*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẻ săn thú tụ tập ở nơi đóng quân lâm thời đi đến chỗ Sân Mộc, dung mạo kỳ ba có chút chọc trúng điểm cười của Sân Mộc, khóe miệng run rẩy muốn cười. Bộ dáng này cũng không tốt hơn tang thi là bao, nhìn vào tựa như liên minh hài kịch.
Kẻ săn thú Tử Kim tinh nghi ngờ nhìn Sân Mộc, biểu tình lạnh nhạt xa cách nhìn lại có chút cao thâm khó lường. "Viện sinh học viện Liên Bang Lam Á tinh, vậy mà dám đến nơi này."
"Chẳng lẽ có đồng bọn ẩn nấp xung quanh."Kẻ săn thú Ikesi tinh đa nghi nhìn bốn phía.
"Đây là hoài nghi bọn họ có mưu kế khác sao?" Bách An Ngưng và Trác Kỳ Bảo nhìn nhau cười khổ. Bất quá cũng khó trách bọn họ hoài nghi, viện sinh bình thường có ai đã biết rõ không đấu lại, còn dám lỗ mãng vọt vào vòng vây địch nhân.
Sân Mộc khiêng đao bá khí trắc lậu, nghiêng mặt liếc mắt tỏ vẻ khinh bỉ. "Chúng ta cần chiến hạm rời khỏi nơi này, các ngươi chọn cho mượn hay là để ta động thủ cướp đi."
Kẻ săn thú đối diện phát ngốc, đây là bị uy hiếp sao? Làm người săn thú lại bị con mồi uy hiếp.
Trác Kỳ Bảo che mặt trộm túm tay áo Sân Mộc "Đừng nghe hắn, ngày hôm qua bị đụng đầu."
Sân Mộc nhấc chân đá mông Trác Kỳ Bảo, lưỡi đao chỉ vào mũi Trác Kỳ Bảo. "Ngươi nói quả nhân có bệnh?"
Bàn chân Trác Kỳ Bảo như được bôi dầu lui khỏi khu vực nguy hiểm, xoa mông lắc đầu "Sân gia ngài tiếp tục."
Bách An Ngưng thao tác máy tính, nhíu mày nhìn về hướng bụi mù trên không trung, có chút lo lắng nói với Sân Mộc "Sân Mộc, hình như lốc xoáy đang tới, chúng ta cần phải nhanh chóng lấy được chiến hạm rời khỏi nơi này."
Lốc xoáy sa mạc tựa như địa ngục tử thần, nếu không có bất cứ viện trợ nào, kết cục có thể nghĩ đến. Hơn nữa nếu gió lốc phá hủy nơi đóng quân kẻ săn thú, không có chiến hạm sẽ không thể rời đi, bọn họ cũng sẽ bị đào thải.
Nghĩ tới cục diện sau khi gió lốc đến, Sân Mộc quyết đoán rút đao, khí thế đột nhiên trở nên sắc bén. "Muốn chiến thì chiến, không chiến liền cút ra nhường đường."
Bước chân Sân Mộc tới gần kẻ săn thú, kẻ săn thú Kabi tinh siết thiết quyền rắn chắc, khí thế hùng hổ đánh về hướng Sân Mộc.
Sân Mộc không né mà nghênh diện đối kháng, Kabi tinh cương cân thiết cốt, hắn ngược lại muốn nhìn xem ai rắn chắc hơn. Nắm tay hung hăng va đập, bụi cát bay lên, dưới chân hai người đều loạng choạng nửa bước.
Cảm giác được tiếng xương ngón tay nứt ra, Sân Mộc gấp rút tụ gió hợp lại trên quyền. Xương cánh tay kẻ săn thú Kabi tinh gãy thành từng khúc, thân hình cực đại ngã xuống, ôm lấy cánh tay cuộn tròn trên mặt đất rên rỉ gào thét.
Những kẻ săn thú kia hoảng sợ, bọn Bách An Ngưng cũng kinh ngạc, chiến đấu thể thuật với Kabi tinh, chỉ một quyền liền đánh gãy cánh tay kẻ săn thú Kabi tinh?
Đầu ngón tay Sân Mộc khẽ run rẩy đến khó phát hiện, tuy rằng xương ngón tay đang nhanh chóng khép lại, nhưng đau đớn lại rất rõ ràng. Thân thể Kabi tinh xác thật rất rắn chắc, đúng là hắn đã khinh địch.
