Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 25: Ngửi Mùi, Đoán Rượu




Sau khi Trần Ngũ đi thông báo cho Thôi Trạm ở sau viện về thì thấy lão Tề và Tô Nguyễn đang ngồi uống rượu với nhau.

Không phải dùng chén rượu, mà là dùng bát, uống từng bát từng bát lớn.

Tô Nguyễn và lão Tề ngồi đối diện với nhau nên không nhìn thấy động tác của lão ta, nhưng Trần Ngũ lại nhìn thấy rất rõ.

Gần như sau khi uống hai, ba bát thì lão Tề lại lén nhét một viên thuốc giải rượu vào miệng mình.

Nhìn dáng vẻ kia như thể lão Tể muốn chuốc say Tô Nguyễn lại để hòa nhau một ván! Ngay cả thuốc giải rượu cũng đã dùng đến.

Trần Ngũ đứng sau quầy, hắn ta chống cằm nhìn hai người cụng rượu.

Tô Nguyễn không biết mình đã uống bao nhiêu bát, say thì không say, nhưng dụng đã hơi căng lên rồi.

"Tề lão, ngài uống được rồi chứ? Ta không uống được nữa." Nàng nói: "Người lớn nhà ta không biết ta đến nơi này, ta bàn chuyện khác xong thì phải về thôi."

"Nếu ngài còn muốn uống, lần sau có cơ hội, ta lại đến uống cùng ngài được không?"

Nhìn ánh mắt trong suốt và mồm miệng rõ ràng của Tô Nguyễn, ngoại trừ gương mặt hơi đỏ hồng kia thì chẳng còn gì khác. Ban đầu lão Tề vốn không phục, đến một lát sau thành kiếp sợ, bây giờ lại vô cùng hiếu kỳ và tò mò!

"Nhóc con." Ánh mắt lão Tề bắn ra tia sáng cực nóng, dùng giọng điệu gọi thỏ trắng gọi Tô Nguyễn: "Ta thấy ngươi uống nhiều rượu như thể mà chẳng hề say, có khi cơ thể ngươi có vấn đề đấy! Ta khá giỏi y thuật, có muốn ta bắt mạch giúp ngươi không?"

Lão Tề đã hơn năm mươi tuổi, đời này của mình gặp qua không ít người có tửu lượng cực kỳ tốt, thế nhưng lão ta chưa từng gặp người uống rượu như nước, không có chút say như Tô Nguyễn.

Bởi vì, lão ta rất hiếu kỳ và tò mò với thể chất của Tô Nguyễn!

Nụ cười của Tô Nguyễn thoáng cứng lại, nàng không ngờ ông lão lôi thôi này lại biết y thuật!

Nàng miễn cưỡng duy trì vẻ mặt tự nhiên: "Ta không có gì đâu, đa tạ Tề lão quan tâm. Ta còn có việc, Tề lão từ từ uống."

Chuyện cơ thể nàng khác hẳn với người bình thường, dù có qua bao lâu nàng cùng không muốn để người khác biết!

Tô Nguyễn nói xong thì quay người rời đi, nhưng chợt nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, thứ khử mùi rượu..."

Lão tề thấy Tô Nguyễn không muốn thì khá tiếc nuối, lão ta đưa cái bình nhỏ cho Tô Nguyễn, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Y thuật của ta rất tốt, chắc chắn sẽ không chuẩn đoán sai đâu, thật đấy, Trần Ngũ có thể làm chứng!"

Tô Nguyễn nghĩ thầm, thế thì càng không thể để lão gia ngài bắt mạch được!: "Cảm ơn Tề lão, lần sau lại cùng ngài uống." Không có lần sau!

Ai biết vận may của nàng tệ thế chứ, tùy tiện đụng đã đụng trúng người biết y thuật.

---

Thôi Trạm đang ở trong phòng mình xem sổ sách, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ánh mắt khẽ động.

Tô Nguyễn uống rượu nên gương mặt nhỏ đỏ lên, đôi mắt long lanh ánh nước sáng lên, cánh môi ướt át bóng bẩy.

Nàng siết đôi tay nhỏ xinh, ba phần ngượng ngùng cùng ba phần lo lắng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Thôi công tử, ta đến rồi."

Lời này hệt như Thôi Trạm hẹn nàng đến, mà lúc này nàng đã đến đây như hẹn.

Thôi Trạm thu hồi ánh mắt, bàn tay tự nhiên buông sổ sách xuống, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thế, hơi trầm thấp và từ tính: "Uống rượu à?"

"Ánh mắt Thôi công tử thật tốt!" Tô Nguyễn khẽ lè lưỡi một cái, nàng đưa ngón tay út nhỏ nhắn trắng mịn lên: "Chỉ uống một chút xíu thôi."

Một chút? Mấy vò rượu là một chút à? Thôi Trạm cũng không vạch trần nàng.

"Là Tề lão, khách quen của quán rượu mời." Tô Nguyễn nói theo kiểu ám chỉ.

Nghĩa bóng là, nàng đang giúp hắn kiếm bạc.

Thôi Trạm vờ như nghe không hiểu: "Có say không?"

Tô Nguyễn vốn định lắc đầu, nhưng chợt nhớ đến lão Tề muốn xem thử thể chất của mình thì nàng khẽ lắc đầu như thể đã say: "Có một chút."

Nàng chải tóc hai búi, ở hai búi tóc trái phải có cài hai bông hoa bằng hạt châu, nàng hơi lắc đầu một chút thì những hạt châu ấy cũng rung lên, vô cùng đáng yêu.

