Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 358: Triều đình giao phong





Đối với giá trị vũ lực tương đối yếu ớt như Phương Tranh mà nói, có thể đơn đấu đơn không dùng âm mưu quỷ kế như sử chiêu hầu tử thâu đào hoặc tung vôi phấn, đường đường chính chính đánh thắng một trận, thật là không quá dễ, cho nên hiện tại Phương Tranh rất đắc ý, đứng ngay giữa ngự tiền, thản nhiên đón ánh mắt hoặc tán hoặc hận của quần thần, rất có vài phần ý tứ hàm xúc của cao thủ tịch mịch thiên hạ vô địch.
Chỗ bộ vị yếu hại của Lương Thành bị Phương Tranh đá cho một cái, đau đến không đứng dậy nổi, đã được người dìu về nhà tĩnh dưỡng.
Hành động của Phương Tranh liền dẫn phát sự công phẫn của hơn mười ngôn quan thuộc Ngự Sử thai trong triều, đều kêu gào đòi hạch tội Phương Tranh, mười mấy lão đại thần phi thường quang côn đứng ngay trước mặt Phương Tranh, lớn tiếng kêu to bảo hắn cứ đánh, trừ phi Phương Tranh đem toàn bộ ngôn quan trong triều đều đánh chết, bằng không sẽ nhất quyết không thôi.
Phương Tranh bị sự hỗn loạn trước mắt làm sợ đến lui về phía sau vài bước, nói lắp: “ Các ngươi…ha hả, các ngươi thật là nhiệt tình, mặc kệ là một mình đấu hay muốn tìm đánh, phiền phức các ngươi, xếp hàng được không?”
Không ít đại thần bật cười ra tiếng, trốn ở trong đoàn người cười có chút hả hê, không biết là cười Phương Tranh hay đang cười các ngôn quan.
Đám ngôn quan lại bị những lời này của Phương Tranh chọc giận, đều xăn tay áo muốn cùng Phương Tranh liều mạng, sau đó lại bị đại thần khác khuyên can kéo lại. Không thể làm gì khác hơn là liên tiếp nhảy vọt lên, tràng diện càng lúc càng hỗn loạn.
Đang lúc khắc khẩu không ngớt, Ngự Sử thai trung thừa Trịnh Nho tách mọi người ra, sắc mặt đầy giận dữ đi tới trước mặt Phương Tranh, Trịnh Nho đứng đầu ngôn quan trong triều, thấy hắn đứng ra, mọi người đều ngậm miệng, cũng không nói chuyện.
“ Phương đại nhân, hôm nay làm vậy, ngươi không cảm thấy hơi quá đáng sao?” Trịnh Nho nhìn chằm chằm Phương Tranh, lạnh lùng nói.
Phương Tranh cười tủm tỉm lắc đầu nói: “ Lời này ta muốn hỏi ngược lại Trịnh đại nhân, Ngự Sử thai do ngươi chưởng quản, thủ hạ ngôn quan của ngươi nói năng vô lễ, nhục mạ đại thần, còn giành địa bàn của ta…khái, giành vị trí trạm ban của ta, Trịnh đại nhân, ngươi không cảm thấy Ngự Sử thai làm quá đáng sao?”
Trịnh Nho nhướng mày rậm, tức giận nói: “ Ngươi có biết ấu đả mệnh quan triều đình là tội danh gì không?”
Phương Tranh đối chọi gay gắt nói: “ Ngươi có biết sỉ nhục mệnh quan triều đình kiêm ngự phong quốc công là tội gì không?”
