Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

Chương 32: Công tử trở về




Không khí nơi đây chợt tĩnh lặng, Song Phi Yến một thân đen huyền bí đi đến nhìn thẳng vào mắt của y và nói: “ Sư phụ, ai cũng có bí mật, ta cũng thế, người cũng thế”

Đúng vậy, nàng nói đúng, quả thật ai cũng có bí mật mà chỉ nàng với hắn cố chấp không nói, chứ thật ra nếu nói thì đều là những chuyện kinh thiên động địa mà cuối cùng sợ đối phương không chấp nhận.

Song Phi Yến dám cả gan nhìn thẳng vào mắt hắn vì nàng biết được chút ít về hắn và từ bệnh tình, từ cách pha chế thuốc, về vị trí, về hoạt động, tất cả đều dẫn đến một kết luạn nhưng nàng đang cố phủ nhận điều đó, người giúp nàng từ sau khi nàng trùng sinh chỉ có mình hắn, cho là nàng cố chấp với bản thân nhưng nàng thật sự không muốn lịch sử lại một lần nữa lặp lại.

Lạc Khuynh thì không, hắn đang tập trung suy nghĩ về nàng, hắn chỉ biết nàng là đứa trẻ suýt nữa bị mất mạng được hắn cứu giúp là tình nguyện rời bỏ chốn thị phi cùng hắn lên núi. Suốt năm năm nàng rất nhu thuận, đêm nào nàng cũng gặp ác mộng, hắn nghĩ có lẽ vì cái lần suýt chết đấy, nhưng nhìn vào ánh mắt của nàng hắn liền nghĩ mọi thứ đều không đơn giản như hắn nghĩ, Song Phi Yến xuống núi, vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, chẳng lẽ nàng nảy sinh tình cảm với Thần Vu Phong?. Vừa nghĩ y liền hỏi:

“Phi Yến yêu hắn ta?”

“Yêu” – Đôi môi đỏ mọng mấp máy chữ yêu, nàng mỉm cười rồi lắc đầu: “Không, là hận, mỗi lần ta gặp hắn, ta liền muốn giết chết hắn ngay lập tức”

Đôi mắt đỏ au, bao nhiêu hận thù dồn về, những hình ảnh được lần nữa tái hiện lại trong đầu nàng khiến nàng không thể không khống chế bản thân. Lạc Khuynh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, có lẽ trong mắt hắn đã nhận ra được, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn có một thắc mắc, tại sao lại như thế.

“Nếu như Phi Yến giận hắn, chỉ cần nói sư phụ, một đao giết chết là xong” – Ys tứ của hắn rất rõ rang, không cần người làm cho nàng hận chỉ cần là người làm nàng giận thì hắn có thể giết ngay không tha.

Nhưng ngược lại Song Phi Yến không hề nhận ra được điều đấy, nàng không cảm kích mà còn thấy giễu cợt, nàng lắc đầu bảo: “Nếu giết thì quá dễ cho hắn rồi”

Ở với Song Phi Yến năm năm, hắn cũng hiểu nàng là người có thù tát báo nhưng chưa bao giờ có trường hợp tội chết cũng chẳng tha, rốt cuộc Thần Vu Phung đã làm gì nàng? Xuống núi chưa đầy một tháng mà có nhiều chuyện xảy ra vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn ư? Hay là còn nguyên nhân nào khác?

Trong đầu hắn hàng vạn câu hỏi xuất hiện nhưng khi nhìn thấy nàng như thế, câu hỏi định nói ra thì đành nuốt vào lại chỉ biết đứng trân trân nhìn nàng.

Song Phi Yến rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thở hắt một hơi rồi đi đến tùy tiện vỗ vai Lạc Khuynh nói: “ Sư Phụ, người cũng có bí mật đúng không?”

Lạc Khuynh nhìn nàng khẽ gật đầu. giọng nói trầm xuống: “Ta có”

“Vậy đồ nhi cũng có, đến khi đồ nhi nói bí mật này với người,, người cũng phải thẳng thắn với đồ nhi, có được hay không?”- Lần này Song Phi Yến bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn bình thường đôi mắt nhìn hắn thực long lanh, như đang khẩn cầu, hắn thật, nàng cũng thật.

Lạc Khuynh không dám hứa bởi vì có những thứ của hắn thật sự rát dơ bẩn không nên chạm vào những thứ thuần khiết như nàng, bởi vì bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.

