Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 46: Ta Sẽ Cố Gắng Kiếm Bạc, Cưới Thật Nhiều Thiếp Thất Cho Huynh!




Hai nhà Tô Thụy An và Tạ Vân nhân lúc hoàng hôn, trời vẫn chưa tối đen mà về Lâm Huyền.

Trêи đường đi, Tô Nguyễn ngồi trêи xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Tô Oanh lại càng nghĩ càng giận.

Không sai, việc thành phẩm thêu kia bị hỏng có liên quan tới nàng ta, nhưng nàng ta không phải kẻ cầm đầu!

Hơn nữa, lễ Kim Sai đã bị hủy, tại sao còn muốn phạt nàng ta?

Còn phạt một tháng nữa! Nàng ta không phải nô bộc chuyên quét sân!

Tô Oanh trừng mắt nhìn Tô Nguyễn đang dựa người vào vách xe, nàng ta hận không thể trừng thủng một lỗ trêи người Tô Nguyễn.

Vì để nhanh chóng về đến Lâm Huyền cho nên xe ngựa chạy rất nhanh, rung động không ngừng, Tô Nguyễn cũng không ngủ.

Hơn nữa, nàng không biết chuyện của Tri phủ và Chúc quản gia còn đầu đuôi gì hay không, từ khi lên xe đến giờ nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

Vậy nên, nàng hiểu hết ánh mắt như muốn giết người và sự phẫn nộ đến thở dốc của Tô Oanh.

Nhưng nàng không thèm để ý.

---

Lúc trăng treo giữa trời, xe ngựa đã đến bên ngoài cửa vào Lâm Huyền. Tô Thụy An ló đầu ra, binh lính gác cổng thấy là Tri huyện đại nhân thì không dám kiểm tra, vội vàng cho vào.

Vừa vào cửa sẽ thấy ba cây cầu, bên trái là để người ra ngoài, bên phải là cho người đi vào, ở giữa chuyên dành cho xe ngựa/

Xe ngựa chầm chậm chạy vào cây cầu ở giữa, dưới cầu là dòng sông trong vắt, mặt nước phản xạ lại ánh trăng.

Lúc này Tô Oanh bỗng đứng dậy, nàng ta giật lấy túi hành lý bên cạnh Tô Nguyễn ném khỏi xe ngựa.

Ầm, túi hành lý rơi xuống sông, nhanh chóng chìm mất.

Tô Nguyễn phản ứng lại, nàng mở mắt, giận dữ quát lên: "Tô Oanh, ngươi làm gì thế?"

"Ta đã nói không phải ta phá tác phẩm thêu của ngươi, ngươi còn muốn cáo trạng, hại ta bị phạt quét sân một tháng, ta ném đồ của ngươi đã dễ cho ngươi lắm rồi!"

Tuy không thể hả giận hoàn toàn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ phẫn nội của Tô Nguyễn, Tô Oanh cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều.

"Dừng xe!" Tô Nguyễn gõ vào vách xe ngựa.

Xe ngựa này được thuê đến, phu xe vội kéo dây cương lại: "Hại vị tiểu thư, có chuyện gì thế?"

Tô Nguyễn không trả lời, nàng nhảy khỏi xe ngựa, đi thẳng đến cầu.

Phu xe gọi hai tiếng "Tô Tam tiểu thư", thấy Tô Nguyễn không để ý đến thì cũng không biết nên làm gì cho phải.

"Tô Nhị tiểu thư, Tô Tam tiểu thư muốn làm gì thế? Có cần tiểu nhân giúp không?"

"Không cần, về đi." Tô Oanh nói.

"Nhưng Tô Tam tiểu thư..." Phu xe hơi do dự.

"Không cần để ý đến nàng ta." Tô Oanh thả rèm xe ngựa xuống: "Có chuyện gì ta tự chịu trách nhiệm."