“ Ngươi…ngươi…” Trịnh Nho tức giận cả người thẳng run run, hít sâu vài lần, hai mắt lóe ra lửa phẫn nộ, chậm rãi nói: “ Phương đại nhân, ngươi không nên ỷ vào công lao nho nhỏ lập được vài lần vì triều đình, rồi cứ ngang ngược, kiêu ngạo cuồng vọng. Hoa triều dùng lễ trị quốc, Phương đại nhân thân cư nhị phẩm, tước tới quốc công, vốn là quyền cao chức trọng, nhưng lời nói và việc làm lại thô lỗ khó coi như lưu manh phố phường, làm sao làm gương mẫu cho các quan viên? Ngươi ở ngay trong kim loan điện đánh đập đại thần, trong mắt còn có thiên tử? Còn có vương pháp…”
“ Trịnh đại nhân, đừng chụp cái mũ lớn như vậy cho ta, bổn quan đầu không lớn, đội không vừa, chỉ đánh một tên ngôn quan miệng mồm thiếu đạo đức mà thôi, có cần chụp cái mũ lớn như vậy cho ta không? Chuyện chụp mũ ai mà không biết nha? Hiện tại tuy rằng ngươi đang đối mặt với ta, nhưng cái mông của ngươi đang quay về hướng ngai vàng của kim loan điện, bổn quan mạo muội hỏi một câu, đại bất kính như vậy, trong mắt của ngươi còn có hoàng thượng, còn có vương pháp?” Phương Tranh thong dong cười nói.
“ Ngươi…ngươi…” Trịnh Nho cả kinh. Nghĩ không ra Phương Tranh dĩ nhiên lại nói xấu đại thần như vậy, cái mông quay hướng ngai vàng, lời này nói ra tuy là một chuyện nhỏ, nhưng nếu truyền tới lỗ tai của hoàng thượng, rồi lại chẳng biết sẽ biến thành cái dạng gì, lời người đáng sợ, không thể cho người nói thị phi. Trịnh Nho nghe vậy vội vàng quay người lại nửa vòng, đối mặt với ngai vàng trong kim loan điện. Sau đó tận lực quay đầu về phía sau, nỗ lực dùng ánh mắt giết chết Phương Tranh, nhưng động tác này thực sự đòi hỏi độ khó thật cao, với tuổi tác hơn sáu mươi của Trịnh Nho, làm thật là có chút trắc trở, cứ như vậy, vốn đang chính nghĩa mắng nhiếc Phương Tranh, khí thế lại không khỏi yếu đi rất nhiều.
Các đại thần đứng một bên quan chiến thấy tư thế quái dị như vậy của Trịnh Nho, không khỏi đều che miệng cười khẽ.
Trên mặt Trịnh Nho một trận xanh một trận trắng, cuối cùng phải buông tha ý niệm cãi cọ với Phương Tranh trong đầu, hung hăng vung ống tay áo, cả giận nói: “ Tiểu nhi miệng lưỡi, lão phu lười nói với ngươi! Ngươi chờ, chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng trước mặt hoàng thượng!”
Phương Tranh chẳng đáng cười nhạo một tiếng, thản nhiên đón nhận ánh mắt phẫn hận của các ngôn quan, thi thi nhiên nhiên trở về đứng vào chỗ cũ trước đây, lười biếng dựa vào cây cột lớn, ngáp một cái thật to.
Lương Thành bị hắn đánh đến phải về nhà dưỡng thương, vị trí cũ quen thuộc này đương nhiên không còn ai dám giành với hắn.

Về phần Trịnh Nho và đám ngôn quan nói muốn tham tấu hắn ngay trước mặt hoàng thượng, Phương Tranh căn bản không thèm quan tâm, hắn thậm chí mong muốn đám ngôn quan có thể hạch tội thành công. Cứ như vậy Mập Mạp e ngại áp lực của triều thần, nên phải làm ra xử phạt đối với hắn, chuyện thăng quan đương nhiên là không thể nhắc lại.
Xem xong náo nhiệt, quần thần đều trở lại vị trí của mình, không bao lâu, tiểu thái giám tay cầm phất trần đi ra.
Quần thần đều chỉnh lý lại quan bào của chính mình. Phương Tranh cũng vô ý thức phủi phủi lại vạt áo, kết quả lại phát hiện quan bào của mình đã rách nát, biến thành từng mảnh từng mảnh vải, còn dính lại trên người, giống y như một tên ăn mày, đây là cái giá phải trả khi vừa rồi đấu đá với Lương Thành.
