Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 117: Đoàn giao lưu học viện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sân Mộc cũng không phản ứng với sự thành khẩn của Tứ Á, chuyện đột biến gien lộ ra quỷ dị, Sân Mộc bán tín bán nghi. Huống chi Tứ Á nói không cách nào quay về địa cầu, lúc Sân Mộc bảo trì thái độ hoài nghi, cũng có chút lưỡng lự.

Nếu lời Tứ Á là thật, Sân Mộc không xác định sau khi mình trở về địa cầu, có thể lại rời đi hay không. Tứ Á đã muốn chết tâm, nhưng lòng Sân Mộc lại có vướng bận, hắn không thể vứt bỏ Viên Úc Thần.

Tạm gác lại chuyện của Tứ Á, hội nghị giao lưu các học viện đã đến trước mắt, cho dù bàng quan hết thảy, nhưng làm tổng chỉ huy hoạt động giao lưu, Sân Mộc cũng bận đến túi bụi.

Nhìn lướt qua những hoạt động giao lưu được an bài, Sân Mộc đem máy tính ném cho Viên Cảnh Trạch "Toàn bộ hủy bỏ, những hoạt động này ta cũng chưa có chơi qua."

"Nửa câu cuối cùng mới là nhân tố chủ yếu đi" Viên Cảnh Trạch phun tào trong lòng, yên lặng thu hồi máy tính "Đều là dựa theo sắp xếp năm rồi."

"Ta là tổng chỉ huy, hoạt động an bài nghe mệnh của ta." Sân Mộc mắt lé nhìn Viên Cảnh Trạch cường điệu nói.

Viên Cảnh Trạch quyết đoán câm miệng, biểu tình vì Sân Mộc tùy hứng mà có chút khó xử. "Viện sinh giao lưu ngày mai sẽ đến, nên an bài hoạt động như thế nào."

"Thi đấu vật, nếu là khách ở xa tới, ta bảo đảm sẽ thân mật dạy dỗ." Sân Mộc siết chặt nắm tay khiến xương khớp ca ca rung động, trong mắt lập loè quỷ dị cười lạnh. "Dám ở địa bàn ta nháo sự, xem ta có xé bọn chúng không."

Viên Cảnh Trạch sởn tóc gáy, nháy mắt đến trước mặt Sân Mộc cầm lấy tay hắn "Không cần Sân Mộc ca, ta an bài viện sinh cùng khóa tổ chức thi đấu hữu nghị là được." Nếu Sân Mộc ra tay, hoạt động giao lưu hữu hảo phỏng chừng sẽ máu chảy thành sông.

Sân Mộc cười nhạo Viên Cảnh Trạch không có tiền đồ "Sợ cái gì, ta rất khủng bố sao."

Viên Cảnh Trạch lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng. "Sân Mộc ca là tổng chỉ huy hoạt động, tính toán với bọn họ rất mất thân phận."

"Sân thiếu, danh sách viện sinh trong hoạt động giao lưu đã được xác định, viện trưởng......" Ngu Cơ đẩy cửa tiến vào, nhưng nhìn thấy hai người trong phòng thì lại lập tức sửng sốt.

Viên Cảnh Trạch theo tầm mắt Ngu Cơ nhìn thấy mình đang nắm tay Sân Mộc, nháy mắt như bị đốt cháy buông tay lùi về phía sau, cứng đờ cách xa người Sân Mộc, che dấu sự hoảng loạn dưới đáy mắt.

Ngu Cơ che đi dị sắc trên mặt, đến trước người Sân Mộc đưa tư liệu qua. "Danh sách viện sinh tham gia giao lưu các học viện, viện trưởng phân phó viện sinh đến trước vào ngày mai phải an bài cho tốt."

Sân Mộc giống như không nhận ra không khí xấu hổ phòng trong, lười biếng lật xem tư liệu nhàm chán nói "Liền để ngươi an bài đi."

"Ta không xác định viện sinh giao lưu sẽ tuân theo sắp xếp." Ngu Cơ chần chờ.

Sân Mộc đem tư liệu đưa lại cho Ngu Cơ, gối cánh tay dựa vào ghế hững hờ nói "Để Long Vũ theo ngươi đi, nếu viện sinh giao lưu ai có ý kiến, ta ở chỗ này đợi đại giá."

