Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 274: Trung phục





Cùng lúc đó, Đông Môn trấn nơi bờ bắc Trường Giang, U Châu biên quân năm vạn nhân mã đang nhanh chóng hướng bờ sông chạy đi.
Sài Mộng Sơn cưỡi trên chiến mã, thần sắc vô cùng lo lắng, vị đại tướng lĩnh binh chinh chiến nhiều năm, sát phạt quả đoán, vui giận từ lâu không còn hiện ra trên mặt, vào lúc quyết chiến liên quan tới vinh nhục sống chết, rốt cục cũng không thể bảo trì sự trấn tĩnh ngày xưa.
Trời không chiều lòng người, mấy ngày liền mưa to không ngừng, làm năm vạn binh mã bị trở ngại phi thường lớn, đường lầy lội, thể lực của tướng sĩ khó thể chống đỡ. Dọc theo đường đi không ngừng có binh sĩ vì gặp mưa lớn mà bị bệnh, những nhân tố bất lợi này cộng lại, dẫn đến việc các tướng sĩ hành quân chậm chạp, thậm chí làm lỡ ước định lén lút trước đó với thái tử về thời gian tiến công, làm đến trễ thời cơ chiến đấu.
Sài Mộng Sơn biết phân lượng của biên quân chi viện trong tay hắn. Ở trong cuộc chiến đấu soán vị này, năm vạn có khả năng rất cao, lại thêm vào chiến trường dưới chân Thần Liệt sơn, tác dụng sẽ không cách nào đánh giá, đáng tiếc bởi vì khí trời chết tiệt, lại làm cho hắn đến bây giờ khó khăn lắm mới đến được phía bắc Trường Giang, cùng thời gian ước định tiến công đã hẹn với thái tử, cũng đã qua ba ngày.
Trên chiến trường nếu đến trễ thời cơ chiến đấu, quân đội không thể tới đúng hạn, đối với một cuộc chiến trọng yếu mà nói ý nghĩa là gì, Sài Mộng Sơn thân là lĩnh binh đại tướng so với ai khác đều rõ ràng.
Ý nghĩa của chuyện xấu! Ý nghĩa sự thất bại!
Từng có vài lần, Sài Mộng Sơn đều muốn mệnh lệnh cho các tướng sĩ quay đầu về U Châu, buông tha việc tiếp viện thái tử. Hắn không muốn từ ngàn dặm xa xôi đi tới nơi, cũng chỉ là bồi thêm năm vạn binh sĩ biên quân vào chỗ chết, trở thành hòn đá kê chân cho thắng lợi của người khác.
Thế nhưng Sài Mộng Sơn vẫn nhịn xuống mà không mở miệng hạ mệnh lệnh này.
Hắn và thái tử như nhau, đều đã không còn đường lui. Từ khi hắn dẫn binh mã U Châu ra đi mà không có thánh chỉ của hoàng thượng, cũng không được công văn điều binh của Binh Bộ, năm vạn binh mã hướng phía nam xuất phát, trên người hắn và năm vạn biên quân đều đã phủ lên dấu vết “ phản quân”, trừ phi thái tử đoạt vị thành công, thắng được trận chiến đấu này, bọn họ mới có thể từ “ phản quân” biến thành “ công thần”.
Cho nên, mặc dù đến trễ ba ngày, Sài Mộng Sơn vẫn đang mệnh lệnh binh sĩ không dừng ngựa mà chạy tới.

Hắn muốn đổ một canh bạc, hắn đổ thái tử có thực lực cũng đủ cường đại, đổ năm vạn tư quân của thái tử có thể chống đỡ được cho đến khi hắn vượt Trường Giang, sau đó hai quân hợp một, hướng Thần Liệt sơn khởi xướng phản công.
Xưa nay sử sách lưu danh đế vương lương tướng, công tích của bọn họ, không phải có đại bộ phận đều là đánh cuộc mà ra sao?
“ Báo…..” Truyền lệnh binh trong quân trong cơn mưa cưỡi ngựa phóng đến như bay, ở trước mặt Sài Mộng Sơn xuống ngựa quỳ xuống, hành lễ nói: “ Bẩm tướng quân, đội ngũ tiên phong của Triệu tướng quân năm ngàn kỵ binh đã đến được Đông Môn trấn, cách Trường Giang còn hai mươi dặm.”
“ Nói cho hắn, không cho dừng lại, lập tức chạy tới bờ Trường Giang, thu thập thuyền cùng dân phu, lập tức qua sông, ở bờ nam liệt trận đề phòng.” Sài Mộng Sơn nhàn nhạt hạ lệnh.
Truyền lệnh binh lĩnh mạng giục ngựa đi, Sài Mộng Sơn lặng lẽ thở dài một hơi.
Đã đến bên Trường Giang, hẳn là không còn chuyện xấu nữa đi?
Một canh giờ trôi qua.
Năm vạn biên quân đã toàn bộ đến phía bắc Trường Giang, lúc này sắc mặt Sài Mộng Sơn sầm xuống, tàn bạo trừng mắt nhìn tiên phong doanh Triệu Phàm, lửa giận trong mắt hầu như muốn đốt Triệu Phàm chết cháy.
“ Thuyền đâu? Tiên phong doanh của ngươi có năm ngàn binh mã, tìm suốt một canh giờ lại không tìm ra được một chiếc thuyền sao?”
Triệu Phàm cúi đầu, thấp giọng giải thích: “ Tướng quân, mạt tướng đã toàn lực, làng chài dân phụ gần đây tìm khắp mấy lần, nhưng dù một con thuyền nhỏ đánh cá cũng không có, thực sự như gặp quỷ.”