Phương Tranh nhìn đống vải rách trên người mình, không khỏi nhếch miệng, âm thầm lẩm bẩm nói: “ Không được, không thể tiện nghi tên hỗn đản Lương Thành này, tan triều lão tử phải đi phủ đệ của hắn, bảo hắn trả lại cho ta một bộ áo mới, đánh nhau xé quần áo, thật không có phẩm chất, giống như người đàn bà.”
Lúc này Mập Mạp trong vòng vây của đông đảo nội thị và cấm quân binh sĩ, đầu đội dực long quan, mặc kim long bào, ngang nhiên đi vào kim loan điện.
Đợi hắn ngồi ổn định trên ngai vàng, quần thần quỳ lạy, cùng kêu lên: “ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mập Mạp trước tiên hướng mắt qua bên trái nhìn một chút, thấy vị trí thứ nhất bên quan văn không có hình bóng của Phương Tranh, không khỏi ngẩn người, lại theo thói quen lâu ngày nhìn lại, đã thấy Phương Tranh đang lười biếng quỳ gối ở chỗ cũ hay đứng trước đây, còn đang chán nản ngáp dài, dáng dấp giống như còn chưa tỉnh ngủ.
Mập Mạp cười khổ, thấy hắn nhất định không chịu đứng ngay vị trí hàng đầu của các quan viên, xem ra lần này tâm ý từ quan của Phương huynh rất là kiên quyết.
Hai tay khẽ nâng, Mập Mạp trầm giọng nói: “ Các ái khanh bình thân…Di, Phương ái khanh, quan phục của ngươi tại sao lại rách rưới như vậy?”
Quần thần đứng lên, nghe vậy đều hướng Phương Tranh nhìn qua.
Phương Tranh ngẩn người, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trịnh Nho đang cười nhạt đứng cách đó không xa, sau đó quyết định thật nhanh, thất tha thất thểu bước ra khỏi hàng, quỳ gối trên sàn nhà của đại điện, giọng nói như khóc, một bả nước mũi một bả nước mắt nói: “ Hoàng thượng! Hoàng thượng ngài làm chủ cho vi thần nha! Vi thần đã lâu không vào triều, hôm nay vừa vào liền bị ngôn quan Lương Thành ấu đả, đánh cho vi thần kêu cha gọi mẹ, thật mất mặt mũi, cầu hoàng thượng trừng phạt hung thủ đánh người thật nghiêm khắc.”
Quần thần nghe vậy kinh ngạc, mà đám ngôn quan do Trịnh Nho dẫn đầu lại giận tím mặt, chính ngươi động thủ đánh người trước hiện tại không ngờ lại làm ác nhân cáo trạng trước, còn khóc đến ủy khuất như vậy, làm như thật sự là bị người đánh, thế gian này sao lại có đồ vô sỉ đến như vậy?
Lông mày rậm của Trịnh Nho nhướng lên, liền muốn bước ra bác bỏ, ai biết Mập Mạp đang ngồi trên ngai vàng cũng đã giận dữ, trầm giọng quát to: “ Trên kim loan điện, cũng dám ấu đả đại thần triều đình, còn thể thống gì! Lương Thành đâu? Lương Thành ở đâu? Lăn ra đây cho trẫm!”
Phương Tranh nghe vậy bật người nín khóc, thấy mọi người không đáp lời, tất cả đều nhìn hắn, Phương Tranh nhức đầu, lúng túng nói: “ Lương Thành…khái khái, đã bị ta đánh về nhà dưỡng thương.”
“ A?” Mập Mạp trợn tròn mắt: “ Vậy…rốt cục là ai đánh ai?”
“ Ách…lúc đầu là do hắn đánh ta, sau đó ta tự vệ đánh trả, sau đó chúng ta liền đánh hòa, cuối cùng…”
“ Cuối cùng thế nào?”
Phương Tranh dơ dáng dạng hình ưỡn ngực, đắc ý nói: “ Cuối cùng ta thắng, hắn về nhà chữa thương.”

Mọi người: “….”
