Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 258: Lập uy





Phương Tranh bình tĩnh đứng đối diện với Lưu Tuyên Vũ, yết hầu nhuyễn động gian nan nuốt khan một ngụm nước bọt.
Gã gia hỏa này cả người đều là cơ nhục, thoạt nhìn bộ dạng rắn chắc như cương thiết, ta có thể yêu cầu thay đổi lại cách thức tỷ thí hay không? Ngay cả nông dân cũng biết chọn quả hồng mềm mà nắn, còn quả hồng trước mặt ta cứng rắn như thế chỉ sợ ăn vào sẽ không tiêu. Mới vừa rồi còn khí huyết sôi trào nhưng khi Lưu Tuyên Vũ cởi bỏ áo ngoài lộ ra một cơ thể săn chắc mạnh mẽ, tức thì biểu tình khí vũ hiên ngang của Phương Tranh liền biến mất không còn thấy tăm hơi, Phương Tranh đối với quyết định lúc xúc động của chính mình, vô cùng cảm thấy hối hận.
Lúc trước bản thân mình cự tuyệt hắn cũng không có gì sai nha, vô luận quan tước địa vị lão tử đều cao hơn so với hắn, như thế nào mà lại phải sính cường cùng hắn so tài công phu quyền cước? Lão tử không thích đánh nhau nha! Uy, người trẻ tuổi rất hay xúc động, người trẻ tuổi không đủ ổn trọng nha.
Lưu Tuyên Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phương Tranh nhưng vẫn không dám ra tay trước, mới vừa rồi bị hắn đã bị Phương Tranh dọa cho một trận, hắn sợ mình ra tay trước Phương Tranh sẽ dùng đó làm cái cớ sai người lôi hắn ra một đao chém đầu. Dù sao địa phương này cũng là quân doanh, mà Phương Tranh trên danh nghĩa chính là đại tướng quân thủ bị. Nếu như hắn nhẫn tâm hạ mệnh lệnh, các tướng sĩ dám không nghe lời của hắn sao!
“ Phương tướng quân, xin mời ngài ra tay trước đi.” Lưu Tuyên Vũ hạ quyết tâm, nếu như hắn ra tay trước, ta đánh trả lại thì không thể xem như đánh lén hắn. Coi như hắn có muốn trị ta cũng không tìm được lý do.
Phương Tranh cắn răng một cái, con mẹ nó không phải chỉ là một hồi đánh nhau thôi sao? Trước mặt bao nhiêu người hắn không thể nào dám đem ta sát tử được? Liều mạng! Nghĩ đến đây Phương Tranh luôn luôn để hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng mà tiêu sái, một bộ dạng phong phạm của những vị tuyệt thế cao thủ, mỉm cười nói: “ Lưu tướng quân, ngươi đã mời ta ra tay trước, ta đây cũng sẽ không khách khí nữa!” Đám tướng sĩ bị phong phạm bề ngoài của Phương Tranh thuyết phục, ánh mắt ẩn hàm kính ý nhìn Phương Tranh đang cao ngạo khoanh tay đứng, âm thầm nghị luận to nhỏ.
“ Uy, bộ dạng của Phương tướng quân rất không sai, ngươi nhìn hắn phong độ như thế này, không chuẩn lần này Lưu tướng quân ăn phải thiệt thòi.”
“ Đúng rồi hiện giờ dáng đứng của Phương tướng quân, ta nhìn ra hắn là một cao thủ tuyệt thế, nhìn bộ dạng người này trông giống như ngọc thụ lâm phong. Nếu đem Lưu tướng quân so sánh thì không bằng được Phương tướng quân.”
Bên tai nghe mọi người nghị luận, Phương Tranh không khỏi mỉm cười, quang mang trong mắt tinh như điện nhìn thẳng vào Lưu Tuyên Vũ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “ Lưu tướng quân cẩn thận! Ta xuất thủ đây.”
