*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa cầu tĩnh mịch hoang vắng, nhìn xa hoang vắng vô bờ, gió lạnh thấu xương cuốn đầy trời gió cát. Sân Mộc đạp chân trần lên bờ cát rắn chắc, mờ mịt nhìn tang thi du đãng xung quanh.
"Sân Mộc!" Tứ Á nhảy lên ôm lấy bả vai Sân Mộc, cọ cọ Sân Mộc làm nũng. "Ngươi đi đâu, ta tìm hoài không thấy ngươi."
"Gia Long và Võ Nguyệt đâu." Sân Mộc đẩy Tứ Á ra đạm thanh hỏi.
"Bọn họ đến phòng thí nghiệm, Võ Nguyệt nói muốn nghiên cứu virus dị biến." Tứ Á ngoan ngoãn khai hết với Sân Mộc.
Sân Mộc nhíu mày "Bọn họ còn chưa từ bỏ?"
"Võ Nguyệt nói địa cầu quá quạnh quẽ, muốn nghiên cứu ra virus dị biến làm những tang thi kia khôi phục lại thần trí." Tứ Á buông tay tỏ vẻ không liên quan tới mình. "Gia Long đi theo Võ Nguyệt làm đồng lõa, y muốn sáng tạo ra thế giới mới."
"Những cái này bọn họ cho ngươi nói với ta?" Sân Mộc nguy hiểm nheo mắt.
"Bọn họ bảo ta giữ bí mật, nhưng ta thích Sân Mộc nhất, ta không thể lừa Sân Mộc a." Tứ Á ngoan ngoãn cười lấy lòng.
Sân Mộc cười nhạo "Phản đồ."
"Sân Mộc......" Tứ Á bẹp miệng muốn khóc.
"Đừng giả vờ, đều đã chết cả vạn năm còn có thể khóc ra được sao?" Sân Mộc đẩy Tứ Á ra.
Tứ Á lau mặt khôi phục tươi cười, lập tức dính lấy Sân Mộc nói "Sân Mộc, sắp ăn tết rồi."
"Ngươi tùy tiện lăn lộn, nhưng khu vực tòa nhà kia không được động vào." Sân Mộc đánh gãy Tứ Á.
Tứ Á phồng mặt không vui "Ngươi cũng đã thủ tòa nhà kia cả ngàn năm, rốt cuộc đang đợi ai a."
Bước chân Sân Mộc khựng lại, cúi đầu liễm đi đen tối trong mắt. Tứ Á tự biết nói sai lời, nhấp miệng không dám hé răng. Gần ngàn năm nay Sân Mộc mỗi ngày đều thủ tòa nhà kia, đứng xa xa nhìn, cũng không biết đang chờ cái gì.
Mỗi lần Tứ Á hỏi Sân Mộc đều trầm tư, tựa như bị chạm vào miệng vết thương, sau đó bị Võ Nguyệt và Gia Long cảnh cáo cậu liền không tiếp tục hỏi nữa, nếu không cậu sẽ bị đánh bẹp, hy vọng Sân Mộc không đi cáo trạng với Gia Long.
"Đợi lát nữa ta sẽ về, ngươi đi tìm Gia Long và Võ Nguyệt đi." Sân Mộc nói.
Tứ Á vốn định lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt nặng nề của Sân Mộc thì đành nghe lời gật đầu. "Được."
Nhìn Tứ Á rời đi, Sân Mộc lâm vào trầm tư. Quay ngược thời gian lần đó hắn đã dốc hết toàn bộ dị năng, kết quả thời gian quay về cả ngàn năm, lần nữa mở mắt ra hắn còn đang bị đóng băng dưới đáy hồ.
Hắn trước tiên phá băng đi ra, lúc ấy hắn phi thường suy yếu, dị năng dựa theo cách tính của tinh tế còn chưa được cấp S. Trước tiên hắn tìm đến Gia Long Võ Nguyệt còn có Tứ Á, không để bọn họ bị nhân loại mang đi.
Tuy rằng hận Gia Long phá hư chuyện của hắn cùng Viên Úc Thần, nhưng nghĩ lại hắn cùng Viên Úc Thần chung quy cũng là thân phận khác biệt, mâu thuẫn sớm hay muộn sẽ bùng nổ, Gia Long bất quá chỉ làm ra trước mà thôi.