“ Hừ! Chỉ biết nói bậy!” Trịnh Nho hung hăng vung ống tay áo, cả giận nói: “ Hoàng thượng, Phương Tranh ở trong kim loan điện đánh Lương Thành, đây là việc mà ai cũng nhìn thấy. Các vị đại thân đều thấy, hiện tại hắn lại làm ác nhân đi cáo trạng, trái lại còn nói xấu bảo Lương Thành đánh hắn trước. Phương Tranh, ngươi cho chúng ta đều là người mù sao?”
Phương Tranh hừ nói: “ Cái gì nói ta đánh Lương Thành? Hắn không đánh ta sao? Đừng nói cái kiểu như hắn không liên can, hắn chửi ta gian thần nịnh thần, các ngươi thế nào không giúp ta nói chuyện? Đó là công bình sao?”
Trịnh Nho cả giận nói: “ Nếu ngươi không cùng hắn tranh đoạt vị trí trạm ban, hắn sao chửi? Ngươi đây là gây hấn nháo sự!”
“ Đó vốn là vị trí của ta, thế nào tranh không được? Ngự Sử thai các ngươi lại bá đạo như vậy, đoạt địa bàn của ta còn nói không được, trừng phạt không được luôn sao?”
“ Ngươi…”
“ Được rồi! Được rồi!” Mập Mạp hung hăng vỗ tay vịn ngai vàng, đứng dậy, bất mãn liếc mắt nhìn hai người, trầm giọng nói: “ Đây là kim loan điện, là địa phương nghị luận quốc gia đại sự, không phải dân cư phố phường, đem toàn việc nhỏ cãi nhau, các ngươi không cảm thấy quá mất thể diện hay sao?”
Hai người lúc này mới phẫn nộ ngậm miệng.
Mập Mạp quét mắt nhìn Phương Tranh, thanh khái một tiếng, nói: “ Xét thấy Phương Tranh và Ngự Sử thai ngôn quan Lương Thành đánh nhau trên kim loan điện, song phương đều có sai lầm, trẫm quyết định, phạt nửa năm bổng lộc của hai người, Phương Tranh, tan triều đến ngự thư phòng, trẫm phải hung hăng quở trách ngươi.”
Quần thần nghe vậy trong lòng nhất thời hiểu ra. Lời này của hoàng thượng nhìn qua dường như cũng không thiên vị cho ai, xem như có phạt, nhưng thực tế là giúp đỡ Phương Tranh nói chuyện. Rõ ràng là Phương Tranh đánh người trước, ở trong miệng hoàng thượng lại biến thành “ ẩu đả”, “ ẩu đả” và “ ấu đả” thật ra bản chất khác nhau, chỉ là nhẹ nhàng khấu trừ đi nửa năm bổng lộc liền bỏ qua. Ai chẳng biết nhà của Phương Tranh là Hoa triều thủ phủ, quan tâm nửa năm bổng lộc sao? Về phần tan triều gọi Phương Tranh đến ngự thư phòng, hung hăng quở trách gì đó, lời này càng vô nghĩa! Các ngươi là bạn cùng hoạn nạn lại chung trường, có thể mắng hắn? Đóng cửa lại ngươi thích nói như thế nào đều được.
Các ngôn quan Ngự Sử thai dù trong lòng không phục, nhưng câu nói của hoàng thượng cũng không có sai lầm, chỉ đành nói: “ Hoàng thượng thánh minh.”
Đến tận đây, chuyện Phương Tranh đánh Lương Thành rốt cục triệt để trôi qua, nhưng quần thần đều hiểu rõ, từ nay về sau, Phương Tranh cùng đám ngôn quan Ngự Sử thai xem như kết thù, hôm nay coi như là kết càng sâu hơn.
Tiểu thái giám súy phất trần, tiến lên giọng the thé nói: “ Có chuyện bảo tấu, không chuyện bãi triều.”
Quần thần còn đang tiêu hóa chuyện Phương Tranh đánh người, âm thầm đẽo gọt trình độ ân sủng của hoàng thượng đối với Phương Tranh. Vì vậy trên kim loan điện có hơn trăm người, nhất thời lại không có một người đứng ra dâng sớ.