Nhất thời mọi người đình chỉ nghị luận, mắt hàm chờ mong dán chặt vào thân ảnh Phương Tranh, cao thủ trong truyền thuyết sẽ tạo cho bọn hắn một cái kinh hỉ như thế nào đây? Hoa mắt, chiêu thức nhanh đến nỗi không kịp nhìn, hay là lực toái sơn thạch, thần lực mãnh liệt như hổ báo?
Đang lúc mọi người dùng ánh mắt chờ mong, rốt cuộc Phương Tranh cũng động thủ.
Chỉ thấy thân hình của hắn nhoáng lên một cái, phóng vọt đến phía bên phải Lưu Tuyên Vũ, nhiều lần chạy trối chết tôi luyện qua, thứ duy nhất mà Phương Tranh cảm thấy tự tin đó chính là tốc độ chạy phi thường nhanh. Nếu dùng nhanh như tia chớp để hình dung thì có lẽ cũng hơi khoa trương nhưng tuyệt đối hắn chạy nhanh hơn người bình thường.
Lưu Tuyên Vũ vừa chớp mắt, thân ảnh Phương Tranh đứng ở phía đối diện liền đã không thấy bóng dáng, nhất thời kinh hãi. Quay đầu vừa nhìn đã chứng kiến Phương Tranh vọt đến phía bên phải của hắn, Lưu Tuyên Vũ trong mắt hung quang chợt hiện, quyền hóa thành trảo, hướng trước mặt Phương Tranh chộp tới một trảo.
Phương Tranh phản ứng không chậm, thân ảnh lại lóe lên lần nữa, hiện đến sau lưng của Lưu Tuyên Vũ còn chưa chờ cho hắn kịp xoay người, Phương Tranh liền trầm mình xuống, tay phải biến thành trảo móc ngược lên vùng kín của Lưu Tuyên Vũ, cực nhanh sử ra một trảo trúng vào hạ bộ.
“ A….” Lưu Tuyên Vũ bất ngờ không kịp phòng ngự, bộ vị yếu hại bị Phương Tranh bóp một trảo, nhấy thời hai mắt nổ đom đóm, phát ra tiếng hét thảm điếng hồn.
Mấy vạn tướng sĩ đều ồ lên. “ Hầu tử thâu đào!”
Chiêu thức hạ lưu trơ trẽn nhất của người trong giang hồ, mà Phương đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh lại sử dụng nó thành thạo tự nhiên như thế, tựa hồ một chiêu này đã phải tốn rất nhiều năm để nghiên cứu.
Trên giáo trường mấy vạn tướng sĩ trợn mắt há mồm, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của Lưu Tuyên Vũ ra thì bọn hắn mơ hồ giống như nghe được một tiếng thanh thúy phá toái trong hư không, đó là thanh âm khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
Phương tướng quân này chiêu thức quả nhiên rất vô sỉ? Đại anh hùng trong truyền thuyết làm sao có thể sử dụng những loại chiêu thức như thế này a? Đám tướng sĩ trong lòng tràn ngập chờ mong không khỏi cảm thấy thất vọng, loại tâm tình này cũng tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng ở trước mặt mình mà cởi hết quần áo ra, dùng một loại tư thế thiên kiều bá mị câu dẫn chính mình, nhưng bỗng nhiên mỹ nhân lại phóng ra một cái rắm thối, toàn bộ dục vọng đang dâng trào đều hóa thành hư không theo tiếng rắm kia vang lên.
Không thể không thừa nhận Phương đại tướng quân quả nhiên có năng lực thiên biến vạn hóa, thực bội phục!
Mấy trăm gã thị vệ đi theo Phương Tranh mà đến đối với thủ đoạn của hắn sớm đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nhiều lắm, bất quá tâm lý nhục nhã vẫn khiến cho bọn hắn cúi đầu hổ thẹn, tất cả đều một bộ dạng vô cùng xấu hổ.
Tần Trọng mặt vẫn không đổi sắc đang quan sát tất cả mọi chuyện này, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút tiếu ý. Mà các tướng lĩnh cao cấp ngồi bên cạnh hắn đối với hành động của Phương Tranh lại sôi nổi miệt thị cười nhạo.