Một thân mang y phục màu trắng quanh năm chủ yếu che đi những vết bẩn hắn đã làm, ở với nàng hắn thật thoải mái, nhưng sự thoải mái này tồn tại được bao lâu, hắn liền không dám nghĩ đến.

Nhưng nhìn ánh mắt của nàng như thế, hắn lại không nỡ, có lẽ khi không tìm được cây trúc tuyết  thì cái mạng này của hắn cũng không sống được bao lâu nữa. Nghĩ đến đây hắn liên quay lại nhìn thẳng vào nàng mỉm cười nói: “Được”

Song Phi Yến nhìn hắn cũng mỉm cười theo. Nhưng Lạc Khuynh nói tiếp: “ Nhưng Phi Yến có hận thù sâu với Tam vương gia như vậy, nếu dùng cách này chỉ sợ là không ăn thua, vốn dĩ hắn là người không có điểm yếu”

Nàng cũng gật đầu, điều này nàng cũn suy nghĩ nhiều, nhưng nợ tình sẽ trả bằng tình, trả xong nàng cũng không cần thanh danh nào đó, lên núi sống qua ngày là được.

“Phi Yến, Bữa yến tiệc chào mừng đại công chúa, con có đến tham dự không?” – Lạc Khuynh mấp máy môi hỏi nàng, nàng quả thật không biết vì sao hắn hỏi nhưng theo bản năng là phủ nhận: “Không tới”

“Sư phụ hỏi vậy là có việc gì ư?”

“Đúng vậy, cây trúc tuyết ngàn năm có một, ta thật sự rất thích cái cây đấy, nhưng mà ta nghe đồn nó biến mất trong bữa tiệc nên ta nghi có ai đã ăn trộm” – Lạc Khuynh có một nhược điểm đó chính là khi hắn bịa chuyện thì càng bịa càng nói dài dòng, người ngoài không phát hiện ra nhưng nàng thì có. Nhưng điều nàng vẫn suy nghĩ rất lâu, nếu Lạc Khuynh và Thất Thất là một thì ắt hẳn hắn phải biết nàng đã lấy nó, nhưng đây hắn lại hỏi nàng có đến đó không như không biết đến sự tồn tài và có mặt của nàng. Thất Thất thì ngược lại, như có vẻ đây là lần đầu tiên gặp nàng, cảm thấy rất hứng thú và chỉ muốn trêu đùa.

Nếu nàng đóa không sai thì hai người chính là một, chỉ là đến mức độ tẩu hỏa nhập ma thì khi Lạc Khuynh là nữ nhân, hắn sẽ mất hết trí nhớ và chỉ nghĩ là mình chính là đại công chúa nhưng khi Lạc Khuynh là nam nhân như bây giờ, hắn sẽ nhớ toàn bộ kí ức, biết mình là ai biết mình đang làm gì, chỉ có điều, sự tồn tại của nàng lại không nằm trong tiềm thức của hắn.

Như vậy càng khẳng định căn bệnh này là có thật, hoán đổi nam nữ cũng có thật, và những gì nàng nghiên cứu cùng Thanh Liêm không phải là vô ích, như vậy có phải là nàng sẽ cứu được bệnh của Sư phụ, làm hắn không phải chịu đau đớn nữa.

Càng nghĩ càng vui mừng, quay người lại thì khuôn mặt của Lạc Khuynh đã nhìn sát vào nàng, hơi thở nguy hiểm nhìn nàng, nhíu mày nói: “Phi Yến đang suy nghĩ cái gì?”

“Không… không có…sư phụ, cũng đã muộn rồi, chúng ta trở về thôi”

Thoáng một cái bóng trắng đã kéo nàng lại ôm chặt nàng vào trong lòng, dùng một hơi cuối cùng nói: “Nếu được, ta tình nguyện không bao giờ cho con xuống núi”

Song Phi Yến khựng người lại, trong nội tâm có chút gì đó ngọt ngào len lỏi, sống hai đời, nàng đã thề không tin tưởng ai, ấy vậy mà chút sự trẻ con vốn có của nàng làm nàng thay đổi…

- -- ------ ---------Dải ngăn cách---- ------ ------ ----

Đêm nay không có sự có mặt của đại công chúa, theo như nàng cảm nhận được là vậy, khẽ lên giường nhắm mắt lại, hương thơm thanh mát vẫn vang vảng xung quanh đây, bỗng nhiên nàng mở mắt ra. Trong thời gian này Liễu An Lam sẽ không dám động vào nàng mà sẽ cho nàng biết như thế nào gọi là tận cùng của sự ghen ghét. Chắc là để nàng tức giận mà chết đây mà, nhưng tâm tư trẻ con như vậy, ở sau lưng còn có ai nữa không?

