Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 124: Tử huyệt của Sân Mộc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện ở khu bán rượu phố cũ Tần Diệc Đàn giải quyt trong bí mật cũng không để dư luận gây ảnh hưởng cho Sân Mộc

Chuyện ở khu bán rượu phố cũ Tần Diệc Đàn giải quyết trong bí mật, cũng không để dư luận gây ảnh hưởng cho Sân Mộc. Nhưng chuyện Viên Úc Thần ở học viện cầu hôn Sân Mộc đã làm oanh động toàn tinh cầu, đem vụ tai tiếng của Viên Úc Thần lúc trước đẩy đến cao trào.

Sau khi Viên Úc Thần cầu hôn xong, lập tức tuyên bố hôn ước cùng Sân Mộc trên toàn tinh cầu. Mà cùng vụ tai tiếng - Ôn Di Kỳ, Viên Úc Thần lời ít ý nhiều bằng lòng tiếp nhận kiểm tra gien, chứng minh y và Ôn Di Kỳ trong sạch.

Thái độ kiên quyết của Viên Úc Thần hiển nhiên muốn xé mặt cùng Ôn gia, vốn chỉ là tin tạp nham dư luận, nháy mắt đã biến thành các loại âm mưu.

Ôn Di Kỳ chịu phải công kích từ dư luận, châm chọc mỉa mai làm bước đi của cô lâm vào duy gian. Màn cầu hôn thâm tình của Viên Úc Thần trong video, khi lạnh nhạt rạch rõ giới hạn cùng Ôn gia, thản nhiên đối mặt với tai tiếng, đều là tàn nhẫn tát vào mặt Ôn gia.

Chuyện tiếp theo của Viên Úc Thần và Ôn gia Sân Mộc không có hứng thú, kết quả giải quyết sự việc đã khiến Sân Mộc miễn cưỡng vừa lòng, quyết định tạm thời giữ lại Ôn gia, nếu Ôn gia lại làm loạn, vậy giết hết toàn bộ.

Viên Úc Thần phong ba dư luận chưa định, học viện Liên Bang lại có tin tức, đơn xin tốt nghiệp của Viên Doãn Ca và Viên Cảnh Trạch đã được thông qua, chuẩn bị rời trường tiến vào quân khu.

Khi Sân Mộc nghe được tin tức chạy đến sân huấn luyện, Viên Doãn Ca và Viên Cảnh Trạch đã đi mất. Viện sinh tản ra, Bách An Ngưng đến gần đưa lễ vật của Viên Cảnh Trạch cho Sân Mộc. "Đây là Viên Cảnh Trạch để lại cho ngươi."

Trong quả cầu pha lê bị phong kín đựng đầy chất lỏng màu lam nhạt, mầm non xanh mềm nổi lơ lửng, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

"Viên Cảnh Trạch vậy mà không chờ ngươi." Trọng Tử Vũ cảm thấy ngoài ý muốn.

Sân Mộc lay lay chồi non trong cầu pha lê, biểu tình đạm mạc quỷ dị. Ngạc nhiên khi Viên Cảnh Trạch không chờ hắn tới, hơn nữa chuyện cậu rời đi căn bản không nói với hắn.

Tính cách Viên Cảnh Trạch không tồi, Sân Mộc cũng nguyện ý che chở cậu, chính là cảm thấy có chút giao tình, có lẽ Viên Cảnh Trạch căn bản không nghĩ nhiều như hắn.

Sân Mộc vẻ mặt bình thường tùy ý  đem cầu pha lê cất vào, Trác Kỳ Bảo vò đầu giúp Viên Cảnh Trạch giải thích "Thời gian quân đội đưa tin hơi gấp, có lẽ Viên Cảnh Trạch cũng muốn chờ ngươi tới."

Sân Mộc liếc nhìn Trác Kỳ Bảo rồi xoay người rời đi, Bách An Ngưng chạy theo "Sân Mộc ngươi đi đâu."

"Khóa lý luận của Quân Thiệu đạo sư, đến trễ sẽ bị phạt." Sân Mộc nhàn nhạt vẫy tay.

Bách An Ngưng và Trác Kỳ Bảo nghe đến môn của Quân Thiệu, đột nhiên run run, bước chân cũng nhanh hơn. Bề ngoài Quân Thiệu nhìn như lý trí trầm ổn, lại khó che được bản tính gian xảo khủng bố.

"Thông báo huấn luyện dã ngoại đã được gửi xuống, nghe nói là Quân Thiệu đạo sư dẫn đội."