Người mà hoàng thượng phái tới thỗng lĩnh Thành Phòng quân chính là cái đồ vô dụng này sao? Bằng vào hắn cũng muốn tiếp nhận binh quyền ư? Nằm mơ!

Lưu Tuyên Vũ còn đang kêu rên thảm thiết, gương mặt to bản màu ngăm đen đã muốn chuyển thành màu gan heo, đau đớn mãnh liệt khiến cho ánh mắt của hắn đỏ bừng, tựa hồ như sắp nứt toác ra.
Phương Tranh đang cong lưng như con mèo vẫn nắm thật chặt bộ vị yếu hại của hắn, mà Lưu Tuyên Vũ lại khép chặt hai chân không dám nhúc nhích, hai người một mực duy trì tư thế giằng co này, nhất thời bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng quái dị.
“Phục chưa? Hừ” Phương Tranh đối với chiêu thức hạ lưu của chính mình không hề có cảm giác sai trái, một bộ dạng không cho là nhục nhã, ngược lại bộ dạng còn dương dương tự đắc.
Lưu Tuyên Vũ ở trước mặt mấy vạn người đã đánh mất hết thể diện, nội tâm vốn phi thường căm giận nhưng lúc này nghe được Phương Tranh còn đang dương dương tự đắc khiêu khích, nhất thời giận tím mặt ôm tâm lý liều mạng rốt cuộc chẳng quan tâm đến bộ vị yếu hại còn đang bị Phương Tranh chộp trong tay, tức giận quát lớn: “ Lão tử phục cái rắm!”
Tức thì song thủ của hắn buông xuống bắt được bàn tay Phương Tranh đang nắm bộ vị yếu hại, sau đó dùng lực vặn mạnh, Phương Tranh dưới cơn đau nhức nhất thời phải buông tay ra. Lưu Tuyên Vũ chuyển động thân mình quay mặt về phía Phương Tranh, song thủ hóa thành song trảo, gắt gao chế trụ cánh tay của Phương Tranh.
Tình thế đột ngột như phong thủy luân chuyển, trong chớp mắt song phương công thủ đổi chỗ cho nhau, Phương Tranh đã bị Lưu Tuyên Vũ chế trụ. Chúng tướng sĩ tâm tư giật thon thót len, đối với chuyện Phương Tranh bỗng nhiên rơi vào tình thế bất lợi lại cảm thấy có chút đáng tiếc cùng lo lắng.
Hai bàn tay của Lưu Tuyên Vũ giống như hai thanh gọng kìm, sít sao đem cánh tay Phương Tranh chế trụ làm cho hắn không thể cử động, dưới cơn đau, Phương Tranh không khỏi gào to” ai nha”
Lưu Tuyên Vũ mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, quát lớn: “ Ngươi có phục hay không?”
“ Lão tử phục con mẹ ngươi!” Phương Tranh gầm lên nói.
Theo ngay sau đó là một màn tràng cảnh bất luận kẻ nào cũng đều không thể tưởng tượng nổi, liền xuất hiện.
“ Phù!”
Phương đại tướng quân không ngờ lại hướng trên mặt Lưu Tuyên Vũ mà nhổ một bãi nước bọt. Lưu Tuyên Vũ không hề phòng bị một chiêu này của Phương Tranh, cho nên bãi bước bọt đã nhắm thẳng vào giữa mặt của hắn, nhất thời Lưu Tuyên Vũ cả kinh theo bản băng buông lỏng tay ra, đưa lên lau mặt.
Ngay tức thì chúng tướng sĩ lại là một mảnh xôn xao.
“ Quá mức vô sỉ rồi!” Một gã binh sĩ nhịn không được buột miệng nói ra.
“ Đúng vậy! Thực không biết xấu hổ!” Một gã binh sĩ ở bên cạnh thấp giọng phụ họa.
Đường đường là tướng quân thủ bị kinh thanh, dưới trướng thống lĩnh mấy vạn nhân mã, trong lúc đánh nahu lại có thể dùng nước bọt phun người ta, chuyện này thực khiến cho đám tướng sĩ làm sao mà chịu nổi?
