫu đơn, bình thường nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, mọi chuyện cũng chỉ là trong mắt ngoại nhân. Nhưng khi ở trước mặt nữ nhân mà hắn yêu mến, hắn đặc biệt là một con người sĩ diện, vì muôn xả giận cho nữ nhân của mình, hắn có thể trả bằng bất cử giá nào. Cho nên, chuyện đắc tội với một cái Lại Bộ Thượng Thư đối với hắn mà nói, không tính là quái sự gì.

Phương Tranh tâm thần bất định, không ngờ Trần đại nhân đã muốn nghĩ đến chuyện mất đầu.
Sự tình càng làm càng lớn, hiện tại....tình hình này, một quan viên tứ phẩm nhỏ nhoi như hắn quả thật không có đù can đảm tiếp tục thẩm tra phá án. Ai biết tiểu tử này trong bụng còn có thêm chủ ý gian trá gì nữa.
Đang định mở miệng khuyên giải Phương Tranh đi về, tình huống trên công đường đột ngột phát sinh biến hóa.
Chi thấy hai gã tráng niên nam tử thân mặc thanh y, hành động thô lỗ tách dân chúng đứng vây chung quanh ra, tiến lại gần, sau đó cẩn thận nâng Phan Đào dậy, tiếp theo nghênh ngang đứng giữa công đường, ngẩng mặt lên trời lớn tiếng quát: "Ai là phủ doãn Kim Lăng? Mau bước ra đây cho lão tử!"
Phan Đào nhìn thấy hai người này tới đây, nhịn không được gào khóc, nhưng tâm tình lại cực kỳ vui mừng giọng như quần chúng khổ sai trong quân doanh của địch nhìn thấy quán giải phóng đánh tới, chi tiếc dưới hông không đeo thêm khố nữu ương ca* mà thôi. (*: là một điệu múa dân Hán của Trung Quốc, nam nhân cởi trần mặc khố đỏ, đánh trống nhảy múa, ca hát..)
Trần đại nhân biểu tình suy sụp, giờ thì tốt rồi, cuối cùng người của Phan đại nhân cũng đã đến. Hôm nay nếu không cẩn thận ứng phó mọi chuyện, hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Không quan tâm ai đúng ai sai, chiếc mũ ô sa trên đầu của hắn càng khó bảo quản.
Lau mồ hôi lạnh, Trần đại nhân đang định tiến lên trả lời, Phương Tranh lại vươn tay kéo hắn lại.
" Các ngươi là ai? Ngang nhiên xông vào công đường, muốn làm gì?" Phương Tranh đồng dạng ngẩng đầu nhìn trời, thần thái ung dung hỏi.
Hai gã trung niên nam tử tựa hồ là quan gia cùng đầu lĩnh hộ viện trong Phan phủ, nghe vậy chăm chú liếc mắt một cái, vị nam tử trả tuổi trước mặt này, dường như không phải là phủ doãn Kim Lăng a!
" Chúng ta là người hầu của Lại Bộ Thương Thư Phan đại nhân, kẻ đánh công tử nhà ta thành bộ dáng như thế này, chính là ngươi sao?"
Phương Tranh ngạo nghễ cười nói: " Không sai, vị Phan công tử này chòng ghẹo con gái nhà lành, cũng có ý đồ mưu phản, bổn quan chỉ giáo huấn nhẹ nhàng một chút mà thôi."

Trung niên nam tử tức giận chỉ vào Phan Đào nói: " Đánh thành bộ dáng như vậy, mà ngươi còn nói là nhẹ nhàng hay sao?"
Phương Tranh bước lên phía trước, cẩn thận quan sát một lúc lâu, sau đó khẳng định gật đầu:" Không sai, đúng thật là còn quá nhẹ, hắn còn chưa chết mà."
Hai gã trung niên nam tử không khỏi lâm vào cảnh chán nản, trong đó có một gã nam tử định bước lên túm cổ Phương Tranh, nhưng lại bị gã còn lại ngăn cản.
Dù sao nơi này cũng là công đường, bên ngoài còn nhiều dân chúng đứng xem như vậy, trước mặt bao nhiêu người ẩu đả mệnh quan triều đình, tuyệt đối sẽ nhận một kết cục bi thảm, tuy là gia nô trong phủ Thái sư, cũng không dám liều lĩnh di thách thức với quyèn uy của Hoa triều.
