Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 105: Người Hồ xuống ngựa





Chiến sĩ hai bên ngưng thần cảnh giác nhìn chăm chú vào đối phương, trong tay nắm chặt trường mâu hoặc loan đao, chỉ đợi mệnh lệnh ban ra, lập tức cuộc chiến ngoài cửa kinh thành Hoa triều sẽ triển khai, không chết không ngừng.
Quan viên và bách tính đứng bên trong cửa thành quan sát nhìn thấy tình thế khẩn trương, đều kinh hoàng bỏ chạy, ngay sau đó cánh cửa rất nặng chậm rãi hợp lại, cuối cùng vang lên một tiếng “phanh”, cửa thành đóng lại.
Thích xem náo nhiệt là bản tính trời sinh của người Trung Quốc, chẳng được bao lâu, bách tính và các quan viên lặng yên bò lên trên đầu tường, lộ ra nửa người, lẳng lặng nhìn hai bên đang giằng co dưới chân thành.
Bầu không khí nặng nề khiến cho người khác hít thở không thông, mấy ngàn người nhưng không hề có chút thanh âm, Phùng Cừu Đao và thủ lĩnh đám người Đột Quyết đối diện nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được vẻ cừu hận ngập trời từ trong mắt đối phương, bọn họ đều nắm chặt chuôi đao, bởi vì quá mức cố sức mà bàn tay trắng bệch.
Phương Tranh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, đối với việc chiến sự sắp phát sinh phảng phất như không hề có cảm giác, hắn quan sát một lát, nhìn đám Đột Quyết bất luận là từ hàng ngũ hay phối hợp ăn ý mà nói, đều không thể soi mói, thân mật chẳng khác gì động tác của một người, sau khi tỉnh táo lại lúc này Phương Tranh bắt đầu buồn bực, đoàn người này thấy thế nào cũng giống như hai phương nhân mã sắp lao vào chiến đấu đối địch nhau nha.
Ý chỉ của hoàng thượng cho hắn, là phải tiếp đãi sứ giả của cả hai phe cừu địch Cốt Đốt Lộc và Mặc Xuyết hai huynh đệ, đám người Đột Quyết trước mắt có trận hình tiến lui phối hợp công thủ ăn ý như vậy, cũng không giống là người của hai phe cừu địch.
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh bỗng nhiên nói với Lục Hồng Văn: “Lục đại nhân, ngươi đi hỏi xem, bọn họ là sứ giả của Khả Hãn nào trên thảo nguyên phái ra.”
Suốt nửa ngày không nghe được động tĩnh, Phương Tranh quay đầu nhìn lại, Lục Hồng Văn đang sợ đến mức mặt như màu đất, cả người run rẩy, làm gì còn tâm tư nghe được lời Phương Tranh nói.
Phương Tranh không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, thiếu gia ta còn chưa sợ, ngươi sợ cái gì chứ! Xem ra người nhát gan trong Hoa triều không chỉ có một mình ta a. Như thế này nếu thật sự đánh nhau, thiếu gia mượn người này làm tấm mộc, lập tức chạy trước.
Vỗ mạnh lên vai Lục Hồng Văn, Phương Tranh phụng phịu nói: “Sợ cái gì mà sợ! Chúng ta có ba ngàn người đối phó bên họ hai trăm người, một người cho một bãi nước tiểu cũng đủ làm bọn họ chết đuối, đi! Truyền lời cho ta!”

Lục Hồng Văn không có biện pháp, thân thể run run cẩn thận đi từng bước ra phía trước, dùng tiếng Đột Quyết cũng không quá lưu loát chít chít oa oa vài câu, vẻ cảnh giới trên mặt hán tử Đột Quyết cũng hoãn xuống, nghe vậy cũng chít chít oa oa trả lời vài câu.