Phu xe vẫn không dám đi, trời đã tối thế này, một tiểu cô nương chạy đến bờ sông rất nguy hiểm.

"Ta còn có việc gấp cần làm! Nếu trì hoãn, ngươi bồi thường nổi không?" Tô Oanh lạnh lùng nói.

Phu xe chỉ là một người bình thường, nếu tiểu thư nhà Tri huyện đã nổi giận, hắn ta nào dám phạm lệnh?

"Vâng, Tô Nhị tiểu thư ngồi vững."

Tô Nguyễn chạy đến bờ sông, nàng không chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước.

Y phục của nàng không quan trọng, như bên trong có tác phẩm thêu nàng muốn cho Thôi Trạm xem.

Nàng thêu hai bức, một bức để dụ dỗ Tô Oanh và Tạ Tuệ, chính là bức đã bị các nàng phá hoại kia.

Còn một bức khác là tác phẩm nàng dùng để tham gia lễ Kim Sai.

Tô Nguyễn biết mình thêu không đẹp nên chỉ có thể dùng mưu, nàng tốn rất nhiều tâm tư, nàng cảm thấy dù mình không thể giành được giải nhất, nhưng cũng có thể đạt được thành tích tốt.

Cứ như vậy, nàng đã có thể trả lời Thôi Trạm.

Hiện tại lễ Kim Sai đã bị hủy, nàng không có thành tích để chứng minh bản thân mình, chỉ có thể cầm tác phẩm thêu đến cho Thôi Trạm xem.

Hy vọng hắn thấy tâm ý của nàng, không từ hôn nữa.

Tô Nguyễn khom người mò mẫm tìm trong nước, y phục gần như ướt hết.

Đêm khuya đầu thu, nước sông có hơi lạnh, gió thổi qua khiến nàng hắt hơi mấy cái.

Nàng không để ý đến hình tượng của mình, chỉ muốn tìm được túi hành lý mà thôi.

"Nàng đang làm gì thế?"

Trêи bờ sông vang lên giọng nói từ tính lành lạnh, Tô Nguyển ngẩng đầu lên, nàng thấy bên bờ sông có một bóng người cao gầy rắn chắc, mắt nàng cay cay, bỗng cảm thấy rất tủi thân.

"Tác phẩm thêu, tác phẩm ta dùng để tham gia lễ Kim Sai bị Tô Oanh ném xuống sông."

"Hu hu~ ta đã tốn rất nhiều tâm tư cho nó, nhưng nàng ta lại ném đi, Thôi công tử, ta vẫn còn chưa cho huynh xem."

"Hắt xì!"

Tô Nguyễn vừa hắt xì một cái, nàng bỗng cảm thấy cơ thể mình bay lên, mắt nàng hoa đi, loáng cái đã bị Thôi Trạm ôm lên bờ.

"Muốn gả cho ta đến thế à?" Bên tai nàng vang lên tiếng thở dài trầm thấp.

Tô Nguyễn dựa vào lồng ngực của hắn, nàng hơi lúng túng: "Thôi.. Thôi công tử, ta.. Hắt xì!"

Ôi trời ạ! Mất mặt quá đi! Tô Nguyễn ụp mặt vào lồng ngực Thôi Trạm, không muốn nhìn người.

Lồng ngực có chút rung động, chốc lát sau Tô Nguyễn cảm thấy người mình lại bay lên, một hồi sau đã đến trong một gian phòng.

Ngọn đèn được thắp lên, Tô Nguyễn cảm giác mình được đặt lên một chiếc giường nhỏ, nàng lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện đây là phòng của Thôi Trạm.

Trong phòng đã không còn ai.

Tô Nguyễn ngồi dậy gọi một tiếng: "Thôi công tử."

Lúc này cửa phòng mở ra, Thôi Trạm bưng một chậu nước nóng đi vào, đặt xuống trước mặt Tô Nguyễn, hắn đưa tay cởi giày nàng ra.