Mập Mạp thấy mọi người trầm mặc, vì vậy cười nói: “ Nếu các ái khanh không có chuyện tấu, vậy trẫm có chuyện muốn nói ra, cùng các ái khanh thương nghị một chút.”
Dừng một chút, Mập Mạp nói tiếp: “ Các ái khanh có lẽ đã biết, Thái Vương tại Giang Nam mưu phản, khởi binh hơn tám vạn, muốn đánh Dương Châu mà mưu thiên hạ, vạn hạnh đúng lúc Phương Tranh phụng chỉ tuần thú Giang Nam, đúng lúc điều binh bình diệt phản loạn, tẫn tru tám vạn phản tặc, Thái Vương hoảng sợ chạy trốn về phía bắc, Phương Tranh đã vì nước lập đại công, các khanh thương nghị một chút, trẫm nên làm sao phong thưởng cho Phương Tranh mới phải? Một là, ân, ý của trẫm, chức vị Lại Bộ thượng thư, vị trí này trống đã lâu, Phương Tranh mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng xưa nay người có khả năng cao có thể đảm nhiệm, Lại Bộ thượng thư, thật ra hắn có thể…”
Lời còn chưa dứt, trong quần thần đã có người cắt đứt lời Mập Mạp nói, hô to: “ Hoàng thượng! Trăm triệu không được!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Trịnh Nho đứng ra khỏi hàng, quỳ tấu: “ Hoàng thượng! Cựu thần cho rằng, Phương đại nhân vì nước lập công là không giả, nhưng mọi việc không chỉ nhìn vào chỗ tốt của người khác, còn phải nhìn chỗ hỏng của hắn, hai bên cân nhắc, mới có thể quyết định là thưởng hay phạt.”
Mập Mạp mất hứng nhăn mày, trầm giọng nói: “ Trịnh ái khanh, trong triều đình, quần thần có thể tự nói với nhau thoải mái, thế nhưng, ngươi không thể chờ cho trẫm nói hết lời sao? Ngươi cũng biết tự dưng cắt đứt lời trẫm nói, là tội đại bất kính hay không?”
Trịnh Nho run lên, vội vàng nói: “ Cựu thần vô lễ, thỉnh hoàng thượng thứ tội, cựu thần cũng vì tình thế cấp bách mà thất thố với hoàng thượng, Phương Tranh người này, mặc dù giữ nước có công, nhưng chức Lại Bộ thượng thư, vạn vạn không thể trao cho hắn.”
Quần thần nghe được trong lòng hiểu rõ, lần này hay, Phương đại nhân rốt cục triệt để đắc tội đám ngôn quan, không, lập tức liền ngăn cản triệt để.
Phương Tranh nghe được Mập Mạp muốn thăng hắn làm Lại Bộ thượng thư, trong lòng vốn có chút sốt ruột, rất sợ mình bị đưa lên làm thượng thư chó má gì đó, hủy đi lý tưởng mang theo mỹ nữ quy ẩn của hắn, đang định đi ra phản đối thì Trịnh Nho lại là người thứ nhất nhảy đi ra, không khỏi làm cho Phương Tranh thoáng định tâm.
Xem ra hành động đắc tội ngôn quan là vạn phần sáng suốt, lần này không cần tự mình làm mất mặt mũi của mình, tự nhiên có người nhảy ra đem chuyện này trộn lẫn cho thất bại.
Trong lòng Phương Tranh nhất thời vui vô cùng, bắt đầu âm thầm bội phục mình đã đoán biết trước, sớm biết như vậy, lão tử nên đánh Lương Thành thật hung hăng, đánh càng độc, thanh âm bọn họ phản đối lão tử thăng quan càng cao, chuyện này lại càng dễ thành công.
“ Vi thần…đính…”
Phương Tranh vui vẻ, bật người đứng ra khỏi hàng, không chút do dự đứng cùng một hướng với người đang chống lại mình.