Nàng sống ở Liễu Gia bao nhiêu năm, đến lúc chết vẫn chẳng hay biết gì, hay là trong đó còn có ẩn tình khác, nàng còn rất muốn gặp người phụ thân yêu quý của nàng một lần.

Đại Hiên Vương triều luôn luôn sẽ có ba gia tộc đứng hàng đầu đó chình là Liễu Gia, Thượng Quan gia và Huyền Nguyệt Gia,còn có những gia tộc khác muốn đứng đầu cũng không phải là điều gì khó, nhưng ba gia tộc này đã trải qua nhiều đời thịnh vượng không suy tàn, nếu như muốn trở nên hung mạnh và giàu có để sánh ngang tầm thì thật sự rất khó.

Hằng năm ba gia tộc sẽ liên kết chặt chẽ với nhau, người đại diện cai quản nước và kênh mương, người thì đại dienj đồi núi cây rừng, người thì đại diện quan hệ ngoại giao, cùng nhau bàn nêu phương án rồi dâng tấu lên hoàng thượng, nội cung và ngoại cung đều có những người ra sức bảo vệ và phát triển đấy là thế mạnh của dất nước Đại Hiên, nhưng nhìn có vẻ yên bình nhưng có thực sự là yên bình như những gì chúng ta đang thấy hay không?

Thượng Quan gia là nước, Liễu Gia là rừng núi, Huyền Nguyệt gia là ngoại giao, nhưng mà, không đúng…

Song Phi Yến ngồi bật dậy nheo mắt lại, rõ rang hằng năm Huyền Nguyệt gia đều cử người có mặt tại những sự kiện và yến tiệc trong cung ít nhất ba lần,nhưng năm nay lại không thấy bóng dáng đâu, hoàng thượng cũng không tò mò…

Tự gõ đầu mình một cái, nàng đúng là ngu ngốc, vì đã quá tập trung vào sự trả thù mà thế cục đã thay đổi từ đâu nàng cũng không hay….

Nhưng khi ba gia tộc gặp nhau để bàn bạc, chắc chắn sẽ có mặt cả ba, một chuyện thú vị như vậy, nàng không thể không nhúng tay vào…

Sáng sớm hôm sau, Song Phi Yến đích thân khởi giá đi về phủ, cố ý truyền tin đồn ra ngoài với nội dung: Đại công chúa yêu quý quận chúa đến mức ngày đêm thương thầm trộm nhớ, năm lần bảy lượt nghĩ ra mưu mô quỷ kế giữu quận chúa lại.

Khi đọc tin đấy xong đến nàng cũng không thể nghĩ ra là mình lại vô liêm sỉ như thế, nhìn đám quân chúng náo loạn, Hi vương phủ gửi thư mời, hoàng hậu triệu kiến, nàng bỗng chốc mỉm cười, thật sự là xảy ra như trong suy nghĩ của nàng,

Nhìn qua nhà đối diện, nàng biết Thất Thất biết nhưng lại tùy ý buông thả nàng làm như vậy. lần này nàng trở về Hi Vương Phủ, ắt hẳn có rất nhiều người nhìn nàng với ánh mắt khâm phục lẫn thương lại, khâm phục vì nàng có thể rời khỏi đó, còn thương hại chính là vì nàng bị đại công chúa quá yêu thương nên ở đấy như bị giam lỏng.

Nhưng quả thật những ai tham gia yến tiệc mới biết, đại công chúa vốn dĩ không có quyền giữ nàng lại, chỉ là lần này nàng muốn về nhưng cuộc sống quả thực nhàm chán, chỉ muốn có cái gì đó sôi nổi hơn mà thôi.

“Quận chúa, đại công tử và nhị công tử trở về rồi” – Hạ Nhi đi đến đỡ nàng lên kiệu để chuẩn bị đi về Hi vương phủ thì bẩm báo. Hai người ca ca thân bí của nàng, dời ngày trở về, lần trước là hai ngày, giò thì gần một tháng mới trở về. Nếu như nhờ hai người này góp phần vào kế hoạch của nàng, dù bị phát hiện thì chắc tội cũng nhẹ hơn… Nghĩ vậy nàng liền mỉm cười, đi lên, một thân đỏ thẫm biến mất trong tầm mắt của Thất Thất.