Tô Nguyễn thấy mặt mình nóng lên, vội vàng nói: "Để ta tự làm."

Thôi Trạm nắm chặt cổ chân nàng không buông, hắn hạ mi, rèm mi dài của hắn tạo thành một bóng đen dưới mắt.

"Không phải nàng muốn gả cho ta à?"

Hả? Tô Nguyễn ngẩn người: "Ta.. Ta..."

Nàng lúng túng không biết trả lời thế nào, nàng muốn gả cho hắn không? Nàng chỉ muốn hắn đừng từ hôn mà thôi.

Nhưng nếu không muốn từ hôn, cùng với việc muốn gả cho hắn cũng gần như nhau.

Tô Nguyễn phát hiện mặt mình nóng hơn.

Trong lúc nàng thất thần thì giày trêи chân đã bị cởi đi, lòng bàn tay có những vết chai mỏng của Thôi Trạm nắm lấy chân nàng, đặt vào chậu nước nóng.

Chân nàng lớn không bằng một nửa bàn tay hắn, trắng nõn mịn màng, khiến cho màu da nơi mu bàn tay hắn có hơi đen đi.

Đặt cùng một chỗ, lại có chút cảm giác vi diệu.

Tô Nguyễn thấy không quen nên co mấy ngón chân lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Thôi.. Thôi công tử, ta.. Ta có thể tự mình làm được, nam nữ thụ thụ bất thân."

Chân nàng rất nhỏ, ngón chân vừa tròn vừa mềm, hệt như năm viên thuốc nhỏ, xếp thẳng hàng từ nhỏ đến lớn.

Thôi Trạm xoa nhẹ một hồi, mềm mại, sờ rất thích.

Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, giọng nói cũng nặng hơn hai phần: "Ta rửa chân cho vị hôn thê của ta, có gì không được?"

---

Vị hôn thê? Tô Nguyễn mê man một hồi lâu mới phản ứng lại được.

"Thôi công tử, huynh đã đồng ý không từ hôn?" Nàng không để ý đến chuyện Thôi Trạm còn đang nắm chân nàng, vui mừng kêu lên.

Thôi Trạm không khỏi ngẩng đầu, gương mặt nhỏ của tiểu cô nương đã đỏ bừng, cánh môi mở ra, hai mắt sáng lấp lánh, hệt như có muôn vàn vì sao bên trong.

Trái tim Thôi Trạm mềm nhũn: "Ừm, nếu nàng đã ái mộ ta như thế, vậy không từ hôn nữa."

Tô Nguyễn không để ý đến Thôi Trạm nói ái mộ hay không ái mộ gì đó, nàng vô thức nắm chặt vạt áo của hắn, liên tục hỏi dò: "Có thật không? Có thật không? Huynh không từ hôn nữa thật không?"

Thôi Trạm không nhịn được nhếch môi: "Ừm, không từ hôn."

Tô Nguyễn vừa vui sướиɠ nhưng lại có chút bận tâm: "Huynh không đổi ý đấy chứ?"

"Không đổi ý."

Chuyện cố gắng từ lâu bỗng có được thành quả, Tô Nguyễn thấy sống mũi mình cay cay, vừa khóc vừa cười.

"Thôi công tử, huynh đúng là người tốt, vì để báo đáp huynh, ta sẽ cố gắng kiếm bạc, cưới thật nhiều thϊế͙p͙ thất cho huynh!"

Thôi Trạm đã sắp hai mươi, nhưng nàng chỉ mới mười hai, lỡ như có ngày nào đó Thôi Trạm bị người khác câu đi mất thì sao?

Vì để củng cố vị trí chính thất của mình, Tô Nguyễn đã nghĩ kỹ từ lâu, chỉ cần Thôi Trạm đồng ý không từ hôn, nàng sẽ cưới thϊế͙p͙ thất cho Thôi Trạm trước.

Khóe môi đang nhếch lên của Thôi Trạm cứng đờ.