“ Đính?” Quần thần kinh ngạc.
“ Là câu nói của Tây Vực phiên bang tiểu quốc, ý tứ là cùng ý kiến.” Phương Tranh cười tủm tỉm giải thích, sau đó sắc mặt nghiêm chỉnh, hai tay quy củ cầm tuân bản, nghiêm nghị nói: “ Hoàng thượng, vi thần cho rằng Trịnh đại nhân nói rất có đạo lý, vi thần tuổi tác còn trẻ, đức không cao uy vọng không nặng, trên không năng lực chưởng quản Lại Bộ đứng đầu lục bộ, thỉnh hoàng thượng suy nghĩ kỹ!”
Mập Mạp nhìn Phương Tranh đang quỳ dưới kim loan điện làm ra vẻ nghiêm túc, cười khổ không ngớt.
Đã biết hắn khẳng định sẽ cự tuyệt. Không ngờ đại thần cả triều cũng không đồng ý, dù chính hắn cũng không đồng ý, ta đúng là một đầu thiêu một đầu nóng nha…
Trịnh Nho vừa nói, nghiêng đầu nhìn ra sau, nhìn Phương Tranh quỳ gối phía sau hắn, lạnh lùng cười, nói: “ Phương đại nhân đã có tự mình hiểu lấy. Lão phu đã uổng phí lời lẽ.”
“ Không uổng phí, không uổng phí. Ngài nói rất có đạo lý, hắc hắc, tiếp tục nói nha, nói một chút lý do của ngài, nỗ lực lên! Bổn quan xem trọng ngài đó.” Phương Tranh cợt nhả nói.
Trịnh Nho hừ nói: “ Như vậy, lão phu sẽ không khách khí.”
Phương Tranh không nói gì chỉ nhún nhún vai. Tử lão nhân, nếu ngươi không khách khí đơn giản cũng chỉ là ngay trước mặt các quan viên bẩn thỉu ta vài câu, chỉ muốn chứng minh ta không có tư cách làm Lại Bộ thượng thư, vì đại nghiệp từ quan của lão tử, hôm nay xem như ta nhẫn chút khẩu khí thì làm sao?
Trịnh Nho nói tiếp: “ Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, Lại Bộ đứng đầu lục bộ, vị trí trọng yếu hiển hách, thần tử không có đức cao trọng vọng không thể đảm đương, Phương Tranh người này tuổi quá nhỏ, huống hồ đức hạnh hành vi thường ngày không đủ chuẩn tắc làm một thần tử. Theo cựu thần xem ra, người này căn bản không có tư cách làm Lại Bộ thượng thư, thậm chí ngay cả tư cách làm đại thần cũng không có.”
Gương mặt Phương Tranh và Mập Mạp dần dần thành đêm đen.
Chăm chú nắm chặt nắm tay, Phương Tranh cắn răng, giận dữ liếc mắt trừng Trịnh Nho, ta nhẫn!

Sắc mặt Mập Mạp càng khó coi hơn Phương Tranh. Ý tứ lời này của Trịnh Nho, chẳng lẽ nói ta xem người không rõ? Nói ta xem sai người? Nói ta là một hoàng đế hồ đồ dùng người không khách quan? Thật quá làm càn!
Trịnh Nho dừng một chút, tiếp tục nói: “ Phương Tranh hạ Giang Nam bình diệt phản loạn Thái Vương đúng là không giả, nhưng theo cựu thần biết, trận đánh dưới thành Dương Châu, Phương Tranh một mình lui lại trong trung quân, ở ngoài chiến đấu hăng hái đẫm máu, đều là các tướng sĩ anh dũng của Hoa triều ta, cuộc chiến mặc dù tiêm được hơn sáu vạn phản tặc, nhưng Long Vũ quân tướng sĩ cũng bị diệt hơn ba vạn người, coi như là bình định có công, công lao này cũng là thuộc về những tướng sĩ anh dũng của Long Vũ quân.”
Phương Tranh cắn răng ken két, ta nhịn nữa!