Lục Hồng Văn xoa mồ hôi lạnh nói: “Hắn nói hắn là xứ giả của vị Khả Hãn tối cao vĩ đại nhất thảo nguyên, đại Khả Hãn Mặc Xuyết, tên là Đạt Tháp Tháp, hắn còn nói người Hoa triều chúng ta dám giết ngựa của bọn hắn, đã kết hạ mối thù không đội trời chung với bọn họ, bọn họ muốn lấy máu trên người chúng ta để cọ rửa…”
Phương Tranh vung tay lên cắt đứt lời hắn nói: “Được rồi được rồi, lời phía sau không cần nói nữa, người thảo nguyên thật sự dài dòng, báo thù thì báo thù đi, lại tẩy rồi cọ, không biết còn tưởng bọn hắn muốn mở tiệm rửa xe…”
Phương Tranh vuốt cằm suy nghĩ, vốn nghĩ đám người này thuộc hai phe khác nhau, hiện tại chỉ là một phe, phỏng chừng phe còn lại vẫn đang trên đường tới, người Hoa triều chúng ta cũng sẽ không cần cùng kẻ ngu si phân cao thấp, để cho hai phe bọn họ tranh đấu với nhau thì tốt hơn.
“Lục đại nhân, ngươi hỏi người Đột Quyết một chút, muốn chiến tranh hay là muốn kết minh? Cho bọn hắn thời gian một nén nhang để suy nghĩ, nói cho bọn họ, muốn chiến tranh thì chúng ta liền cho chiến tranh! Hôm nay chúng ta đấu võ ở đây, ba ngàn người đánh hai trăm người, mấy hiệp là có thể giết hết bọn họ, sau đó chúng ta cùng sứ giả của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn kết minh. Còn muốn kết minh, thì bỏ mớ sắt rỉ trên tay của bọn họ thu hồi lại, cứ chợt lóe chợt lóe làm hoảng con mắt của lão tử.”
Lục Hồng Văn do dự tiến lên, đang định phiên dịch, Phùng Cừu Đao đứng bên cạnh nhìn thấy không kiên nhẫn, không chút khách khí lôi Lục Hồng Văn qua một bên, chính hắn chít chít oa oa nói với người Đột Quyết.
Phùng Cừu Đao đúng là có tiềm chất làm quan ngoại giao, nói ra rõ ràng dứt khoát, tay nắm chặt chuôi đao, làm cho người ta có cảm giác hắn sẽ tùy thời rút đao ra, mệnh lệnh bọn lính tiến công, nguyên bản tràng diện xơ xác tiêu điều lại có thêm không ít khí tức thô bạo máu tanh.
Sắc mặt của sứ giả Đạt Tháp Tháp của Đột Quyết sầm xuống, loan đao trong tay hơi rung động, lóe ra quang mang, tràng diện giằng co thời gian nửa nén nhang, biểu tình của Đạt Tháp Tháp thay đổi, do dự cắn răng, lúc đỏ lúc trắng, làm Phương Tranh cảm thấy cực kì kinh ngạc.
“Con chim ngốc này ở đằng kia chơi trò biến sắc mặt sao? Khó quyết định đến như vậy ư?” Phương Tranh bĩu môi chẳng thèm quan tâm, nói.

Ngụy Thừa Đức vuốt râu cười nói: “Người Đột Quyết cũng gặp khó khăn rồi, xem ra bọn họ tại thảo nguyên đang đánh nhau rất kịch liệt, đang có ngu cầu cấp bách được một minh hữu tương trợ.”
Rốt cục, Đạt Tháp Tháp ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, sau đó dùng sức kéo mạnh trường bào bằng da dê, giống như dã thú huy vũ lên vài vòng, cuối cùng cũng thoáng tiết ra sự tức giận trong lòng, sau đó nói mấy câu với đồng bạn phía sau, hai trăm người Đột Quyết đang ngưng thần đề phòng sau khi nghe hắn nói xong, do dự rồi chậm rãi thu lại loan đao trong tay.
Sau đó Đạt Tháp Tháp hướng Phương Tranh chít chít oa oa một chuỗi dài.