Trần đại nhân thấy tình huống có vẻ không ổn, vội vàng bước lên trước mặt của hai gã trung niên nam tử, ba người kéo nhau vào trong góc của công đuờng nói chuyện, thỉnh thoảng còn hướng Phương Tranh chỉ trỏ.
Phương Tranh vui vẻ, hôm nay thật sự là hại vị Trần đại nhân này đến khổ, tựa như con chuột chui trong lỗ cống, hai đầu đều bị khinh bạc, còn phải bợ đít hết người này người kia, làm quan mà như hắn, xem như mất mặt cả tám đời tổ tông.
Lúc này, Yên Nhiên lặng lẽ tiến lại, ghé vào tai hắn, nói:" Phu quân, chuyện này hay là thôi đi? Gã này chính là công tử của Thượng Thư đại nhân, nếu đắc tội với hắn, tương lai phu quân làm sao có thể an tâm làm quan? Lại nói, ngài đã đánh cho tên công tử kia một trận, mọi tức giận đã xả được rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Làm người, còn phải lưu một đường sống mà."
Phượng tỷ ở một bên cũng gật đầu phụ họa, nói: " Đúng vậy, hôm nay ngươi đã làm quan rồi, mọi chuyện không thể hồ nháo giống như trước đây được nữa? Tố cáo công Tử của Thượng Thư đại nhân có ý đồ mưu phản, cũng chỉ mình ngươi mới nghĩ ra được trò này nha!"
Phưong Tranh vô tội nói: " Oan uổng quá, ta còn không phải là muốn xả giận cho Yên Nhiên hay sao? Ta như thế nào, hiện tại lại trở thành không đúng?"
Yên Nhiên cảm kích cười nói: " Phu quân coi trọng thiếp thân như thế, thiếp vô cùng cảm kích. Hiện tại đánh cũng đã đánh, không nên vì việc nhỏ này mà dồn hắn vào chỗ chết? Yên Nhiên cũng không quan tâm phu quân làm quan bao lớn, mà chi thầm nghĩ muốn cùng phu quân sống bình an cho đến đầu bạc răng long, có thể không gặp phải tai họa. Vậy nên chúng ta cũng nín nhịn một chút, phu quân, thiếp nói như vậy có phải hay không?"
Phương Tranh xòe tay, nói: " Chi cần lão bà không có ý kiến, ta cũng không sao cả."
Nhung nếu Yên Nhiên kiên trì muốn chỉnh chết tiểu tử này, lấy tính cách sĩ diện của Phương Tranh trước mặt mỹ nhân mà nói, hắn đúng thật sẽ làm được điều mà Yên Nhiên muốn, người cổ đại không phải có chiêu "phong hỏa hí chư hầu*", làm như vậy không phải là muốn mua một nụ cười của mỹ nhân hay sao? Hiện giờ đại khái Phương Tranh cũng có ý tứ như vậy.
Hiện tại Yên Nhiên không muốn tiếp tục làm lớn chuyện tình, Phương Tranh cũng chớp cơ hội ghìm cương lừa, Lại Bộ Thượng Thư đại nhân là trọng thần trong triều nha, nếu có thể không đắc tội thì cũng đừng nên đắc tội là tốt nhất. Dù sao bây giờ cũng đã lấy lại được một chút thể diện, muốn không truy cứu chuyện này cũng chưa hẳn là không thể.
Đứng ở trên công đường chờ đợi một lúc lâu, phóng mắt nhìn thấy Trần đại nhân múa nát ba tấc lưỡi khuyên giải hai vị trung niên nam tử kia, không ngừng lầm bầm nói chuyện gì đó với hai gã trung niên nam tử. Thỉnh thoảng hai gã nam tử nhìn hưóng về phía Phương Tranh, thần sắc trong mắt dường như căm phẫn, dường như kiêng kị điều gì
" Phương đại nhân, sau này ngươi nên cẩn thận một chút đi, thù này xem như chúng ta đã kết, ta sẽ trả bằng mọi giá, khiến cho ngươi phải chết!" Phan Đào yếu ớt dựa trên ghế, nhìn Phương Tranh cười lạnh, trong mắt toát ra quang mang phi thường căm hận.

Phương Tranh ngẩn người, cúi đầu nhìn hắn, ha ha, bản thân mình thật tệ, đã quên mất vị diễn viên phụ này.
Đương nhiên hắn nhìn thấy nguời trong phủ đến đây, có thêm tâm phúc, nhất thời nói chuyện cũng kiên cường hơn.