Tầm mắt Sân Mộc rơi xuống kẻ săn thú Kuru tinh, và trên người kẻ săn thú Ikesi tinh, hư ảnh biến mất tại chỗ, nháy mắt đã xuất hiện phía sau Kuru tinh "Tốc độ? Nhanh nhạy? Ta đem sở trường đặc biệt của các ngươi so cùng các ngươi."
Bị Kuru tinh cùng Ikesi tinh vây ẩu, Sân Mộc vừa công kích vừa phòng ngự không có chút rối loạn, không hiện chút bối rối nào.
Mây đen càng lúc càng dày nặng, cuồng phong cuốn cát che lấp hai mắt, Bách An Ngưng ôm máy tính đã có chút đứng không vững. "Sân Mộc, lốc xoáy lập tức sẽ đến!"
Bụng bị kẻ săn thú Kuru tinh đánh trúng, mắt Sân Mộc hiện lên tinh sắc, nắm tay tàn nhẫn nện gãy xương vai Kuru tinh.
Sân Mộc đỉnh cuồng phong nhìn kẻ săn thú xung quanh, gió lốc dần dần tụ lại bên người Sân Mộc. Khí thế áp bách bá đạo đậm thêm, tựa như hung thủ có thể cắn nuốt bầu trời được giải trừ phong ấn đi ra, gió lốc mãnh liệt cuồn cuộn huyết tinh cùng sát khí khiến lòng người sợ hãi.
"Dị năng giả 5S!" Bách An Ngưng nhìn máy tính báo động dị năng, chấn động kinh hô.
Nhóm người săn thú kinh sợ trừng to hai mắt, người xem tinh tế săn thú được phát sóng trực tiếp trên các tinh tế cũng chấn kinh rồi. Dị năng giả 5S, dị năng trên đỉnh sinh tồn, siêu cấp cường giả mấy trăm năm chưa từng xuất hiện.
"Chúng ta nhận thua!" Lúc gió lốc thổi đến trước mặt, nhóm người săn thú cong gối nhận thua.
Gió lốc bạo liệt cuốn lên ngàn mét, sau khi cát bụi tán đi để lại cái hố sâu vài mét, nhóm người săn thú run rẩy cong gối quỳ trong hố cát, thân hình run rẩy đầy hoảng sợ.
Sân Mộc bĩu môi lộ vẻ khinh bỉ, ngẩng đầu nhìn dòng cát trong cuồng phong mãnh liệt, quay đầu đánh thức mấy người đang còn trong khiếp sợ. "Đi lấy chiến hạm."
Mấy người hồi thần chạy theo Sân Mộc tiến vào nơi đóng quân của kẻ săn thú, phía sau kho vũ khí chính là nơi đặt chiến hạm, hai phi thuyền tinh tế cùng một chiến hạm.
Mễ Phi thuần thục mở chiến hạm để mọi người đi lên, nhìn những công nghệ cao bên trong chiến hạm, Sân Mộc biểu thị đầu choáng váng mắt hoa.
"Để ta thử điều khiển đi, ta tin có thể thành công." Mễ Phi kích động đỏ mắt.
Sân Mộc nhìn Mễ Phi nửa ngày, chần chờ gật đầu đồng ý. Bộ dáng hạnh phúc của Mễ Phi làm Sân Mộc vô cùng nghi ngờ tỉ lệ chiến hạm rơi xuống, nhưng trong mấy người chỉ có Mễ Phi là nghiêm túc học qua chiến hạm, nếu cho Trác Kỳ Bảo hay Bách An Ngưng điều khiển, phỏng chừng tỉ lệ rơi nát còn lớn hơn.
Mễ Phi thuần thục điều khiển chiến hạm, các loại trình tự phức tạp đều được Mễ Phi giải quyết, nhanh nhẹn giống như căn bản không phải lần đầu điều khiển chiến hạm, tựa như đã thao tác qua vô số lần.
Chiến hạm chậm rãi bay lên không rời khỏi điểm đóng quân lâm thời, lốc xoáy đã đến, chiến hạm lắc lư trên không trung. Mễ Phi nghiêm túc trầm ổn, gặp nguy không loạn khống chế chiến hạm, giải quyết nguy cơ gặp phải lốc xoáy.
Phá tan lốc xoáy thoát ra, chiến hạm dần dần rời khỏi tinh cầu, Trác Kỳ Bảo hoan hô ghé vào cửa kính ngắm cảnh. "Mễ Phi ngươi thật lợi hại!"
