Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 109: Bổn hoàng nổi giận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp đuổi tới sân huấn luyện, chân Sân Mộc đang đá thẳng vào bụng Trác Lâm Anh, tốc độ đuổi theo bóp cổ Trác Lâm Anh, hung hăng nện nàng xuống mặt đất. Trác Lâm Anh bị trọng thương phun đầy máu nằm liệt trên mặt đất.

Sân Mộc lấy đi quang não của Trác Lâm Anh, đồng tử màu xám lạnh lẽo nhìn Trác Lâm Anh vô lực giãy giụa, gió lốc loại nhỏ trong lòng bàn tay hình thành vòng xoáy, đem quang não của Trác Lâm Anh xé tan thành từng mảnh kim loại.

Gió lốc 4S quét qua sân huấn luyện, uy áp tang thi hoàng làm mọi người run rẩy, huyết tinh nồng đậm bao phủ không gian huấn luyện như địa ngục âm lãnh tận xương.

Sát khí được phóng thích làm Sân Mộc trông tràn ngập hơi thở giết chóc đáng sợ, con ngươi nhiễm huyết nhìn qua bốn phía, Sân Mộc mơ hồ nhớ tới hành động tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành năm đó.

Cái ôm rộng lớn đem Sân Mộc kéo vào lồng ngực, ấm áp quen thuộc làm tiêu tán huyết sắc trong đáy mắt Sân Mộc, từng cái vuốt ve ôn nhu sau lưng dần dần trấn an cảm xúc táo bạo của Sân Mộc.

Gió lốc thổi quét sân huấn luyện chậm rãi lắng xuống, lưu lại thiên sang bách khổng* hỗn độnđầy đất. Sân Mộc một lần nữa thu liễm uy áp tàn bạo, làm những người bị áp chế xung quanh như trút được gánh nặng.

*Thiên sang Bách khổng: (1) Đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng (2) Sự phá hoại nặng nề.

Hơi thở Viên Úc Thần không xong, sắc mặt trầm ổn toát lên giận dữ. "Trọng Lân!"

Trọng Lân trầm mặc lắc đầu, Tần Diệc Đàn lo lắng nhìn Trác Lâm Anh trọng thương trên mặt đất, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì, nhưng Viên Úc Thần đang rất tức giận, hắn cũng không dám nói thêm gì.

Sân Mộc khôi phục cảm xúc lại bình thường, đẩy Viên Úc Thần ra hờ hững nhìn về phía Trác Lâm Anh, Trác Lâm Anh suy yếu đối diện cùng Sân Mộc, trong mắt hiện lên tia thỉnh cầu không dễ phát hiện.

Sân Mộc nhìn chằm chằm Trác Lâm Anh nửa ngày, lãnh đạm dời tầm mắt. "Trác trung tá chỉ điểm mà thôi."

Nhớ tới bộ dạng hung tàn của hai người vừa rồi, chỉ đơn thuần là chỉ điểm? Ở đây ai sẽ tin.

Trác Lâm Anh chống đỡ thân thể rách nát đầy máu gượng lên, Sân Mộc liếc nhìn Trác Lâm Anh, lạnh mặt tránh khỏi Viên Úc Thần rời đi. "Ngưỡng cửa vương bài quân đội thật là cao, nếu ở lại không được, thỉnh Viên nguyên soái an bài đưa ta rời đi."

Viên Úc Thần duỗi tay muốn ngăn Sân Mộc, lại bị Sân Mộc lạnh lùng né tránh, sắc mặt Viên Úc Thần trầm xuống. "Em là hôn ước giả của ta, em có thể đi đâu?"

Sân Mộc cười nhạo, gương mặt lộ vẻ châm chọc "Kết hôn còn có thể ly, càng đừng nói tới chỉ là đính hôn."

"Sân Mộc!" Viên Úc Thần giận tím mặt, người chung quanh cũng sợ tới mức nín thở, hôn nhân ở Liên Bang được bảo hộ, có thể liên lụy đến việc ly hôn là chuyện bao lớn a?

"Viên Úc Thần, bổn hoàng từ trước đến nay đã quen càn quấy, trước khi cùng ngươi tới cái tinh cầu quỷ này, ở địa bàn của ta ta là bổn hoàng nắm quyền chưởng quản sinh sát, ai dám ở trước mặt ta ngỗ nghịch!" Viên Úc Thần nóng tính, tính tình Sân Mộc càng không tốt hơn.