Sài Mộng Sơn nghe vậy, trái tim dần dần trầm xuống phía dưới.
Ở phía bắc Trường Giang dân cư phải nhờ vào con sông đánh cá mà sống, không ngờ ngay cả một con thuyền cũng tìm không thấy, tình huống khác thường này làm cho hắn bỗng nhiên sinh ra cảnh giác.
Lúc này một gã phó tướng đi tới trước mặt Sài Mộng Sơn, bẩm: “ Tướng quân, còn có một tình huống, một canh giờ trước, mạt tướng phái ra hơn mười thám tử, đi phía trước tìm hiểu địch tình, nhưng cho đến hiện tại cũng không có một người trở về.”
Sài Mộng Sơn lộ vẻ sợ hãi cả kinh, nhìn vị trí của quân đội hiện nay, trong lòng lạnh hết nửa phần.
“ Nhanh! Toàn quân xuất phát! Lui hướng bắc, lui hướng bắc!” Sài Mộng Sơn luôn luôn lãnh tĩnh hiện tại lại có chút giống bệnh tâm thần.
Trước mặt là bình nguyên mênh mông bát ngát, năm vạn nhân mã lưng dựa Trường Giang, trước mặt không có gì cản trở, nếu có quân địch xuất hiện ở chỗ này, thuận thế vây quanh bọn họ…
Sài Mộng Sơn vừa mệnh lệnh, đại quân liền di động, các tướng sĩ không để ý đã bôn ba đường sá bao ngày, vẫn kéo thân thể uể oải cấp tốc thối lui về hướng bắc.
Thế nhưng mệnh lệnh vừa phát ra của Sài Mộng Sơn cũng đã quá muộn.
Đại quân vừa động, một mũi lệnh tiễn mang theo tiếng rít vang khiến lòng người run sợ, cắt qua sự yên lặng trên bầu trời đêm.
Ngay sau đó, đông, tây, bắc ba mặt bình nguyên, trong những bụi tùng rậm rạp trùng điệp, bỗng nhiên nổi lên vô số cây đuốc, một, hai, cho đến ngàn, vạn, giống như bầu trời đầy sao, sáng quắc chói mắt.

“ Trúng kế!” Sài Mộng Sơn tâm thần kinh hoàng, cảm giác rét lạnh đến tận xương, từ lòng bàn chân lan tràn đến đỉnh đầu.
Lúc này năm vạn biên quân cũng rối loạn, tình tự bất an và sợ hãi, có thể do lặn lội đường xa, thể lực lẫn sĩ khí của quân đội bỗng hạ xuống, các tướng sĩ kinh nghi bất định nhìn chằm chằm phía trước, các tướng sĩ biên quân kinh nghiệm chiến trận, lúc này đều biết mình đã trúng phải mai phục.
Hơn vạn cây đuốc lại giống như một đám đom đóm bay lượn, nhanh chóng di động về phía trước, giữa hai quân chỉ cách nhau không đủ ngàn bước.
“ Đây là chi binh mã nào?” Trong mắt Sài Mộng Sơn tràn đầy tơ máu, giống như một con dã thú bị nhốt trong lao lung, bất an tê rống hét lên.
“ Tướng quân, sẵn địch nhân còn chưa ổn định nơi đặt chân, không kịp bày binh bố trận, mạt tướng chờ lệnh, suất lĩnh tiên phong doanh tách ra bọn họ!” Triệu Phàm ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng kêu lên.
Sài Mộng Sơn chần chờ một chút, gật đầu nói: “ Được, ngươi đi, nhớ kỹ, nếu không được lập tức lui về.”
Mặc dù rơi vào vòng vây, nhưng Triệu Phàm vẫn không chút nào lưu ý, nghe vậy ha ha cười: “ Tướng quân hãy xem mạt tướng lấy thủ cấp của tướng địch!”
Nói xong Triệu Phàm quay đầu lại quát to: “ Tiên phong doanh, lên ngựa! Kết trận!”
Đám kỵ binh đã được huấn luyện nghe vậy động tác nhất trí xoay người sải bước nhảy lên chiến mã, bọn họ rất nhanh ở tại bờ sông kết thành một trận hình công kích thành mũi nhọn, năm ngàn nhân mã cương đao ra vỏ, trường đao sáng như tuyết trong tay lóe ra hàn quang bốn phía, cả người tản ra sát khí bức người, không nói một lời nhìn chằm chằm đội quân đang tới gần.
Trong mắt Triệu Phàm chợt quyết liệt, giơ cao trường đao, quát to: “ Các huynh đệ, tách ra đội ngũ bọn họ, xông vào lấy thủ cấp chủ tướng của họ, trở về khánh công! Xung phong!”
Nói xong Triệu Phàm thúc ngựa xông ra ngoài. Năm ngàn kỵ binh cùng kêu lên dữ dằn quát lớn: “ Xông!” Sau đó liền chăm chú theo Triệu Phàm, năm ngàn nhân mã phóng tới nhưng vẫn duy trì trận hình. Giống như một mũi tên thật lớn không gì ngăn trở hướng giữa trung quân của quân địch đối diện phóng đi.