Lưu Tuyên Vũ xoa mặt trừng to mắt không dám tin, những đường cơ trên mặt không ngừng co giựt, đôi môi run run nói: “ Ngươi…Ngươi nhổ nước miếng?”
Phương Tranh chột dạ, tức thì ưỡn ngực một cái, đúng tình hợp lý nói: “ Như thế nào? Không được sao? Chỉ cần có thể đánh ngã đối thủ, biện pháp gì cũng không có hạn chế, đây chẳng phải cũng là quy củ của các ngươi?”
Lưu Tuyên Vũ lau mặt một phen, nộ hỏa bốc thẳng lên thiên lnih cái, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, cả giận nói: “ Ngươi…quá mức hèn hạ! Lão tử không thể không giết ngươi….”
Nói xong thân hình của Lưu Tuyên Vũ bạo khởi, hướng Phương Tranh đánh tới. Lửa giận đã che mờ lí trí của hắn, hiện tại trong lòng của hắn chỉ dâng lên vô tận sát ý, trong đầu chỉ có một loại ý niệm duy nhất đó chính là giết chết tên tiểu tử mặt dày không biết xấu hổ này!
Phương Tranh chứng kiến Lưu Tuyên Vũ công tới, hét lớn một tiếng không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Tại trước mặt mấy vạn tướng sĩ đứng bao vây chung quanh, hai người lòng vòng truy đuổi nhau ở trong khoảng sân trống trải, một người ở phía trước té, một người ở phía sau nghiêng ngả lảo đảo. Trên giáo trường lặng ngắt như tờ, thanh âm hoảng sợ của Phương Tranh quanh quẩn trong không trung.

“ Ngừng, dừng lại! Ta nhận thua, nhận thua…”
“ Ta kháo! Lão tử đã nhận thua mà ngươi còn truy đuổi sao? Ngươi có còn là người hay không a?”
“ Có ai không! Cứu mạng a! người này dám phạm thượng, các ngươi giúp ta đem bắt hắn lại.”
“ Uy, lão tử phun nước miếng thì có làm sao chứ? Như thế nào lại muốn lấy mạng ta?”
“ Lưu tướng quân, ngươi cần khống chế tâm tình của mình!”
“……..”
Đám tướng sĩ hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng khiếp sợ vạn phần. Bọn hắn đối với nhân phẩm vô sỉ của Phương Tranh đã có một tầng nhận thức mới, tất cả đều im lặng quan sát hai thân ảnh đang truy đuổi nhau trên giáo trường, thật lâu sau mà vẫn không có người lên tiếng.
Vị tướng quân có nhân phẩm vô liêm sỉ như thế, nếu thật sự bị Lưu Tuyên Vũ đánh chết, nói không chừng mọi người còn vỗ tay khen ngợi đi?
Đúng lúc này tình huống trên giáo trường lại phát sinh biến hóa.
Có lẽ bởi vì Phương Tranh đã chạy quá mệt, vì thế cho nên bỗng nhiên dừng thân mình quay người lại, hướng Lưu Tuyên Vũ đang đuổi giết ở phía sau quát to: “ Vương bát đản, xem ám khí.”
Sau đó một vốc bột phấn trắng từ trong tay được ném ra, Lưu Tuyên Vũ đang hấp tấp chạy không kịp đề phòng, đương trường liền trúng chiêu.
Cuối cùng Lưu Tuyên Vũ kêu thảm một tiếng, nhất thời liền ngồi ở trên mặt đất, hai tay dùng sức dụi tròng mắt, biểu tình cực kì thống khổ.
Đám tướng sĩ cách bọn họ không xa bao nhiêu, đem tình hình nhìn được rõ ràng, thấy vừa rồi khi Lưu Tuyên Vũ ngã xuống, mọi người lại một lần nữa bị thủ đoạn hèn hạ của Phương tướng quân làm cho rúng động tinh thần.