Sắc mặt Lục Hồng Văn vui mừng chủ động cười nói: “Phương đại nhân, người Đột Quyết nói, hán tử trên thảo nguyên lòng dạ mở mang như trời, giống như chim diều hâu quan sát đại địa…”
Phương Tranh lại không nhịn được cắt đứt lời hắn: “Cần dài dòng đến như vậy để làm chi? Nói trọng điểm! Bọn họ muốn đánh hay muốn hòa?”
Lục Hồng Văn cứng họng, lại cười nói: “Người Đột Quyết nói chuyện vừa rồi xem như bỏ qua, hắn muốn hỏi Phương đại nhân, hiện tại bọn họ có thể vào thành không?”
Phương Tranh cười nhạt, bọn họ muốn bỏ qua, thiếu gia còn chưa muốn đâu, các ngươi đã chịu mềm, vậy xem lão tử tiếp tục cứng rắn. Bằng không vừa rồi các ngươi giục ngựa cuồn cuộn làm lão tử bị kinh hãi, không thu lại tiền vốn làm sao được?
Vì vậy Phương Tranh đổi lại khuôn mặt tươi cười đi ra phía trước, hướng Đạt Tháp Tháp nói: “Hoan nghênh đi tới kinh thành Hoa triều, quý sứ một đường khổ cực, xin mời đi vào thành nghỉ tạm.”

Lục Hồng Văn đứng một bên phiên dịch lời của Phương Tranh cho Đạt Tháp Tháp nghe, lần này rốt cục Đạt Tháp Tháp dùng ánh mắt tỉ mỉ quan sát Phương Tranh, từ thái độ chẳng đáng khi nhìn hắn vừa rồi, biến thành ánh nhìn thẳng thắn.
Hắn nhìn thấy Phương Tranh tuổi tác còn rất trẻ, thân mặc triều phục, diện mạo xem như đoan chính, nhưng lại đầy vẻ láu cá ngả ngớn, cợt nhả không chút nghiêm túc, Đạt Tháp Tháp không khỏi kì quái, hoàng đế Hoa triều vì sao lại an bày loại quan viên này đến đón tiếp hắn? Chẳng lẽ còn có thâm ý gì khác hay sao?
Còn chưa kịp cho hắn suy nghĩ cẩn thận, Phương Tranh cười tiến lên đưa tay ra ý mời, hai trăm người Đột Quyết thu đao vào vỏ, ba ngàn quân sĩ cũng chậm rãi thả lỏng vẻ đề phòng. Hai bên rốt cục đã đạt thành sự hòa thuận.
Phương Tranh lại giới thiệu Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao cho Đạt Tháp Tháp nhận thức, Ngụy Thừa Đức nhàn nhạt chắp tay, Phùng Cừu Đao lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm để ý Đạt Tháp Tháp.
Phương Tranh hướng Đạt Tháp Tháp cười nói: “Quý sứ đừng trách móc, hắn luôn có tính tình này, các vị cùng hắn vào thành, bổn quan còn có chuyện phải làm, xong xuôi sẽ gặp các ngươi.”
Đạt Tháp Tháp nghe Lục Hồng Văn phiên dịch xong, ngạc nhiên nói: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Phương Tranh mỉm cười, không đáp lời hắn.
Xoay người, chỉ vào những xác ngựa nằm trên mặt đất, Phương Tranh lớn tiếng nói với ba ngàn quân sĩ: “Các huynh đệ, đem máu của những con ngựa này rải đều ra cho lão tử, toàn bộ máu ngựa đổ vào quan đạo, ngày sau con đường này sẽ có thêm một quy củ, ai cưỡi ngựa tới đây mà không giảm tốc độ, máu ngựa này sẽ là kết quả của họ!”
Ba ngàn quân sĩ liếc mắt nhìn nhau, hưng phấn lớn tiếng đáp, đều rút bội đao, hung hăng đâm vào bụng ngựa, ngay trước mắt sứ giả Đột Quyết, rải đều máu ngựa ra khắp nơi.