Tiếng vó ngựa giống như tiếng sấm mùa xuân cuồn cuộn, khí thế bàng bạc sắc bén, năm ngàn kỵ binh giống như một mũi tên vừa được bắn ra, mang theo một cỗ khí thế không sợ hãi và tự tin, như bao trùm trời đất hướng đội quân cách ngoài ngàn bước lao tới.
Chi quân đội đối diện nhìn thấy Triệu Phàm suất lĩnh kỵ binh xung phong liều chết lao đến, nhưng cũng không hề hoảng loạn, binh sĩ đứng phía trước là thương binh và thuẫn binh không chút hoang mang tách ra hai bên, để lại một khối đất trống ngay chính diện. Ngay sau đó, mấy ngàn cung tiễn binh cấp tốc bổ vào vị trí, sau đó giương cung cài tên, mũi tên chỉ xéo, ngửa mặt lên trời liền bắt đầu một vòng rồi một vòng bắn tới.
Năm ngàn binh mã của Triệu Phàm nhất thời bị kềm tỏa, không ngừng có người bị bắn rơi xuống ngựa, thẳng đến khi còn cách quân địch không tới bốn trăm bước thì trận hình tiến công do năm ngàn kỵ binh bày ra cũng đã so le không trọn vẹn, cuộc xung phong từ ngoài ngàn bước, còn chưa chính thức giao chiến cùng địch nhân, tiên phong doanh đã bị tổn hại gần ngàn nhân mã.
Triệu Phàm xông đi đầu tiên, hắn không dám quay đầu lại nhìn xung quanh, năm ngàn kỵ binh tiên phong doanh là niềm tự hào của hắn, từ trước đến nay đều là bách chiến bách thắng, ở trong biên quân tại U Châu, tiên phong doanh đều vẫn được cho rằng là một thanh đao nhọn trong tay Sài tướng quân.
Thế nhưng hôm nay lại gặp phải kình địch, đối phương tựa hồ biết rõ phương pháp hành quân bày binh bố trận của Sài tướng quân, sớm có chuẩn bị, trường thương, tấm chắn, cung tiễn đứng phía đầu tiên, rõ ràng là nhắm vào trận pháp bày bố của kỵ binh tiên phong doanh của hắn, còn chưa đến gần, tiên phong doanh đã chết trận hơn một ngàn người, điều này đối với Triệu Phàm mà nói, thật sự là một đả kích không nhỏ. Lúc này bên tai Triệu Phàm chỉ có tiếng gió thổi vù vù, mơ hồ còn nghe được tiếng kêu thảm khi kỵ binh phía sau hắn không ngừng rơi xuống ngựa. Các huynh đệ đang bị bắn chết ở phía sau hắn, Triệu Phàm chỉ có thể gắt gao cắn răng, cúi rạp thân thể trên lưng ngựa, dùng hạn độ phóng tới lớn nhất để thủ hộ chính mình.
“ Tiến lên, giết sạch bọn họ!” Trong mắt đã bị ngọn lửa cừu hận cháy đến đỏ bừng, Triệu Phàm giơ cao trường đao, ra sức hô to.
“ Xông lên!” Đám kỵ binh phía sau trừng đôi mắt đỏ như máu, cùng kêu lên hét lớn.
Lúc này cung tiễn binh trước mặt lại bỗng nhiên dừng bắn tên, bọn họ đâu vào đấy thu hồi cường cung, xếp thành hàng thối lui ra sau.
Triệu Phàm xem trong mắt, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nghe được tiếng pháo nổ vang, hai bên nổi lên những cây đuốc, dưới ánh lửa toát ra, phục binh hai bên chợt động lên, hơn vạn người hét hò, hòa thêm uy thế như sấm sét cùng tiếng vó ngựa vang rền rơi vào trong tai Triệu Phàm.
Tâm của Triệu Phàm như chìm xuống vực sâu muôn vạn trượng.