Huống chi dù sao bọn Gia Long cũng là đồng loại, Sân Mộc làm không được chuyện đuổi cùng giết tận. Thời gian dài vô hạn, một mình lưu lạc trên địa cầu hoang vắng thật sự rất tịch mịch, nếu không phải mấy năm nay có bọn họ bồi, Sân Mộc căn bản không biết mình có thể trụ nổi hay không.
Gia Long Võ Nguyệt cùng Tứ Á, tuy rằng tính cách bọn họ cổ quái, nhưng bản tính vẫn không tồi, không có cái loại tính kế như nhân loại. Giống như bọn họ đã nói trước đây, bọn họ chỉ muốn về nhà.
Sân Mộc ở trong tòa nhà lúc trước trú cùng Viên Úc Thần, chờ một ngàn năm, đếm thời gian chờ Viên Úc Thần đến. Muốn gặp Viên Úc Thần rồi lại mờ mịt, hắn không biết sau khi nhìn thấy Viên Úc Thần phải nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ là muốn làm lại từ đầu sao?
Dựa theo tính toán lúc Gia Long rời khỏi phòng thí nghiệm, ngàn năm cô độc tịch mịch chờ đợi, theo lý Viên Úc Thần hẳn là vào mấy năm nay xảy ra chuyện rồi rơi xuống địa cầu.
Mấy ngày nay hắn qua lại địa phương lúc trước Viên Úc Thần đến, chính là càng hy vọng thì càng thêm thất vọng, chẳng lẽ hắn sử dụng quay ngược thời gian lịch sử cũng xuất hiện sai lệch, Viên Úc Thần không có bị thương?
Nếu thật là như vậy, thì phải làm sao bây giờ?
Sân Mộc đi đến vị trí lúc trước Viên Úc Thần bị tang thi vây công, không có phi thuyền đi lạc, cũng không có vết máu hấp dẫn tang thi đến.
Sân Mộc tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, mờ mịt nhìn phương xa, lòng nhung nhớ theo thời gian càng thêm kịch liệt. Nếu Viên Úc Thần không đến, hắn phải làm thế nào để rời khỏi đây tìm y.
"Sân Mộc, phải về rồi." Võ Nguyệt đứng chỗ xa ôn nhu vẫy tay với Sân Mộc.
Sân Mộc che đi thất vọng trong đáy mắt, đứng dậy đi về hướng Võ Nguyệt. Võ Nguyệt đưa tinh hạch đã rửa sạch cho Sân Mộc "Tinh hạch cấp hoàng, hiếm khi gặp được liền đưa ngươi lưu trữ."
"Cảm ơn." Sân Mộc không cự tuyệt hảo ý của Võ Nguyệt.
Quay ngược thời gian mang đến thương tổn quá lớn, đến bây giờ mà thân thể hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn, thường xuyên chịu đựng đau đớn của việc chữa trị tinh hạch.
"Thêm một tháng nữa sẽ đến năm mới, Sân Mộc có nguyện vọng gì không?"
"Không có." Nếu thật sự nói về nguyện vọng, hắn hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy Viên Úc Thần.
Võ Nguyệt nhìn sườn mặt Sân Mộc, nụ cười trên mặt nhạt đi chút. "Sân Mộc, ngươi muốn rời khỏi địa cầu sao?"
Bước chân Sân Mộc khựng lại "Vì sao lại hỏi như vậy."
"Cảm giác ngươi đang vướng bận điều gì." Khóe miệng Võ Nguyệt cong lên nụ cười dịu dàng. "Hoặc là nói, có người nào đó làm ngươi vướng bận."
"Võ Nguyệt muốn rời đi không?" Sân Mộc không trả lời vấn đề của Võ Nguyệt, mà hỏi ngược lại Võ Nguyệt.
"Không muốn." Giọng Võ Nguyệt dịu dàng lại mang theo quyết đoán. "Ta vẫn cảm thấy chỉ cần rời khỏi nơi này, thật giống như cuối cùng sẽ không về được nữa."
Sân Mộc trầm mặc cúi đầu, Võ Nguyệt nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Sân Mộc khẽ nói "Chờ nghiên cứu thành công, nơi này sẽ là quốc gia mới, đến lúc đó sẽ không còn tịch mịch."
"Ngươi làm sao biết?" Sân Mộc kinh ngạc.