“ Vôi bột?” Có người nhanh mắt sớm nhận ra được trên mặt của Lưu Tuyên Vũ là thứ gì, cho nên không khỏi kinh hãi bật thốt lên thanh tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra biểu tình không dám tin.
Vị Phương tướng quân này rốt cuộc da mặt dùng để làm cái gì a? Thủ đoạn vô sỉ khiến cho người ta giận sôi gan như thế, chẳng lẽ hắn sử dụng không cảm thấy ngượng ngùng hay sao? Hầu tử thâu đào, nhổ nước miếng, tung vôi bột, người này chẳng nhẽ không có một chiêu số nào quang minh chính đại hay sao? Nhân phẩm như vậy, hắn như thế nào làm thượng tướng quân?
Đang lúc mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn vào hắn, Phương Tranh lại bắt đầu đắc chí, chầm chậm xoay người, tựa hồ như một vị tướng quân thắng trận cưỡi trên lưng chiến mã nghênh đón binh sĩ hoan hô không bằng, đặt mông ngồi thẳng lên trên người của Lưu Tuyên Vũ.
Tiếp theo, cho dù bận rộn nhưng bộ dạng vẫn ung dung nhàn hạ, bỗng nhiên nhích động hai quyền đầu, một trái một phải không ngừng giã ở trên mặt Lưu Tuyên Vũ. Khiến cho Lưu Tuyên Vũ vốn đã trúng phải ám khí đang nằm trên mặt đất rên rỉ lại kêu thảm liên tục, thanh âm này vô cùng thê lương, nghe được mà người ta phải rợn sống lưng.
“ Có phục hay không?” Ưu thế đều nắm giữ trong tay cho nên Phương Tranh biểu tình đắc chí lớn tiếng quát to, bộ dạng mới vừa rồi chật vật chạy trối chết sớm đã tan vào hư không.
“ Phục, phục! Tướng quân, ta phục rồi, phục rồi!” Lưu Tuyên Vũ hai mắt nhắm nghiền, nửa điểm giãy dụa cũng đều không dám, miệng không ngừng la hét liên tục
“ Nếu phục thì ngươi viết một chữ PHỤC trên mặt đất cho lão tử, còn phải kí tên làm bằng chứng nữa!” Phương Tranh đưa ra yêu sách vô lý.
“ Ha?” Lưu Tuyên Vũ ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “ Tướng quân, ta có biết chữ đâu.”

“ Cái gì? Không biết chữ?” Phương Tranh ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt: “ Không biết chữ còn dám đi đánh nhau? Ngươi có biết xấu hổ hay không?”
Tất cả đám tướng sĩ đều nghẹn lời, ngươi há lại có thể không biết xấu hổ mà đi hỏi người khác có biết xấu hổ hay không? Hơn nữa không biết chữ cùng đánh nhau có quan hệ sao?”
Phương Tranh không biết phản ứng của mọi người, vẫn chưa buông tha trên người của Lưu Tuyên Vũ, thẳng cho đến khi khuôn mặt của hắn sưng như cái đầu heo nửa tỉnh nửa mê, xác định hắn đã đánh mất năng lực chống cự, lúc này Phương Tranh mới thỏa mãn tâm nguyện, buông tay.
Thở hổn hển đứng thẳng thân mình lên, chứng kiến mấy vạn tướng sĩ ánh mắt đều theo dõi hắn, có phức tạp, có khinh bỉ, có khinh thị, tóm lại là không có một chút thiện chí nào.
Phương Tranh giống như một đại cô nương bị lưu manh sàm sỡ, hai tay che ngực, kinh hoảng kêu lên: “ Các ngươi nhìn như vậy là có ý tứ gì?”
Mọi người im lặng không nói gì, đang cúi đầu nhìn vào thân ảnh Lưu Tuyên Vũ đang nằm hấp hối trên mặt đất. Phương Tranh bỗng nhiên cao hứng trở lại, đại hán cường tráng như thế đều bị lão tử công bình đánh gục, chẳng phải điều này đã chứng minh rằng lão tử còn tráng hơn hắn hay sao? Nghĩ đến đây tâm tình của Phương Tranh khoan khoái ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, tiếng cười quanh quẩn không dứt ở trên giáo trường trống trải.