"Huấn luyện ở đâu." Sân Mộc không mang theo quang não, thuận miệng hỏi Trác Kỳ Bảo.

"Khu vực nguy hiểm L, rừng rậm tập trung đông đúc các loài thực vật dị biến." Bách An Ngưng nói.

"Chỉ hoạt động ở khu vực bên ngoài, nguy hiểm cũng không cao." Trác Kỳ Bảo tự mình an ủi.

Sân Mộc nghe vậy suy tư một lát "Ta nhớ giờ địa lý đạo sư có giảng về khu L, trừ bỏ thực vật dị biến, đầm lầy cũng khá dày đặc."

"Đó là khu vực ở sâu bên trong, huấn luyện dã ngoại hẳn là sẽ cách xa với khu đầm lầy."

Sân Mộc vuốt cằm như suy tư gì, đạo lý là không sai, chính là không hiểu vì sao lại có cảm giác xảy ra gì đó không may mắn?

Bách An Ngưng trộm nhìn Sân Mộc, lắc đầu với Trác Kỳ Bảo ôm may mắn, từ khi đi theo Sân Mộc, chuyện gì cũng vận khí gì của Sân Mộc thuận qua.

Trước khi đi muốn mua bảo hiểm sao? Kiến nghị đáng để suy xét.

Chân trước chân sau cùng đuổi tới lớp của Quân Thiệu, khóe mắt Quân Thiệu liếc ba người suýt nữa đến trễ, Bách An Ngưng và Trác Kỳ Bảo liền rụt cổ ẩn hình, Sân Mộc đúng lý hợp tình nhìn thời gian, cách giờ đến trễ còn nửa giây cuối cùng.

Dời tầm mắt, Quân Thiệu bắt đầu giảng bài. Từ khi hôn ước Sân Mộc và Viên Úc Thần cho ra ánh sáng, sự tồn tại của Sân Mộc ở học viện Liên Bang từ hoa hồng có gai trêu hoa ghẹo nguyệt, biến thành gấu trúc quốc bảo.

Viện sinh ngưỡng mộ khiếp sợ, chỉ dám đứng nhìn từ xa không dám lại gần. Trước kia giáo quan và đạo sư đều mắt nhắm mắt mở với Sân Mộc, đó là vì Sân Mộc hùng. Hiện giờ lại nhiều hơn chút cung kính, suy cho cùng vô luận là Viên gia, hay là thân phận địa vị của Viên Úc Thần, cũng nên cho chút mặt mũi.

Quân Thiệu là đạo sư hiếm hoi, đối với hùng hài tử Sân Mộc vẫn trừng phạt như cũ, xử phạt về mặt thể xác Sân Mộc không sợ, Quân Thiệu lại cân nhắc  đấu trí, chỉ cần Sân Mộc dám sai phạm, sẽ bắt hắn tháo lắp vũ khí quân hạm, hoặc thuộc lòng tri thức lý luận.

Đấu dị năng Sân Mộc là tự đắt của học viện, ngay cả giáo quan giảng dạy cũng khó có ai là đối thủ của hắn. Nhưng từ khi Quân Thiệu nghĩ ra vụ tháo lắp vũ khí quân hạm, hoặc lấy việc thuộc lòng lý thuyết mà lăn lộn Sân Mộc, Sân Mộc liền lập tức kinh sợ.

Sân Mộc nguyện ý nghe môn của Quân Thiệu, ghét học thuộc lý thuyết chỉ là một, cái quan trọng nhất là Quân Thiệu có quan hệ với Viên Úc Thần. Quân Thiệu là giáo quan của Viên Úc Thần, Viên Úc Thần tôn kính Quân Thiệu, Sân Mộc cũng nguyện cho Quân Thiệu mặt mũi.

"Viện sinh Sân Mộc, mời ngươi trả lời 7 yếu tố của việc cải cách cơ giới vào tân nguyên năm 309." Quân Thiệu.

Bị Bách An Ngưng đẩy đứng lên, Sân Mộc lén lén giấu đi quang não trò chuyện, một mặt ngu muội nhìn Quân Thiệu.

Nét mặt Quân Thiệu từ từ âm trầm, lãnh ngạnh đóng máy chiếu, ngữ khí nghiêm khắc "Sách lịch sử năm đầu tân nguyên Lam Á tinh, đọc thuộc lòng toàn bộ."

Trác Kỳ Bảo lấy ra thư tịch ảo của năm đầu tân nguyên, thư tịch có thể so với đống tài liệu thi đại học làm Sân Mộc nghẹn họng nhìn trân trối, Trác Kỳ Bảo che mặt tỏ vẻ thương hại.

