Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 39: Hủy Diệt Chứng Cứ




Sau khi Liễu Minh Khanh biết được tình hình vụ án thì cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã viết một phong thư cho Tạ phu nhân, hẹn gặp mặt bà ta.

Nhưng lần này đợi thật lâu, qua hai ngày mới nhận được thư hồi âm do Tạ phu nhân phái người đưa tới.

Liễu Minh Khanh đọc thư xong, bà ta xé nát rồi ném mạnh xuống đất.

Thì ra Tạ phu nhân nói gần đây bà ta bận việc trong phủ, không có thời gian ra ngoài, vài ngày nữa lại nói.

Xế chiều ngày nhận được thư, Tô Oanh về, Liễu Minh Khanh bèn hỏi bóng gió Tô Oanh, hỏi xem nàng ta có thấy gần đây Tạ phu nhân thé nào, có bận bịu quá hay thế nào không.

Tô Oanh nói gần đây Tạ phu nhân rất rảnh.

Liễu Minh Khanh biết Tạ phu nhân cố ý không gặp bà ta, bà ta tức giận nói: "Ngươi không có thời gian gặp ta, vậy ta tới thẳng cửa tìm!"

"Ta không tin, một phu nhân huyện lệnh như ta, đi tìm một phu nhân huyện thừa như ngươi mà ngươi dám từ chối không gặp!"

Không cần phải nghĩ lý do gì tới cửa, Tô Nguyễn và Tô Oanh ở Tạ phủ quấy rầy nhiều ngày, tới cửa cảm ơn.

Ngày hôm sau Liễu Minh Khanh mang lễ vật đến Tạ phủ, như bà ta dự liệu, Tô Thụy An cao hơn Tạ Vân một cấp, bà ta đích thân tới cửa bái phỏng, Tạ phu nhân không thể không giữ thể diện.

Sau khi được đón vào phủ, nhưng đề tài vẫn luôn xoay quanh chuyện học thêu của ba người Tô Nguyễn, Tô Oanh, Tạ Tuệ, không hề đề cập đến chuyện án mạng này nọ.

Tạ gia có hậu trường, Tạ phu nhân không vội, nhưng Liễu Minh Khanh gấp, cuối cùng bà ta nói thẳng vấn đề.

"Tạ phu nhân, hôm nay ta đến bái phỏng ngươi một là vì Oanh Oanh và Nguyễn Nguyễn ở quý phủ làm phiền mấy ngày, Tạ phu nhân cũng xem hai đứa giống Tuệ Tuệ, lão gia dặn ta ngỏ ý cảm ơn."

"Thứ hai, là vì vụ án mạng dưới chân núi Đại Tử được phát hiện cách đây vài ngày."

Nếu Liễu Minh Khanh chủ động nói, Tạ phu nhân cũng không dài dòng nữa, bà ta thả tách trà trong tay xuống bàn, dùng khăn chặm chặm khóe môi.

"Bây giờ Tô đại nhân đã dốc toàn lực tra khảo vụ án kia, những việc vặt khác đều ném lại cho lão gia nhà ta, ta tin tưởng quyết tâm muốn phá án của Tô đại nhân."

"Nhưng, lão gia nhà ta nói rồi, mấy ngày trước trời mưa to đã phá hủy gần hết chứng cứ, e rằng không thể phá án sớm được."

Hai người đều hiểu rõ chuyện vụ án, Liễu Minh Khanh cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Ta hiểu, vì thế ta cam đoan chuyện ở lễ Kim Sai lần này sẽ không xảy ra sơ suất gì!"

Tô phu nhân cúi đầu nhìn bộ móng tay được bà ta dùng cây bóng nước tô thành màu đỏ tươi, thầm cười cợt: "Sợ là Tô phu nhân có chỗ không biết nhỉ?."

Biểu cảm ngạo mạn kia khiến Liễu Minh Khanh cảm thấy căng thẳng: "Chuyện gì?"