Mễ Phi cũng nhẹ thở ra, vuốt mồ hôi lạnh nói "Ta cũng sợ, nhưng ta là người điều khiển, ta phải phụ trách với những người ngồi chiến hạm, vậy nên cho dù sợ hãi ta cũng không thể hoảng loạn."
"Rất tốt." Long Vũ mỉm cười khích lệ, Bách An Ngưng cũng dựng thẳng ngón cái.
Sân Mộc ngồi tựa vào lưng ghế, chống cằm nhìn cảnh vật trước cửa sổ Trác Kỳ Bảo. Khi bị tính kế đẩy vào sơn cốc rơi xuống xà động ở mạt thế, ổ rắn khủng bố khiến hắn cho dù mất đi ký ức cũng có bóng ma với độ cao.
Tuy rằng khi hắn khôi phục ký ức đã không còn sợ độ cao, nhưng đối với độ cao vẫn theo bản năng cảm thấy chán ghét.
"Sân Mộc." Tiếng Trác Kỳ Bảo đánh gãy trầm tư của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo ngồi xuống đối diện Sân Mộc, sùng bái nói. "Sớm đã biết ngươi rất mạnh, nhưng không nghĩ tới ngươi thế mà đã là siêu cấp cường giả 5S."
"Dị năng 5S rất lợi hại sao?" Sân Mộc mặt ủ mày chau, chưa có đột phá cấp thần, thì còn cách xa con đường cường giả lắm biết không? Bây giờ hắn còn đánh không lại Viên Úc Thần.
"Đương nhiên rất lợi hại, siêu cấp cường giả 5S, đó chính là dị năng cấp đỉnh."
"Nga." Lười đi ứng phó Trác Kỳ Bảo.
Khu giám sát tinh tế, nguyên thủ Lam Á tinh trở thành đối tượng thảo phạt của các tinh tế, nguyên thủ Kabi tinh tức giận nói "Đây là gian lận, không công bằng với viện sinh dự thi."
"Sân Mộc là viện sinh Liên Bang vừa mới thành niên, dựa theo quy tắc tinh tế săn thú thì gian lận chỗ nào."Nguyên thủ Lam Á tinh đúng lý hợp tình nói.
Các nguyên thủ tinh tế đều bị mắc nghẹn, tuy biết nguyên thủ Lam Á tinh nói đúng, nhưng vẫn là cảm thấy thua thiệt "Siêu cấp cường giả 5S dự thi, tinh tế săn thú kia còn so cái gì, trực tiếp trao chiến thắng cho Lam Á tinh không phải được rồi sao."
"Không nói viện sinh dự thi, chính là dị năng kẻ săn thú có ai vượt qua 3S ư?"
Nguyên thủ Lam Á tinh im lặng nghe nguyên thủ các tinh tế thảo phạt xong, xoay người cười với Viên Úc Thần hỏi "Nguyên soái, hôn ước giả của ngươi là dị năng giả siêu cấp 5S ngươi có biết không?"
Viên Úc Thần trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu "Không biết." Đây là nói thật, lần trước Sân Mộc nói với y dị năng là cấp 4, tuy bất cứ khi nào cũng có thể đột phá, nhưng suy cho cùng còn chưa đột phá 5S, cho nên y cũng không nói dối.
"Nguyên thủ Lam Á tinh......"
"Các vị nguyên thủ tinh tế đừng nóng vội." Nguyên thủ Lam Á tinh cười tủm tỉm nói. "Tinh tế săn thú cũng bắt đầu rồi, nếu bây giờ giữa đường ngừng lại sẽ gây mất mặt toàn tinh tế, hơn nữa bất chiến tắc bại chính là phải lên toà án quân sự."
Bị nguyên thủ Lam Á tinh chặn không lời nào để nói, sắc mặt nguyên thủ các tinh tế vừa đen vừa thối. Nguyên thủ Lam Á tinh lại nói "Ta tin viện sinh Sân Mộc hiểu được đại cục, nhất định sẽ thủ hạ lưu tình với viện sinh các tinh tế."
"Xú không biết xấu hổ! " Nguyên thủ các tinh tế.
Điều khiển chiến hạm bay trong tinh tế, Sân Mộc nghiên cứu những khu vực săn thú còn lại, nghiêng đầu nhìn Long Vũ và Bách An Ngưng. "Các ngươi cảm thấy tinh cầu nhiệm vụ chính tổ chức R chiếm cứ ở đâu."