“ Bổn tướng quân ra trận đại thắng, các ngươi không thể cho một tràng pháo tay biểu dương hay sao?” Phương Tranh trơ trẽn cười nói.
“ Bành bạch ba.” Vài tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, tựa hồ như không tình nguyện cho lắm.
Phương Tranh không hài lòng chau mày: “ Nhiệt tình một chút! Ngày mai tiếp tục mời các ngươi một bữa rượu thịt, ăn no thì thôi, hoàng thượng mời khách!”
“ Ba ba ba ba!” Tiếng vỗ tay như sơn băng địa liệt, kéo dài không dứt. Tần Trọng cùng hơn mười vị tướng lĩnh ở trên đâì sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Tốt lắm! Chính là hiệu quả như thế này! Dùng lợi để dụ, dùng thực lực để uy hiếp, hết thảy đều không sợ đám tướng sĩ này không nghe lời.
Hiện tại lão tử chỉ còn kém một nước đó chính là lôi một người ra chém đầu lập uy.
Phương Tranh cười to vài tiếng bỗng nhiên sa sầm nét mặt, trầm giọng quát lớn: “ Tập hợp, xếp ngay ngắn thành hàng!”
Nói xong Phương Tranh nhanh chóng bước lên điểm tướng đài cao hai trượng.
Mấy vạn tướng sĩ nhanh chóng xếp thành hàng chỉnh tề, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phương Tranh đứng ở trên đài.
“ Mọi người nghe cho rõ đây! Tất cả các ngươi cũng đã được nhìn thấy tài năng của bổn tướng quân, đây là khóa học đầu tiên mà bổn tướng quân mới nhậm chức giáo huấn cho các ngươi!”
Đám tướng sĩ đều ù ù cạc cạc không hiểu Phương Tranh đang nói chuyện gì, tức thì hắn trầm giọng giảng tiếp: “ Đó chính là không từ một thủ đoạn nào cả.”
“ Ta mặc kệ các ngươi thường ngày ở trong quân luyện binh như thế nào, nếu các ngươi đã ở dưới trướng của ta, như vậy ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ không quản các ngươi chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp như thế nào, mà ta chỉ xem các ngươi có hoàn thành được mệnh lệnh này hay không mà thôi! Thứ mà bổn tướng quân cần chính là kết quả, không cần bẩm báo quá trình! Chỉ cần có thể đạt được mục đích, bổn tướng quân mặc kệ các ngươi trong lúc chấp hành mệnh lệnh sử dụng những thủ đoạn thương thiên hại lí gì, cho dù là thủ đoạn đê tiện vô sỉ, miễn sao hoàn thành được nhiệm vụ thì tốt rồi.”
“ Phương tướng quân!” Một thanh âm giận dữ cắt ngang lời nói của Phương Tranh, hắn chăm chú nhìn lại, đã thấy có một gã phó tướng bộ dạng trung niên đi đến bên dưới đài, hai con ngươi âm trầm nhìn thẳng vào chính mình.
“ Phương tướng quân, ngài nói những lời này hoàn toàn đi ngược lại với những điều lệ luyện tập trong quân doanh, mạt tướng xin hỏi tướng quân, những lời này là ý tứ của ngài, hay là ý chỉ của hoàng thượng?”
Phương Tranh nhìn kĩ lại thì phát hiện người này đúng là cái gã đã nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tuyên Vũ, âm thầm khuyến khích hắn cùng mình so đấu, nhất thời nộ hỏa trong lòng Phương Tranh dâng cao vạn trượng, con mẹ nó! Không cho các ngươi nhìn một chút nhan sắc thì các ngươi lại muốn khi dễ lão tử có phải không? Ngươi đã bước ra, vừa vặn hôm nay lão tử dùng ngươi để lập uy ngay tại đây!
Phương Tranh lạnh giọng hừ nói: “ Ngươi là người phương nào?”