"Nghe nói vài ngày trước Lưu đại nhân đã chọn một thứ nữ xinh đẹp, tầm mười hai mười ba tuổi trong nhà mình, ý đồ kia là gì, Tô phu nhân không cần ta nhiều lời đúng không?"

"Lão ta muốn dâng thứ nữ của mình cho Tri phủ đại nhân à?!" Liễu Minh Khanh giật nảy mình.

"Chuyện này thì có gì lạ? Tuy như thế sẽ bị người khác chỉ trích mắng mỏ sau lưng, nhưng có thể có được tiền đồ, những thứ đó đáng là gì?"

Tạ phu nhân chậm rãi nói: "Thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu ngày nào đó Lưu đại chân bước chân vào con đường nhung lụa, thăng chức nhanh chóng, lúc ấy ai còn dám nói lão ta?"

Án mạng núi Đại Tử đã là một chuyên bất lợi cực lớn cho Tô Thụy An, nếu ngay cả Tri phủ đại nhân cũng bị Lưu Tri Thiêm mua chuộc được, Liễu Minh Khanh không dám nghĩ đến hậu quả kia.

Liễu Minh Khanh cảm thấy lưng mình lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.

Tạ phu nhân thấy bà ta như thế thì tự tay rót cho bà ta một tách trà: "Ta rất có lòng tin với dung mạo của Nguyễn Nguyễn, toàn bộ Giang Khánh phủ kia, sợ rằng khó tìm được người xinh đẹp hơn nàng."

Liễu Minh Khanh cầm lấy tách trà, tâm trạng thoáng lắng xuống.

"Chỉ là, Lưu đại nhân tặng người, chúng ta cũng tặng người, hiệu quả sẽ bị mất đi rất nhiều. Muốn cứu lại tình thế trước mắt, nhất định phải ra tay tại chỗ mấu chốt."

"Ý của Tạ phu nhân là..."

"Nhanh chóng phá án."

"Nhưng vụ án này..."

"Không tìm được hung thủ, vậy thì tìm kẻ thế mạng." Tạ phu nhân nói.

Liễu Minh Khanh bỗng chốc thông suốt, thật tâm cảm tạ: "Đa tạ Tạ phu nhân đã chỉ điểm."

Tạ phu nhân khẽ mỉm cười, đối mắt hơi hạ xuống.

Bà ta chỉ là một phụ nhân ở mãi trong phủ, nào có được ý kiến lớn như thế, đấy đều được Tạ Tam gia chỉ điểm cho.

----

Buổi tối, Tô Thụy An lại về rất muộn, trong phòng đèn sáng trưng, Liễu Minh Khanh đang may đồ lót trong dưới ánh đèn.

"Gần đây nha môn rất bận, sau này phu nhân không cần chờ ta."

Liễu Minh Khanh đổi áo choàng cho ông ta, dịu dàng nói: "Trong lòng thϊế͙p͙ vẫn canh cánh một chuyện, vừa hay không ngủ được nên tiện thể chờ lão gia về."

Bà ta đưa một tách trà cho Tô Thụy An, ông ta nhận lấy uống một hớp lớn, nói: "Chuyện gì?"

"Gần đây lão gia bận bịu, vốn không nên làm phiền lão gia, nhưng việc này có liên quan đến Nguyễn Nguyễn, thϊế͙p͙ không bỏ xuống được."

Liễu Minh Khanh có chút chần chờ: "Trước kia Thôi gia nói muốn từ hôn, hôn thư và tín vật đã được trả về rồi chứ?"

Tô Thụy An ngẩn người, từ trước đến giờ ông ta không hề để ý đến chuyện của Tô Nguyễn, vừa lúc xảy ra án mạng, toàn bộ tâm tư của ông ta đều đặt vào việc phá án, đúng là đã quên mất chuyện từ hôn.