Ngu Cơ không hiểu ý Sân Mộc, Sân Mộc chỉ hướng túc khu của mình "Quần ẩu một trận chỉ cần có thể đánh bại ta, ta liền đem túc khu của mình đưa hắn."

Đơn giản thô bạo như vậy thật sự có thể? Ngu Cơ khó xử nhìn về Viên Cảnh Trạch, Viên Cảnh Trạch không có bất luận hoài nghi nào gật đầu. "Ta nghe Sân Mộc ca."

"Được, ta đã biết." Ngu Cơ do dự gật đầu.

Ngu Cơ xoay người rời đi, Viên Cảnh Trạch ở lại tiếp tục cùng Sân Mộc thảo luận việc sắp xếp hoạt động giao lưu của viện sinh, lúc Ngu Cơ ra khỏi cửa thì nhìn vào trong phòng, biểu tình khó nén được thay đổi thất thường.

Lúc Ngu Cơ quay về túc khu thì Viên Doãn Ca cũng vừa kết thúc huấn luyện, Ngu Cơ cởi áo khoác chế phục lộ ra dáng người kiêu nhân, uể oải ngã vào sô pha giả chết.

"Doãn Ca, ta cảm thấy ngày mai nhất định sẽ hỗn loạn." Ngu Cơ chu môi đỏ oán trách, nhân tiện đem lời vừa rồi của Sân Mộc thuật lại cho Viên Doãn Ca nghe.

Viên Doãn Ca trầm ngâm một lát nói "Sau hội nghị giao lưu học viện ta liền phải tốt nghiệp ra khỏi học viện, Sân Mộc cần phải tự học cách xử lý chuyện của học viện."

"Nhưng cũng không thể lấy chính sự ra hồ nháo a."

"Hồ nháo vẫn là ngoài dự đoán, hắn cũng phải tự mình đảm đương, trong học viện không ai có thể bồi hắn vĩnh viễn." Viên Doãn Ca nói.

Ngu Cơ nghi hoặc nhìn Viên Doãn Ca, trong miệng vô tình lẩm bẩm. "Ngươi và Viên Cảnh Trạch sao lại thế này, cũng quá nuông chiều hắn rồi."

"Cảnh Trạch?" Viên Doãn Ca nghi hoặc.

"Vừa rồi ta đi xin chỉ thị chuyện túc khu cho viện sinh, thấy Viên Cảnh Trạch nắm tay Sân thiếu, nhưng lúc ta vào cậu ta liền buông ra." Ngu Cơ thuận miệng giải thích.

Đồng tử Viên Doãn Ca bỗng nhiên phóng đại, vẻ mặt khiếp sợ khó tin, sau đó lại từ từ lạnh đến thấu xương, trong mắt ẩn nhẫn lửa giận.

Như không nhìn thấy cảm xúc phập phồng của Viên Doãn Ca, Ngu Cơ ôm gối nói đùa"Chẳng lẽ ngươi và Cảnh Trạch đều thích hắn? Tỷ đệ tranh chấp chuyện này rất khó."

"Câm miệng!" Viên Doãn Ca gầm lên đánh gãy Ngu Cơ.

Bị Viên Doãn Ca đột nhiên quở trách dọa sợ, Ngu Cơ vẻ mặt vô thố ngốc lăng nửa ngày "Ta nói sai cái gì?"

Cố gắng khắc chế cảm xúc mãnh liệt, Viên Doãn Ca kiềm lại không tìm Cảnh Trạch xung động, lạnh mặt đứng dậy rời đi "Chuyện này không được nói ra ngoài." Nếu như truyền tới tai Viên Úc Thần, Viên Cảnh Trạch liền xong đời.

"Ngươi đi đâu?" Ngu Cơ gọi lại Viên Doãn Ca.

"Phòng huấn luyện!" Cửa ký túc xá bị sức đá văng, Ngu Cơ bị chấn run một cái. Khí thế như lang như hổ này, có chỗ nào là muốn đến phòng huấn luyện, rõ ràng là hành động muốn đem người ngũ mã phanh thây.

"Nên sẽ không là thích Sân Mộc thật đi." Ngu Cơ lẩm bẩm tự nói. ( Gái này thích Cảnh Trạch hả ta hì hì)

Viên Cảnh Trạch không biết bản thân sắp đại họa lâm đầu, Sân Mộc cũng không đoán được Ngu Cơ hiểu lầm thế mà sẽ bát quái đến chỗ Viên Doãn Ca, nhưng trước bão táp vẫn còn một hồi yên tĩnh.