Viên phó tướng ở dưới đài tùy tiện chắp tay một cái, ngạo nghễ nói: “ Mạt tướng là phó tướng Thành Phòng quân, Thẩm Tín.”
“ Thẩm Tín, ngươi đang nghi ngờ lời nói của bổn tướng quân có phải hay không?” Phương Tranh ánh mắt sắc lạnh hỏi.
Thẩm Tín âm trầm đáp: “ Mạt tướng không dám! Nhưng trong quân doanh của Hoa triều chúng ta, ngoại trừ những bài huấn luyện thường ngày của các binh sĩ, thì thượng cấp truyền dạy đều là đạo lí yêu dân như con, mà tướng quân mới nhậm chức khóa đầu tiên không ngờ lại giảng giải đạo lí không từ bất cứ một thủ đoạn nào, như thế, quân pháp của quân ta ở chỗ nào? Luật lệ ước thúc binh sĩ ở chỗ nào? Mạt tướng muốn thỉnh giáo tướng quân, những lời nói này của tướng quân, đã được thái tử điện hạ cho phép hay chưa?”
“ Thái tử điện hạ?” Phương Tranh sắc mặt trầm xuống: “ Thẩm Tín, ngươi không đề cập tới hoàng thượng, mà lại nói thái tử điện hạ, phải chẳng ý ngươi muốn nói chi quân đội này vốn là thuộc quyền quản chế của thái tử, đội quân của thái tử điện hạ? Ngươi có ý tứ gì?”

Thẩm Tín mi mục chau lại, hừ lạnh nói: “ Mọi người đều biết hiện giờ hoàng thượng bệnh nặng, thái tử điện hạ thay mặt giám quốc, tổng quản chế quân sự cùng chính trị yếu vụ đều do một mình thái tử đảm đương! Mạt tướng nói thái tử điện hạ, chẳng lẽ có gì sai lầm rồi hay sao?”
Phương Tranh cao cao tại thượng đứng ở trên điểm tướng đài, cúi đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Tín, trong lòng nộ ý trùng thiên.
Đám tướng lĩnh này quả nhiên vô pháp vô thiên! Hoàng thượng còn chưa băng hà, bọn hắn cư nhiên dám đem chi quân đội này trực tiếp chụp lên đầu của thái tử, tương lai nếu như có thay đổi ngôi vị thái tử, bảo sao đám ngươi này lại không dám tạo phản đây?
“ Thẩm Tín, nếu ngươi cùng bổn tướng quân đàm luận quốc pháp, như vậy bổn tướng quân hỏi ngươi, trong quân pháp có bảy mươi điều, năm mươi bốn trảm, ngươi có thể đáp được hay không?” Phương Tranh ánh mắt đã muốn híp lại thành một đường chỉ nhỏ, âm sâm nói.
Thẩm Tín ngẩn người, lập tức lớn tiếng nói: “ Đương nhiên đáp được.”
Phương Tranh lạnh lùng nói: “ Tốt lắm, điều thứ bốn trong quân pháp như thế nào? Ngươi lớn tiếng nói cho bổn tướng quân nghe!”
Thẩm Tín theo bản năng bật thốt lên nói: “ Buông lời gièm pha, oán hận chủ tướng, không nghe ước thúc, không chịu quản chế, những điều này liền vi phạm quân pháp, người nào phạm phải tất mang ra chém đầu thị uy trước toàn quân….” Bỗng nhiên Thẩm Tín cảm nhận được tình huống bất hảo, hai mắt trợn trừng nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh cười lạnh nói: “ Trí nhớ của ngươi không sai nha, tốt lắm, tốt lắm!”
Thẩm Tín giận dữ đáp: “ Tướng quân nói vậy là có ý tứ gì? Phải chăng ngài muốn đem mạt tướng ra chém đầu trước toàn quân hay sao? Mạt tướng chưa từng vi phạm vào điều luật nào của quân pháp cả?”