Vốn hai trăm người Đột Quyết đã thả lỏng đề phòng, lần này chân chính bị chọc giận, oa oa quái dị rút loan đao, giống như phát điên hướng Phương Tranh vọt tới.
Quan viên và bách tính trên đầu tường vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nhìn thấy hai bên lại khôi phục trạng thái giương cung bạt kiếm, không khỏi cùng kinh hô một tiếng, trái tim vừa buông xuống lại treo cao lần nữa.

Lần này không hiểu sao Phương đại thiếu gia cũng không hề sợ hãi, gương mặt như cười cười nhìn chằm chằm Đạt Tháp Tháp, dường như đoán chắc hắn sẽ có phản ứng.
Da mặt Đạt Tháp Tháp không tự chủ được co quắp vài lần, sự phẫn nộ trong mắt cơ hồ như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, cuối cùng hướng đám người Đột Quyết rống lớn vài tiếng, đám người kia rốt cục mới thoáng an tĩnh một chút, bất quá mùi thuốc súng giữa hai bên đã cực kì nồng nặc.
Đạt Tháp Tháp gương mặt âm trầm, thanh âm khàn khàn hướng Phương Tranh nói mấy câu. Lục Hồng Văn vừa lau mồ hôi lạnh vừa phiên dịch: “Phương đại nhân…hắn nói ngựa là bằng hữu của người Đột Quyết, là chiến hữu, mong muốn ngài có giải thích họp lí về chuyện rải máu ngựa, bằng không hắn sẽ đến gặp hoàng đế bệ hạ, thỉnh người xử trí ngài…”
Phương Tranh làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười nói với Đạt Tháp Tháp: “Hoàng thượng chúng ta rất bận rộn, chút việc nhỏ ấy quý sứ không cần phải đi báo cáo trạng đâu. Triều ta có quy củ xưa nay là thế, ai đến địa giới của kinh thành còn phóng ngựa cuồn cuộn, theo pháp lệnh của triều đình, phải giết ngựa rải máu, mặc kệ là ai cũng đều như nhau, dù là sứ giả của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn cũng như các ngươi, ngựa của bọn họ cũng không thể giữ được.”
Lục Hồng Văn cười khổ đem lời của Phương Tranh phiên dịch cho Đạt Tháp Tháp, thần sắc của Đạt Tháp Tháp còn đang phẫn nộ chợt nghe được “sứ giả của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn”, rốt cục cắn răng, sinh sôi nhịn xuống. Hắn nhớ tới sứ mạng lần này đến Hoa triều, đối với Mặc Xuyết Khả Hãn mà nói, thống nhất thảo nguyên, hơn xa hai trăm con ngựa đã bị giết chết rất nhiều – thậm chí còn quan trọng hơn tôn nghiêm của bọn họ.
Lớn tiếng quát to vài câu, Đạt Tháp Tháp xanh mặt, mang theo hai trăm người Đột Quyết đang phẫn nộ đầy cõi lòng, không chút cam nguyện giận đùng đùng đi vào thành.
Phương Tranh hướng bóng lưng Đạt Tháp Tháp dựng thẳng ngón giữa, sau đó nhìn Phùng Cừu Đao cười nói: “Phùng đại ca, ngươi gọi người rải máu ngựa cùng dựng một tấm bảng ngay quan đạo, bên trên viết vài chữ: “Người Hồ xuống ngựa”, sau đó đặt tại nơi này xem như làm phong cảnh danh thắng.”
Phùng Cừu Đao nén cười gật đầu.
Phương Tranh nói xong vừa cười mị mị đuổi theo bóng lưng Đạt Tháp Tháp chạy đi, vừa chạy vừa hô: “Ai nha quý sứ đồng chí, không nên tức giận, con ngựa chạy vượt đèn đỏ sẽ rất nguy hiểm đó, ta cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của các ngươi nha…”