Mập Mạp ngồi trên ngai vàng, nắm tay nắm gắt gao trong ống tay áo, ta cũng nhẫn!
“ Cuộc chiến tại Phục Ngưu sơn, mặc dù tiêm toàn bộ phản tặc, nhưng tặc thủ Thái Vương lại chạy thoát, dẫn đến thả hổ về rừng, không biết tương lai ngày nào Thái Vương lại đông sơn tái khởi, chăm chú nói đến, một trận đánh Phục Ngưu sơn, Phương Tranh không những không có công, trái lại còn có tội.”
Khanh khách cắn răng, con mắt Phương Tranh trở nên đỏ bừng, lão tử sắp nhịn không được nữa.
Mập Mạp quét mắt nhìn Phương Tranh, không thể nhịn được nữa, nếu còn nhịn nữa, ta sẽ coi như không thấy được.
Trịnh Nho phảng phất không hề cảm giác được hai đạo oán niệm một trước một sau đang ngày càng dày đặc, vẫn nói: “ Huống hồ xưa nay thái độ làm người của Phương Tranh đê tiện vô sỉ, không chỉ dung túng binh sĩ cướp đoạt hàng hóa Giang Nam thế gia, hơn nữa kết giao phỉ loại…”
Chân mày Mập mạp biến thành một chữ thẳng băng, trầm giọng nói: “ Trịnh ái khanh, nói phải có bằng chứng, cái gì gọi là dung túng binh cướp đoạt? Cái gì gọi là kết giao phỉ loại?”
Trịnh Nho quay đầu lại nhìn Phương Tranh, nói: “ Dung túng binh cướp đoạt thì cựu thần không cần nhiều lời, hoàng thượng đến Long Vũ quân hỏi một câu với những tướng sĩ theo Phương Tranh hạ Giang Nam liền biết, về phần kết giao phỉ loại, hừ hừ…”
“ Ngươi nói lầm bầm cái gì?”
“ Năm ngoái Phương Tranh tiếp nạp một phòng thiếp thất, xuất thân lai lịch của thiếp thất này rất có vấn đề, cựu thần sau khi cho người nghe ngóng, nữ tử kia tên là La Nguyệt Nương, là trùm thổ phỉ của sơn trại tại Thanh Long sơn ngoài thành, Phương Tranh cùng nữ tử này thông đồng thành gian, còn làm nhị đương gia của thổ phỉ trại, lại dẫn hai trăm thổ phỉ công nhiên cướp của, làm xằng làm bậy, cựu thần thử hỏi các quan viên, thân là mệnh quan triều đình, lại dám nạp thiếp thất xuất thân làm nữ thổ phỉ, làm triều đình hổ thẹn, làm triều cương bất chỉnh, người như vậy, có tư cách làm Lại Bộ thượng thư sao?”
“ Phanh!”
“ A, ai, ai ám toán lão phu?”
Quần thần còn chưa tiêu hóa tin tức kinh người kia, đã thấy Trịnh Nho xanh mặt, ôm đầu lớn tiếng quát hỏi, khe ngón tay đã có máu tươi chậm rãi chảy ra.
Nhìn xuống chút nữa, dưới chân hắn, thình lình nằm một cây tuân bản.
Tình huống tới đột nhiên, mọi người đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, vội vàng nhìn lại Phương Tranh, đã thấy Phương Tranh vẫn như cũ quỳ gối giữa kim loan điện, thần sắc mờ mịt nhìn chằm chằm hai tay trống trơn của mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “ Di? Tuân bản của ta đi đâu rồi? Ai trộm tuân bản của ta? Vừa rồi còn hảo hảo nằm trên tay nha.”
Mập Mạp phản ứng cũng không chậm, vội vàng ngửa đầu nhìn lên đỉnh kim loan điện, trong miệng cũng lẩm bẩm nói: “ Kim loan điện cũng nên tu sửa rồi…rõ ràng ngay giữa ban ngày mà rơi mái ngói, sau này lỡ rơi vào người làm sao bây giờ? Trẫm rất lo lắng a…”
Mặt mày quần thần đen thui.