Hội nghị giao lưu các học viện ở học viện Liên Bang bắt đầu trong bận rộn, Sân Mộc bị Viên Cảnh Trạch cường ngạnh lôi đi nghênh đón các học viện khác, chế phục đồng nhất của Hộ Vệ Đoàn đứng ngoài học viện tạo thành phong cảnh độc đáo.

Sân Mộc khoanh tay dựa vào kiến trúc tiêu biểu bên ngoài học viện, vẻ mặt âm trầm khủng bố. "Trực tiếp thông báo học viện đến nhặt xác bọn họ như thế nào."

"Hẳn là rất nhanh sẽ đến." Trọng Tử Vũ bắt chước Sân Mộc không có hình tượng dựa theo, móc bánh quy trong không gian khí ra đưa cho Sân Mộc. "Không ăn sáng nên đói bụng rồi đi."

Không cự tuyệt hảo ý của Trọng Tử Vũ, Sân Mộc xé bao lấy bánh lấp kín cái miệng đang nhàm chán. "Quả nhân còn chưa có ai nghênh đón qua long trọng như vậy, thật muốn giết chết bọn họ."

"Ý tưởng hay." Trọng Tử Vũ tán đồng gật đầu. Mấy viện sinh giao lưu đó cũng rất kiêu ngạo, năm rồi yêu cầu bắt bẻ quá nhiều không nói, lần này thế mà còn trắng trợn đến trễ.

Sân Mộc đưa bánh quy cho Trọng Tử Vũ, xoay người nhìn về phía viện sinh đang chờ lâu "Sau này ai dám vô nghĩa với đàn tôn tử, quả nhân liền đem nó làm thành bón phân cho hoa Vân Vụ trong học viện."

"Hiểu rồi!"

Trong lúc chờ viện sinh giao lưu các học viện khoan thai tới muộn, viện sinh chờ bên ngoài học viện Liên Bang đã dọn xong ghế vây quanh bàn ăn sáng, rõ ràng chỉ là thịt xiên cùng bia lạnh đầy thô lỗ, lại khiến cho những cao tài sinh học viện Liên Bang ăn ra đầy ưu nhã.

Viện sinh giao lưu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, viện sinh Liên Bang ăn uống no đủ bình tĩnh rời bàn, động tác nhanh nhẹn đứng thẳng. Viện sinh hai bên nhìn nhau không nói gì, không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Sân Mộc làm tổng chỉ huy lần này xuất hiện, ánh mắt kiêu ngạo hững hờ nhìn đoàn viện sinh giao lưu, như đang nhìn mấy tên ăn mày đến xin cơm. "Hộ Vệ Đoàn Sân Mộc chờ đã lâu."

Một đạo sư tuổi trẻ dẫn đầu đoàn viện sinh giao lưu đi ra, cười với Sân Mộc nói "Ta là đạo sư mang đội của học viện Lệ Tư, vừa rồi......"

"Bốn bề kẹt xe, chúng ta hiểu mà." Sân Mộc đánh gãy đạo sư chưa xong nói.

Trọng Tử Vũ đi đến cạnh Sân Mộc, vẻ mặt lãnh đạm như người chết làm viện sinh vốn định tự giới thiệu lập tức ngậm miệng. "Túc khu cho đoàn viện sinh giao lưu đã chuẩn bị tốt."

"Viên Doãn Ca Long Vũ các ngươi dẫn đội, người còn lại giải tán nghỉ ngơi." Sân Mộc xoay người trở vào học viện.

"Vâng!"

Long Vũ và Viên Doãn Ca lưu lại, người còn thừa lập tức giải tán, kết bạn kết nhóm đi vào học viện, trong miệng từng người còn oán trách bất mãn.

"Trò chơi cũng đánh tới thông quan rồi mới tới đón người, thật là xui xẻo tột đỉnh."

"Thịt đùi nướng trongnhà ăn phỏng chừng cũng không còn, đó là món ta thích ăn nhất."

"Nhưng ta có hẹn......"

............

Viện sinh Liên Bang học viện tản ra từng người, đạo sư dẫn đội nhíu mày vừa định trách cứ cái gì, Viên Doãn Ca xoay người lạnh nhạt nói "Xin mời theo ta."

Viên Doãn Ca ghét bỏ ra mặt, viện sinh giao lưu bị bỏ qua vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy xấu hổ mất mặt.