"Ta còn đang tìm, tạm thời chưa có kết quả." Bách An Ngưng nói.
"Không vội, có chiến hạm và Sân Mộc ở đây chúng ta đem 10 cái tinh cầu nhiệm vụ đều loại bỏ cũng không có việc gì." Trác Kỳ Bảo tưởng tượng về tương lai tốt đẹp, cười đến phát ngốc.
"Ta đề nghị chọn số 7 và số 9." Long Vũ trầm ngâm nói. "Diện tích địa lý nhỏ hẹp, vị trí nằm ở giữa số 6 và số 4, tiện cho việc tìm kiếm mục tiêu."
Bách An Ngưng nghĩ nghĩ đem lựa chọn đẩy cho Sân Mộc "Sân Mộc ngươi cảm thấy nên đi đâu?"
Sân Mộc tiện tay chọn một nơi thuận mắt "Tinh cầu số 9." So với 7 thì con số 9 đủ lớn, hắn thích.
"Vậy đi tinh cầu số 7." Long Vũ Bách An Ngưng cùng Trác Kỳ Bảo Mễ Phi đồng thời lên tiếng. "Lần này tuyệt đối phải tránh xa vận đen của Sân Mộc."
"......" Sân Mộc.
Trong khu kiến trúc hoang phế, Viên Cảnh Trạch bị kẻ săn thú bức đến không chỗ trốn, máu đỏ nhiễm hồng chế phục, tầm nhìn trước mặt dần dần trở nên mơ hồ.
Mộ Đồ và Trọng Lê đột nhiên xuất hiện kéo Viên Cảnh Trạch vào tòa nhà bỏ hoang, nín thở trốn trong góc, nghe tiếng cười dữ tợn xa dần của kẻ săn thú bên ngoài.
Viên Cảnh Trạch nhìn rõ Mộ Đồ và Trọng Lê, thoáng thở nhẹ "Lam Hòa cùng Bạch Thiên Ngân đâu."
"Chúng ta vừa gặp phải kẻ săn thú phục kích, chúng ta chia làm hai đường hẹn tập hợp tại đây, bọn họ còn chưa tới." Mộ Đồ nhíu mày, lo lắng an toà của Lam Hòa cùng Bạch Thiên Ngân.
Trọng Lê dùng máy trị thương giúp miệng vết thương của Viên Cảnh Trạch khép lại, thấp giọng hỏi "Cảnh Trạch ngươi rốt cuộc làm cái gì, mười mấy kẻ thú muốn đuổi giết ngươi."
"Tiêu diệt hai kẻ săn thú." Viên Cảnh Trạch nói.
"Vẫn là ngươi lợi hại." Mộ Đồ cười khổ cảm thán. "Từ lúc tinh tế săn thú bắt đầu ta đều bị dí chạy, chỗ nào có cơ hội phản kháng."
"Chúng ta đều bị hố, những kẻ săn thú này đều là tội phạm trong ngục và lính đánh thuê, quy tắc tinh tế săn thú căn bản không có nói qua." Trọng Lê nhíu mày lạnh lùng nói.
"Kỳ thật ta mới vừa......" Mộ Đồ còn chưa dứt lời, đồng tử Viên Cảnh Trạch đột nhiên co rút, duỗi tay ôm lấy Mộ Đồ lăn qua tránh ngay tại chỗ. "Trọng Lê tránh ra!"
Vách tường bị nổ sụp nửa bên, tiếng cười dữ tợn của kẻ săn thú làm người sởn tóc gáy, Viên Cảnh Trạch thoát lực dựa vào vách tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bước chân rõ dần trong cát bụi.
Mộ Đồ kinh sợ nuốt nước miếng, sờ soạng trong túi nửa ngày không tìm được vũ khí, chỉ có món trang sức lưu ly bình thường nửa đường nhặt được. Mộ Đồ nhìn chằm chằm miếng lưu ly nửa ngày, tuyệt vọng nhắm mắt. "Có thể dùng ngọc lưu ly triệu hoán Sân Mộc ca xuất hiện không?"
Âm thanh xương cốt đứt gãy, tiếng thét thảm thiết hỗn loạn hết đợt này đến đợt khác, huyết tinh nồng đậm chậm rãi tràn ngập trong không khí.
Sau nửa ngày an tĩnh, một bàn tay lạnh băng cầm lấy ngọc lưu ly trong tay Mộ Đồ.
"Triệu hoán ta có việc sao?"
"......" Mộ Đồ.