"Quân Thiệu đạo sư, ngươi đày ta đến sân huấn luyện làm bia ngắm đi." Cách trừng phạt trước kia của Quân Thiệu đối với Sân Mộc, chính là đem Sân Mộc ném tới sân huấn luyện làm bia ngắm huấn luyện viện sinh, tuy rằng chỉ là huấn luyện súng, nhưng bị bắn trúng cũng rất đau. (Chíp: Má... súng đó. Kỹ thuật đến cỡ nào mà dám đùa với súng thế hở. Bây giờ mấy ng chỉ chơi dị năng thôi chứ gì. Chẹp chẹp)

Đáng tiếc Sân Mộc chính là bug trò chơi, Quân Thiệu cấm Sân Mộc đánh trả, lại không nói không cho Sân Mộc tránh né, cứ như trò mèo vờn chuột, viện sinh mệt đến không nhúc nhích nổi, Sân Mộc thần thanh khí sảng lông tóc vô thương.

"Danh ngạch viện sinh năm hai của tinh tế săn thú do ta đề cử." Quân Thiệu mặt nghiêm túc.

"!!!" Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp!!

Bị Quân Thiệu bọc đường Sân Mộc trở về túc khu điều tức nội thương, trong lòng mài dũa móng vuốt, tang thi hoàng uy phong nhe răng tưởng tượng hình ảnh cào chết Quân Thiệu.

Quang não Tiêu Lâm Du truyền tin đến, Sân Mộc cuộn chân trần trên ghế nhận cuộc trò chuyện, quang não vừa chuyển liền thấy Tiêu Lâm Du trong phòng làm việc, còn có thiếu niên tóc bạc bên cạnh.

Sân Mộc nhìn thiếu niên tóc bạc xa lạ, Tiêu Lâm Du giải thích "Cổ Lương, bằng hữu quen lúc đua xe."

"Thường nghe A Du nhắc tới ngươi, rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật." Cổ Lương vung nắm tay, mắt mèo xinh đẹp cười thành khe nhỏ.

"Gần đây công việc thuận lợi chứ?"

"Có ta dạy dỗ đương nhiên thuận lợi." Nhã Phỉ bưng đồ ngọt vào phòng, đặt tay lên vai Tiêu Lâm Du ngọt ngào cười nhìn Sân Mộc.

Tiêu Lâm Du kéo rớt tay Nhã Phỉ trên vai, đem điểm tâm Nhã Phỉ đưa cho Cổ Lương. "Đều rất thuận lợi, 《Giang Hồ Kiếm Ca》 chuẩn bị công chiếu."

Sân Mộc tính tính thời gian lắc đầu "Đã có thông báo huấn luyện dã ngoại, không thể đến buổi ra mắt."

"Huấn luyện xong lại xem cũng được." Tiêu Lâm Du ngẫm lại nói. "Khi huấn luyện dã ngoại phải chú ý, căn cứ vào lộ tuyến mà hoạt động, không được rời khỏi phạm vi giám sát của giáo quan." Tiêu Lâm Du ở học viện cũng thường có huấn luyện dã ngoại, hiểu rõ sự hung hiểm của dã ngoại.

"Ta có thể nắm chắc."

"Sân thiếu, tuy đã sớm biết quan hệ của ngươi và Viên nguyên soái không tầm thường, nhưng không nghĩ tới hai người lại có hôn ước." Nhã Phỉ cắn điểm tâm oán trách, cô vốn định truy Sân Mộc, giờ đã thành bọt biển.

Nói đến hôn ước Sân Mộc cùng Viên Úc Thần, Tiêu Lâm Du khẽ nhếch mày, hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Cổ Lương phồng gương mặt cảm khái "Nguyên soái đính hôn, cả tinh võng náo loạn cũng không tìm được vị hôn ước giả thần bí, giấu thật đủ sâu."

Nhã Phỉ nhìn Sân Mộc, ngữ khí ghen tuông "Bộ dáng non mềm của Sân thiếu giống như còn chưa thành niên, Viên Úc Thần mặt thối cầm thú."

"Lăn con bê." Sân Mộc nhấc chân đá Nhã Phỉ trên hư ảnh.

"Ta đối với Sân thiếu chính là chân ái." Nhã Phỉ hai mắt sáng quắc, gương mặt tinh xảo khó nén được nhiệt tình cùng nóng rực quỷ dị.