Đoàn viện sinh giao lưu theo Viên Doãn Ca tiến vào học viện, không khí yên tĩnh trên đường có chút xấu hổ, ngẫu nhiên thấy được viện sinh Liên Bang quay đầu nhìn lại, cười như không cười, ánh mắt như đang đánh giá đàn khỉ hiếm lạ.

"Như vậy thật sự được chứ?" Viên Cảnh Trạch nhìn theo đoàn viện sinh giao lưu lo lắng.

"Ta không đánh bọn họ cũng không nhục mạ bọn họ, muốn cáo trạng sẽ có lý do để khai chiến." Sân Mộc cắn kẹo trong mắt hiện lên giảo hoạt.

"Gian trá." Bộ dáng xấu xa của Sân Mộc trong mắt Trọng Tử Vũ lại là loại đáng yêu khác, thường xuyên qua với nhau, cũng trở nên hoạt bát hơn bình thường một chút.

"Dám thả bồ câu với quả nhân, giữ lại mạng cho chúng đã là ban ân." Sân Mộc ngạo kiều.

"Quả nhân nghĩa là gì." Thường nghe Sân Mộc tự xưng quả nhân, lại không biết ý nghĩa trong đó.

Sân Mộc cường điệu liếc Trọng Tử Vũ, giọng mũi giễu cợt, xoay người ngửa đầu rời đi. "Thất học!"

Trọng Tử Vũ ngượng ngùng vuốt mũi, Viên Cảnh Trạch nhịn không được cười ra tiếng, Trọng Tử Vũ nhướng mày. "Ngươi biết nghĩa bên trong."

"Sân Mộc ca thuận miệng nói qua." Viên Cảnh Trạch khôi phục vẻ mặt lãnh đạm. "Là tự xưng của vua thời viễn cổ."

"Vua tự xưng, thật là gia hỏa tự đại." Trọng Tử Vũ nhếch lên khóe miệng.

"Sân Mộc ca, túc khu bên kia nháo lên rồi." Mộ Đồ chạy tới chặn đường Sân Mộc, nhíu chặt mày tựa hồ đang cố nén phẫn nộ.

Chuyện đã dự kiến Sân Mộc cũng không kinh ngạc, bảo Mộ Đồ dẫn đường "Đi qua đó xem."

Viên Cảnh Trạch và Trọng Tử Vũ nhìn nhau, bước chân cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đi vào túc khu A3, quả nhiên thấy đoàn viện sinh giao lưu đang giằng co cãi nhau với Hộ Vệ Đoàn, cảnh tượng kịch liệt như đang thi biện luận quần ẩu, giọng không lớn thì căn bản chen không lọt.

Hộ Vệ Đoàn Liên Bang nhìn thấy Sân Mộc đến liền lập tức khép miệng, lui về phía sau vài bước nhường đường cho Sân Mộc. Biết Sân Mộc là tổng chỉ huy giao lưu học viện, nhóm viện sinh giao lưu đều lộ ra biểu tình đắc ý.

Hộ Vệ Đoàn Liên Bang nhìn viện sinh giao lưu như đang nhìn ngốc tử, học viện Liên Bang ai mà chẳng biết Sân Mộc bao che con cái, khu vực địa bàn tuyệt đối không dung người ngoài xâm chiếm.

"Viện sinh Sân Mộc, chúng ta là đại biểu của các học viện, do viện trưởng chỉ thị tới học viện Liên Bang giao lưu học tập, ta kháng nghị viện sinh Liên Bang luôn nhằm vào chúng ta." Đạo sư học viện Đế Nhạc làm đại diện nghiêm khắc lên án.

Long Vũ bình tĩnh chờ đạo sư nói xong, sau đó mới thong thả ung dung nói "Túc khu học viện Liên Bang có quy định, viện sinh bình thường chỉ có thể ở tập thể, viện sinh ưu tú nhất mỗi khóa mới có được túc khu riêng."

"Túc khu A3 thuộc về túc khu độc lập, viện sinh vào ở còn phải nộp phí dụng, an bài viện sinh các học viện ở lại nơi này có gì không ổn sao?"

"Chúng ta......" Đạo sư Đế Nhạc không thể phản bác.