Nhưng ông ta vẫn có thể khẳng định được, Thôi gia vẫn chưa trả lại hôn thư và tín vật.

"Trước đó bận quá nên đã quên mất việc này, hôm nào ta rảnh ta sẽ gọi Thôi Trạm đến hỏi một chút."

"Việc này để thϊế͙p͙ xử lý cho." Liễu Minh Khanh nói: "Lão gia cứ chuyên tâm phá án."

Vụ án rất cấp bách, một canh giờ chia làm ba canh giờ cũng không đủ.

Tô Thụy An nói: "Vậy thì cực cho phu nhân rồi."

"Thϊế͙p͙ bảo người đưa nước đến."

Tô Thụy An ừ một tiếng, sau khi nước được đưa đến thì rửa mặt, bước ra ngoài ông ta tiện tay khoác lên một chiếc áo choàng.

"Phu nhân ngủ sớm đi." Ông ta nói: "Sáng hôm nay Hứa bộ đầu phát hiện một vài chứng cứ mới, nhanh nhất đêm nay sẽ có kết quả, ta đến thư phòng đợi."

---

Lúc nửa đêm, có người đến gõ cửa lớn Tô gia, Lý Thiết ngáp một cái rồi mở cửa hông ra.

"Tiểu Trương, là ngươi à, muộn thế này còn đến tìm lão gia nữa à?"

"Vâng, làm phiền rồi."

Tiểu Trương cũng không nhiều lời, chắp tay rồi đi vào bên trong.

Tô Thụy An ở Lâm Huyền sáu năm, nha dịch truyền tin trong nha hôn khá quen thuộc với người Tô phủ.

Lúc cấp bách cũng không nhớ quy định được nam nhân bên ngoài không thể bước vào hậu viện.

Tiểu Trương đi khá vội, rất nhanh đã qua cổng trong, đi thẳng đến Phất Liễu viện.

Đột nhiên, ào một tiếng, một dòng nước lạnh xối đến khiến y phục của hắn ta ước đẫm.

"A! Xin lỗi xin lỗi, ta không để ý có người!"

Hạnh Vũ hoảng hốt vội nói: "Tiểu thư gặp ác mộng, y phục ướt mồ hôi, ta đến múc nước cho tiểu thư, không ngờ lúc này còn có người ở đây, xin lỗi!"

Nàng ta xin lỗi xong thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã kinh ngạc nói: "Triểu Trương ca, muộn thế này rồi sao huynh còn đến đây?"

Tiểu Trương không để ý đến Hạnh Vũ, vội vàng móc công văn trong tay áo ra.

Chữ trêи công văn đã lem nhem hết trơn.

Tiểu Trương ảo não vỗ trán một cái: "Hạnh Vũ cô nương, ta còn có việc, ta đi trước."

Hắn ta chỉ là một nha dịch đưa công văn, bây giờ công văn đã bị hủy, hắn ta đi gặp Tô Thụy An cũng vô dụng.

Những bộ kɧօáϊ trong nha môn đã bận bịu mấy ngày mấy đêm, mỗi ngày chỉ ngủ được một hai canh giờ, hôm nay phát hiện chứng cứ mới, một đám người vui vẻ nên thả lỏng tinh thần, tất cả đểu không chống đỡ nổi nữa, về ngủ hết sạch.

Xem ra, chỉ có thể để ngày mai Hứa bộ đầu đích thân báo cáo với Tô đại nhân! Tiểu Trương thầm nghĩ.

Sau một cây cột cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé xuất hiện, chính là Tô Nguyễn.

"Tiểu thư, tại sao nửa đêm người lại muốn đi giội nước Tiểu Trương ca?" Hạnh Vũ tò mò hỏi.

Tô Nguyễn quay đầu nhìn nha dịch Tiểu Trương đang bước ra khỏi cổng trong, trong con ngươi đen nhánh kia có một tầng sắc thái phức tạp.

Vì phải hủy diệt chứng cứ.