Phương Tranh híp mắt cười, bước lại gần hắn, nhẹ giọng uy hiếp nói: " Chúng ta đều cẩn thận với nhau đi, không nói dối ngươi, hôm nay ngưoi vận khí may mắn, ta vốn đinh lấy mạng của ngươi tại đây, không nghĩ tới gia nô trong phủ của ngươi lại tới kịp thời, đành phải cho ngươi tiêu dao thêm vài ngày. Bất quá ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi động vào lão bà của ta, chuyện này chúng ta còn chưa tính toán xong đâu. Ngày sau ngươi ra đường cẩn thận một chút, vạn nhất bị thương, hoặc là mất mạng, ngươi đi chỗ nào kêu oan đây?"
Phan Đào nghe vậy sắc mặt trắng bệch, theo bản năng hướng hai gã trung niên nam tử kia nhìn lại.
Lúc này, ba người đứng trong nóc khuất của công đường, đại khái đã thương lượng xong, hướng Phương Tranh đi tới. Một gã trung niên nam tử lạnh lùng nhìn Phương Tranh nói:" Phương đại nhân, hôm nay công tử của quý phủ ta được ngài chiếu cố một phen, trên dưới Phan phủ đều ghi nhớ, việc này trọng đại, ta không dám tự mình làm chủ, chờ ta hồi phủ bẩm báo với lão gia xong, nhất định rõ ràng đầu đuôi. Tương lai còn dài, chúng ta cứ hảo hảo chờ xem."
Dứt lời, hắn cùng gã nam tử kia dìu Phan Đào đứng dậy, đi ra khỏi công đường cũng không thèm quay đầu một cái.
Trần đại nhân một mực lo lắng nhìn chằm chằm Phương Tranh, sợ vị đại gia này lại đưa ra yêu sách gì thiêu thân, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấv bóng ba người Phan phủ, Trần đại nhân mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cả người tựa hồ thoát lực ngồi bệt trên ghế, hữu khí vô lực phân phó cho đám nha dịch đi giải tán dân chúng đứng xem náo nhiệt.
Phương Tranh ha hả cười, hướng Trần đại nhân chắp tay cáo từ, nghênh ngang dẫn Yên Nhiên cùng Phượng tỷ tiêu sái bước đi ra ngoài.
Trần đại nhân lau mồ hôi lạnh, nhìn công đường vắng tanh, trong lòng vẫn cảm thấy không yên: " Chuyện này coi như đã được giải quyết đi? Nếu còn chưa chấm dứt, đó cũng là chuyện của hai vị đại nhân người ta, mặc cho bọn hắn đấu đá nhau ở trên triều đi, ta phải quay về phòng nằm nghỉ một lát, con mẹ nó, hôm nay đúng là sợ hết hồn....
Chú thích: Phong hỏa hí chư hầu.
Sự tích của hôn quân Cung Niết (tức U vưong) muốn làm cho mỹ nhân Bao Tự nở một nụ cười. Nhưng hắn tặng cho nàng vàng bạc châu báu, tìm đủ mọi cách cũng không thể khiến cho nàng mỉm cười lấy một cái, bèn ra cáo thị cho bàn dân thiên hạ, nếu người nào khiến Vương phi cười được thì thưởng cho 1 ngàn lượng vàng.
Thời bấy giờ, nhằm phòng bị quân Khuyển Nhung phương tây xâm lấn, triều nhà Chu đã xây hơn 20 phong hỏa đài ở vùng núi Ly Sơn, để đề phòng một khi bị quân Khuyển Nhung tấn công thì đốt lửa làm hiệu, để các nước chư hầu ở xung quanh thấy lửa thì đem quân đến cứu ứng.
Bấy giờ, có một tên nịnh thần tên là Quắc Thạch Phu, nghĩ ra một trò chơi ma mãnh, hắn đến nói với U vương rằng: “Nay thiên hạ đang thái bình, phong hỏa đài đã lâu không sử dụng, nay thần muốn mời đại vương và nương nương lên Ly Sơn chơi mấy ngày, đến đêm ta cho đốt lửa hiệu lên, để các chư hầu kéo quân đến, bấy giờ nhìn thấy nhiều người bị mắc lừa, thì nương nương tất cười cho mà xem.” U vương nghe xong cảm thấy thú vị liền cười nói: “Tốt lắm , tốt lắm, hãy lo mà chuẩn bị đi.”