"Hơn nữa các học viện tới học viện Liên Bang là để giao lưu học tập, chứ không phải vui chơi nghỉ phép." Long Vũ có tài ăn nói nháy mắt hạ gục quân địch thành công thu về vô số ánh mắt lấp lánh.

"Nếu các viện sinh các học viện là tới giao lưu học tập, đương nhiên phải dung nhập cùng chúng ta, thể nghiệm chân thật cách sinh hoạt ở học viện."

"An bài viện sinh năm rồi đều rõ ràng, năm nay không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi." Đạo sư học viện Lệ Tư bình tĩnh chất vấn.

Long Vũ liếc nhìn về phía Sân Mộc, Sân Mộc ý bảo Long Vũ lui về phía sau, tự mình lên chiến trường. "Bởi vì năm nay quan chỉ huy là ta."

"Nếu ta nhớ không lầm, viện sinh Sân Mộc năm nay chỉ là tân sinh năm hai."

"Đúng." Thản nhiên gật đầu.

"Học viện Liên Bang không còn ai sao? Thế mà phái tân sinh năm hai làm chỉ huy, hay là nói học viện Liên Bang căn bản khinh thường chúng ta."Viện sinh học viện Quang minh phẫn nộ nói.

"Bởi vì trong học viện ta là mạnh nhất." Sân Mộc ý bảo viện sinh Liên Bang vây xem phía sau Hộ Vệ Đoàn. "Bọn họ đều nghe lời ta."

"Sân thiếu!" Viện sinh Liên Bang vô cùng nể tình phối hợp.

Đoàn viện sinh giao lưu trợn mắt há mồm, Sân Mộc trộm giơ ngón cái sau lưng lên, viện sinh Liên Bang vùi đầu nhẫn cười.

"Túc khu A3 cũng thuộc về túc khu độc lập, làm quân nhân còn bắt bẻ đủ điều, nếu sau này biết được chiến trường tàn khốc, còn không phải đều bị dọa sợ đái ra quần." Trác Kỳ Bảo mỉa mai.

"Ngươi!" Viện sinh giao lưu căm tức nhìn Trác Kỳ Bảo, hận không thể xông lên đánh đá Trác Kỳ Bảo.

"Đừng nói nhảm nữa!" Khí thế Sân Mộc đột nhiên sắc bén. "Một mình đấu quần ẩu, chỉ cần có thể đánh thắng ta, túc khu riêng của ta lập tức nhường cho các ngươi."

Sau sự yên lặng quỷ dị của viện sinh giao lưu, đột nhiên một tiểu mập mạp hưng phấn chui ra. "Sân Mộc, ta đánh với ngươi."

Sân Mộc nhìn tiểu mập mạp, giữa mày nhíu lại. "Tỉnh Bách."

"Là ta là ta." Tỉnh Bách hầm hè xoa tay. "Sân Mộc ta luôn nhớ ngươi."

Sân Mộc nhìn Tỉnh Bách không nói, Tỉnh Bách kích động "Sân Mộc ngươi thật soái, nếu ta thắng ngươi không cần nhường chỗ cho ta, chúng ta ở cùng một chỗ."

Sân Mộc di chuyển nửa bước, Tỉnh Bách ngao ô một tiếng, thân hình béo đô đô cứ như đạn pháo nhắm về phía Sân Mộc.

Sân Mộc híp mắt nhìn Tỉnh Bách, vung tay nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật có lực ngàn cân, gió lốc bá đạo lạnh thấu xương vây quanh Tỉnh Bách, viện sinh xung quanh đều bị uy áp bức lui về sau mấy mét.

Bụi đất bị cuốn lắng lại, Tỉnh Bách ngốc ngốc ngồi dưới đất, nửa mét bên ngoài lấy cậu ta làm trung tâm, mặt đất tạo thành cái rãnh sâu hình vòng tròn.

Tỉnh Bách là thiên tài siêu cấp của học viện Lệ Tư, thế mà chỉ bị 1 chiêu trong nháy mắt hạ gục, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sân Mộc lập tức từ kinh sợ biến thành kính sợ.

Sân Mộc mắt lạnh đảo qua toàn trường "Ta tôn sùng lấy bạo chế bạo, nếu không phục, ta ở túc khu chờ đại giá."

Sân Mộc dứt lời, liền xoay người tiêu sái rời đi, vẫy vẫy tay áo không mang lấy một đám mây.

Bách An Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu "Đoàn hậu viện của Sân Mộc xem ra lại phải tăng nhân số."