"Nghiện luyến thi!" Đây là Sân Mộc phun tào Nhã Phỉ. Nếu Nhã Phỉ ở địa cầu trước kia, chính là người có khẩu vị nặng thích tìm kiếm cái lạ, sức chiến đấu có thể so với lực sinh tồn của Bear Grylls.

*Bear Grylls: là nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Tham gia chương trình Kỹ năng sinh tồn được chiếu trên  kênh Discovery.

Tiêu Lâm Du nhàn nhạt nhìn Nhã Phỉ, hiển nhiên đã quen với sự thay đổi trên đài và phía sau màn của Nhã Phỉ, ôn nhu cao quý trên sân khấu đã nát thành tro bay theo gió.

Lười phản ứng tới Nhã Phỉ động kinh, Sân Mộc nhìn về phía Tiêu Lâm Du nói "Tuy ngươi vô duyên cùng quân đội, nhưng cũng phải tiếp tục huấn luyện chiến đấu dị năng, không thể hoang phí nó."

Tiêu Lâm Du sửng sốt trong nháy mắt, sau đó khẽ gật đầu "Ta biết."

"Một ngày nào đó tai nạn đến, còn có năng lực tự bảo vệ mình." Không phải Sân Mộc lo xa, mà là sự tồn tại của bọn Tứ Á làm hắn không yên tâm.

Không chờ Tiêu Lâm Du hiểu rõ ý tứ của mình, Sân Mộc lại nói "Tiêu Nghĩa Hách rời nhà sao."

Sân Mộc nhắc đến Tiêu Nghĩa Hách, khiến vẻ mặt Tiêu Lâm Du rõ ràng đen lại. "Nó đột nhiên bỏ đi, không lưu lại bất luận tin tức gì."

"Khoảng cách giữa huynh đệ các ngươi rất lớn, đều không hiểu được lẫn nhau." Sân Mộc hiếm khi nói  lời công chính. "Có lẽ Tiêu Nghĩa Hách cũng không bất kham như ngươi nghĩ."

Tiêu Lâm Du trầm mặc không nói, Sân Mộc nhìn thời gian "Đêm nay phải nhận trang bị huấn luyện dã ngoại, ta phải đi đây."

"Ân, đi đi." Tiêu Lâm Du gật đầu nói.

"Sân Mộc, giúp ta xin quân hàm Cửu Quân của Viên nguyên soái được không ~" Cổ Lương đô miệng bán đáng yêu.

"Ta suy nghĩ đã." Quyết đoán treo máy.

"......" Cổ Lương.

Ban đêm trên phố cũ tối đen rét lạnh, cửa hàng duy tu dột  nát, Lư Sâm mặc quần áo dơ bẩn nằm trên nóc nhà, biểu tình hoảng hốt người đầy mùi rượu.

Tiếng bước chân đến gần tiệm từ phía sau, kéo lớn bóng ảnh ngược trên người Lư Sâm, Lư Sâm nhấc mí mắt nhìn người đi tới, nhếch miệng cười. "Thật để ngươi tìm ra."

"Kỹ thuật cơ giới của Mễ Phi là ngươi dạy, ta có thể nhìn ra tất nhiên cũng có thể suy đoán ra."

"Cho nên ngươi thu nó làm học trò." Lư Sâm cười giễu.

"Mễ Phi có thiên phú cực cao, nếu cẩn thận dạy dỗ tiền đồ sẽ không vô lượng."

"Đó là đương nhiên." Lư Sâm uống rượu, đắc ý ngồi dậy. "Tiểu quỷ Mễ Phi trên phương diện cơ giới có thiên phú kinh người, ngay cả ngươi cũng không bằng được nó."

"Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ngươi trốn ở ngay bên cạnh ta."

"Đó là ngươi xuẩn." Khóe mắt Lư Sâm nhìn Long Khoang cười nhạo. "Lam Á tinh lớn như vậy, ta có thể đi đâu."

Long Khoang cúi đầu trầm mặc, Lư Sâm ngửa đầu nhìn sao trời, đáy mắt vẩn đục mang theo tang thương cùng bất đắc dĩ. "Ta thấy được nó."

"Ai?"

"Con của Bách Viễn." Lư Sâm cười khổ. "Tiểu quỷ kia lớn lên rất giống lão tử hắn."

Long Khoang phức tạp nhìn Lư Sâm, Lư Sâm loạng choạng đứng lên, bước chân lảo đảo muốn rời đi. "Long Khoang, ngươi không nên tới tìm ta."

"Ta đã nên tới từ sớm." Long Khoang khom lưng,  cung kính khom lưng chín mươi độ.

"Sư phụ của ta."