"Tứ Á dính ngươi như vậy, miệng lại không giữ được bí mật, khẳng định sẽ nói với ngươi."
"Nếu tất cả tang thi đều có thần trí, chẳng lẽ nơi này sẽ không loạn sao?" Sân Mộc nghi hoặc.
"Sẽ không, bởi vì bọn họ sẽ có một vị vua thống trị bọn họ." Võ Nguyệt chăm chú nhìn Sân Mộc, âm thanh dịu dàng mang theo mê ly dụ hoặc.
Cố ý tránh đi tầm mắt Võ Nguyệt, Sân Mộc bước nhanh hơn "Ta muốn đi tu luyện, ngươi đừng đi theo ta."
Nhìn theo bóng Sân Mộc rời đi, Võ Nguyệt thấp giọng thở dài "Gia Long, cảm giác giống như thật sự giữ không được."
"Cô thành trông đợi ngàn năm, đã sớm giữ không được." Thân thể hư ảo của Gia Long xuất hiện bên người Võ Nguyệt.
"Chẳng lẽ hắn đã từng rời khỏi địa cầu rồi sao?" Võ Nguyệt nghi hoặc. "Hắn rốt cuộc đang đợi ai."
"Hắn không hy vọng chúng ta nhúng tay quá nhiều, cũng đừng làm hắn khó xử." Gia Long ý bảo Võ Nguyệt. "Hôm qua ta phát hiện một công cụ cổ quái ở thị trấn, giống như phi thuyền từng thấy trong sách."
"Phi thuyền? Ngươi đừng có nói bậy." Võ Nguyệt cười nói.
"Ta dẫn ngươi đi xem xem, hơn nữa còn có hơi thở nhân loại, tuy rằng rất mỏng manh."
"Được!"
Sân Mộc dựa vào trước cửa sổ nhìn màn đêm, gió lạnh gào thét tràn đầy cát, Sân Mộc nhớ đến đã từng cùng Viên Úc Thần nằm trên chiếc giường tại gian phòng này, nghe y kể chuyện xưa vũ trụ, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Gương mặt hòa tan hàn ý của Sân Mộc hoàn hồn, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang bay, Sân Mộc giơ hai tay, nhìn bông tuyết rơi vào rồi hòa tan trong lòng bàn tay.
Lần tàn sát cuối cùng ở Lam Á tinh năm ấy, làm sợ hãi không ít người. Nhưng trải qua quay ngược thời gian, phỏng chừng cũng không có ai có thể nhớ được.
Trác Kỳ Bảo, Bách An Ngưng bọn họ bây giờ đang làm gì? Mặc dù trở về xã hội nhân loại đã giẫm lên vết xe đổ, bị chán ghét bị thương tổn, nhưng tóm lại vẫn còn có người nguyện ý tin tưởng hắn, nguyện ý thật lòng tốt với hắn.
Nhìn bầu trời đen nhánh xa xa, nhớ tới phiến tinh hệ Lam Á tinh kia, Sân Mộc khẽ thở dài. "Lời ước định biển sao kia, rốt cuộc vẫn là đi không được."
Sân Mộc xoay người rời khỏi cửa sổ, đang chuẩn bị về giường nằm. Nói không chừng ngày mai Viên Úc Thần liền tới rồi đi? Tuy rằng gần ngàn năm nay vô số ngày đêm hắn đều tự an ủi mình như vậy, chính là sau cùng chờ đợi được chỉ có thất vọng.
Sân Mộc đi đến mép giường vừa định nằm xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Vẻ mặt Sân Mộc đột nhiên sắc bén, nhanh chóng đứng dậy ngưng tụ dị năng trong lòng bàn tay. "Ai?"
Thân ảnh cao lớn bị ánh trăng kéo dài, dáng người kiên nghị thẳng tắp mặc y phục lính đánh thuê phổ thông, khí thế sắc bén ổn trọng, mắt đen cơ trí ẩn giấu sự lạnh lẽo của dã thú.
Sân Mộc ngốc ngốc nhìn nam nhân tới gần, dị năng trong lòng bàn tay không biết đã tiêu tán từ lúc nào, đầu óc trống rỗng chỉ còn lại đôi mắt quen thuộc kia.
Nam nhân kéo áo choàng che mặt xuống, dừng chân trước mặt Sân Mộc. "Tiểu tang thi nhà ta mất rồi, cậu có biết ở đâu không?"