“ Ngươi không phạm sai lầm? Trước mặt hàng vạn huynh đệ tướng sĩ ngươi ngang nhiên dám nghi ngờ lời nói của bổn tướng quân, điều này chẳng lẽ còn không tính là phạm phải quân pháp sao? Hay là phải đợi cho ngươi đặt bả đao lên cổ bổn tướng thì mới tính?” Nói xong Phương Tranh quét mắt nhìn Tần Trọng ở bên dưới liếc mắt một cái, thấy biểu tình của hắn vẫn trang nghiêm như cũ, hai mắt nhìn thẳng, mặt không có một chút đổi sắc, đối với sự tình phát sinh chung quanh chính mình coi như hồn nhiên không biết.
Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?
Phương Tranh cắn răng một cái, mẹ nó! Mặc kệ! Hôm nay nếu lão tử không giết tên Thẩm Tín này lập uy, tương lai sao có thể nắm giữ được chủ quyền tại chi quân đội này? Hôm nay Thẩm Tín nhất định phải chết!
“ Người chấp pháp trong quân ở chỗ nào?” Phương Tranh quát to.
Trong đội ngũ có hai gã hiệu úy liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng sải bước tiến lên phía trước, ôm quyền lớn tiếng nói: “ Có mạt tướng!”
“Thẩm Tín chống đối chủ tướng, cư nhiên dám hoài nghi mệnh lệnh của thượng cấp, thân đã phạm phải quân pháp, mau đem hắn lên điểm tướng đài, chém!” Phương Tranh trong mắt lộ ra sát khí, bạo thanh quát lớn.
Lời vừa nói ra toàn quân xôn xao, đám tướng sĩ nhìn vào Phương Tranh nhất thời trong ánh mắt đã tràn ngập kính sợ.
Hai gã hiệu úy nhận mệnh một tiếng vang rền, một trái một phải chia nhau kẹp bên người của Thẩm Tín. Lúc này Thẩm Tín sớm đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, thở không ra hơi, hai viên hiệu úy đem hắn lôi lên điểm tướng đài, sau đó một cước đạp vào khuỷu chân của hắn, khiến cho hắn quỳ xuống hướng mặt về phía các binh sĩ.
Bên dưới đài, chúng tướng sĩ kinh sợ không chừng ngơ ngẩn nhìn Phương Tranh.
Vị Phương tướng quân cợt nhả này nói đến giết người thật sự là nghiêm túc nha! Thẩm Tín đường đường là phó tướng Thành Phòng quân, trong quân doanh chỉ đứng sau Tần Trọng, không nghĩ tới Phương tướng quân nói chém, liền chém luôn a.
“ Phương Tranh! Ngươi ở trong quân mà dám can đảm chém phó tướng thiện chiến, nếu thái tử điện hạ biết được, tất sẽ không buông tha cho ngươi!” Thẩm Tín quỳ gối trên đài, cật lực giãy dụa la lối om sòm.
Phương Tranh cười lạnh: “ Hoàng thượng tuy rằng bệnh nặng nhưng ngài vẫn là hoàng thượng, là thượng cấp tối cao của Thành Phòng quân, ngươi luôn mồm ám chỉ thái tử rõ ràng là có mưu đồ bất chính! Lão tử khép cho ngươi thêm cái tội danh, mưu đồ tạo phản!”
Đột nhiên thanh âm của Tần Trọng ở phía bên dưới đài truyền đến, hét lớn: “ Phương tướng quân chậm đã….!”
Phương Tranh hung quang trong mắt chợt hiển lộ, đối với thanh âm của Tần Trọng nhắm mắt làm ngơ, hướng hai gã hiệu úy chấp pháp quát lớn: “ Trảm!”
Ánh đao chớp nhoáng như ánh tuyết xẹt qua cổ Thầm Tín, nhất thời chiếc đầu của Thẩm Tín phọt lên không trung, tiếp theo giống như một trái banh lăn lông lốc trên khoảng đất trống trước điểm tướng đài. Máu tươi trên thi thể không ngừng phun ra như suối, toàn thân không tự giác được mà run rẩy vài cái, sau đó rốt cuộc nặng nề đổ gục xuống ở trên sàn điểm tướng đài.