Chỉ là Tô Nguyễn không biết người khác say rượu rồi sẽ thế nào, ngoại trừ đang rung đùi đắc ý thì đôi mắt nàng vẫn sáng ngời như cũ, khiến Thôi Trạm vừa nhìn ra nhận ra nàng giả bộ say rượu.

Trần Ngũ đã báo cáo cho hắn biết chuyện Tô Nguyễn ngàn chén không say, Thôi Trạm hơi tò mò nên mới nói thêm hai câu với Tô Nguyễn.

Từ trước đến giờ hắn chẳng phải người tò mò nhiều, lúc này nhìn thấy thì cũng chẳng còn tò mò nữa.

"Ta còn việc, nàng về trước đi." Thôi Trạm nói.

Tô Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: "Được."

"Hai ngày nữa ta sẽ đến thăm huynh."

Thôi Trạm định nói không cần, nhưng vừa nâng mắt lên lại thấy đôi mắt long lanh đầy sự chờ đợi của tiểu nha đầu, thì lời từ chối vừa đến bên môi không hiểu sao lại nuốt xuống.

Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, bàn tay nâng sổ sách cao hơn một chút, trở lại trạng thái như khi Tô Nguyễn vẫn chưa đến.

Lạnh lùng đến mức không có tình người.

Tô Nguyễn không để bụng thái độ lạnh lùng của hắn, nàng nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy ta đi trước."

Hôm nay Thôi Trạm chủ động hỏi nàng, thế này đã tiến bộ rồi.

Nàng nghĩ, không lâu nữa nàng sẽ khiến tảng băng này tan chảy.

---

Đi ra tới quán rượu thì lão Tề vẫn còn ở đó, vừa thấy nàng thì hai mắt sáng lên hệt như chó đói thấy bánh bao thịt.

Ánh mắt Tô Nguyễn tránh né: "Tề lão, ngài còn ở đây à? Ta phải về rồi, lần sau gặp lại."

"Trần đại ca, tạm biệt."

Nàng nói xong thì bước rồi ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa thì lại có một người từ ngoài bước nhanh vào.

Tô Nguyễn bị đẩy sang một bên, lưng đụng vào quầy, gương mặt nhỏ nhăn lại vì đau.

Trần Ngũ vội vàng chạy tới: "Tô Tam tiểu thư, ngươi có sao không?"

Không chờ hắn ta đến trước mặt Tô Nguyễn thì kẻ vừa va vào Tô Nguyễn đã ngăn hắn ta lại.

"Vị tiểu ca này, hôm qua ta vừa mua rượu thiên lý hương, bây giờ không muốn nữa."

Trần Ngũ nhíu màu: "Là ngươi? Trả lại nữa à?"

Quán rượu vừa mở được một tháng, vị khách này đã đến trả hàng bảy, tám lần!

"Sao, không cho trả à? Không phải lúc mua đã nói có thể trả hàng trong ba ngày à!" Người khách kia nói.

"Trả được!" Trần Ngũ có hơi khó chịu, hắn ta nhận lấy vò rượu mở ra ngửi một cái rồi đặt lên quầy hàng, sau đó bước ra sau quầy lấy mười đồng tiền trong hộp gỗ đưa lại cho vị khách kia.

"Chờ đã!" Người khách kia vừa định nhận tiền thì bị Tô Nguyễn ngăn lại: "Trần đại ca, trong vò này là rượu thiên lý hương à? Sao ta ngửi thấy giống rượu hoa đào thế?"

Thiên lý hương và rượu hoa đào có mùi vị gần giống nhau, nhưng giá tiền cách nhau gấp đôi!

"Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì?" Người khách kia rống lên một tiếng dữ dằn, định đoạt lấy tiền đồng trong tay Trần Ngũ,

Trần Ngũ nhanh tay lẹ mắt thu tiền đồng lại: "Tô Tam tiểu thư, ngươi chắc đây là rượu hoa đào chứ?"

"Ta chắc chắn." Tô Nguyễn nói: "Rượu hoa đào thơm hơn thiên lý hương một chút."

Sắc mặt Trần Ngũ trầm xuống: "Lão Tề, mong ngài giúp xác định một chút."

Hắn ta nói rồi lấy hai cái chén nhỏ ra, đổ rượu ra hai chén, một chén tự mình uống, còn một chén cho lão tề.

Lão Tề uống một hớp nhỏ: "Đúng là rượu hoa đào!"

Trần Ngũ xanh mặt nhìn người khách kia, người khách kia vốn định cứng họng đến cùng, nhưng bỗng thấy khí thế của Trần Ngũ biến đổi thì biết mình không trêu chọc nổi, nhanh chân chạy đi.

Tuy rằng quán rượu này mở ra chỉ có danh nghĩa, nhưng bị người lừa gạt tiền như thế vẫn rất khó chịu.

Trấn Ngũ hừ lạnh một tiếng, tên tiểu tử này trốn nhanh đấy! Lần sau mà để lão tử bắt được, lão từ không lột da ngươi thì không tên Trần Ngũ!

Lão Tề vung tay bắt lấy tay áo Tô Nguyễn, ánh mắt nóng bỏng.

"Trần Ngũ, rót mỗi loại rượu một chén lại đây!"

Tô Nguyễn dùng sức giật tay áo mình lại, nhưng lão Tề nắm chặt quá, nàng kéo không ra.

"Ngài làm gì thế?" Tô Nguyễn sắp khóc đến nơi.

"Ngửi mùi, đoán rượu." Lão Tề cười híp mắt nói.