Bởi vì Viên Úc Thần nên hắn mới nguyện ý thu liễm tính khí của mình, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm mặc người tùy tiện khi dễ. Huống chi từ khi khôi phục ký ức, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, bản tính giết chóc của tang thi hoàng càng dung không được nửa phần ủy khuất.

"Năm đó muôn vàn dị năng giả bao vây tiêu diệt ta còn không để trong mắt, ngươi thật coi ta là mèo không răng? Ta thích ngươi nhưng không đại biểu có thể chịu đựng người khác, bất quá chỉ là cái tinh cầu, ta tùy tiện cũng có thể đánh nát, rời khỏi ngươi ta chỗ nào không thể đi!"

Hắn là tang thi hoàng đứng đầu chuỗi thức ăn, luận khí phách hắn là thuỷ tổ, sống vạn năm còn có thể bị đám "oa oa" ( em bé) chưa cai sữa này hù dọa?

Sân Mộc kiêu ngạo rời đi, tranh cãi kịch liệt dọa sợ mọi người, lại càng nhiều người tò mò rốt cuộc lai lịch Sân Mộc ra sao?

Viên Úc Thần trong cơn giận dữ, hàn khí trong mắt như muốn đem người nuốt chửng. "Trọng Lân, điều tra sự tình hôm nay!!"

"Vâng!!" Trọng Lân nghiêm túc nói.

Viên Úc Thần và Sân Mộc lần lượt rời đi, Trác Lâm Anh nhắm mắt cười khổ trong lòng, Tần Diệc Đàn nâng Trác Lâm Anh dậy bất đắc dĩ thở dài. "Đã nói với ngươi đừng đi trêu chọc Sân thiếu."

Trác Lâm Anh trầm mặc không nói, Tần Diệc Đàn và Trác Lâm Anh là cùng giới binh, lăn lê bò lết đi đến hôm nay, đối với Trác Lâm Anh Tần Diệc Đàn là bất đắc dĩ lại đau lòng. "Đi thôi, ta mang ngươi tới chỗ Lâu Linh."

Viên Úc Thần theo Sân Mộc trở về túc khu lại bị khóa ở bên ngoài, Viên Úc Thần theo tư thế quân đội đứng thẳng ngoài cửa có thể so với sách giáo khoa, quan quânlui tới biểu tình quái dị, tựa hồ muốn cười mà không dám cười. Nếu là người khác những quân bĩ (lưu manh) này đã sớm chế nhạo trêu ghẹo, nhưng vị này chính là Boss của Cửu Quân.

Hai giờ phạt đứng, Sân Mộc mở ra khe nhỏ cánh cửa, thấy Viên Úc Thần sắc mặt nghiêm túc đứng thẳng, Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần một lát, xụ mặt xoay người vào nhà.

Viên Úc Thần nhanh chóng nghiêng người vào nhà, ngăn cách ánh mắt rình xem bên ngoài. Đi theo Sân Mộc về phòng ngủ, lại phát hiện đồ đạc của Sân Mộc đều biến mất. Sắc mặt Viên Úc Thần trầm xuống "Sao lại thế này?"

"Đợi lát nữa để Phàn Diệp đưa ta đi." Sân Mộc ngồi trở lại ghế tự chơi máy tính.

Viên Úc Thần tức giận siết chặt nắm tay, trên mặt giá buốt như băng sương. "Em muốn đi đâu?"

"Ta đi đâu cũng được, dù sao ta cũng không ở lại căn cứ."

Viên Úc Thần lấy đi máy tính của Sân Mộc, khom lưng đem Sân Mộc giam giữa hai tay, ánh mắt mang theo áp bách nguy hiểm. "Bị ủy khuất thì nói với ta, bây giờ ta cái gì cũng không biết, em bảo ta nên làm thế nào?"

Sân Mộc cười lạnh "Cửu Quân các ngươi chính là vương bài của quân đội, kỷ luật nghiêm minh tác phong tốt đẹp, ta nào có tư cách xen vào trong này, còn không phải là ỷ vào uy phong của nguyên soái ngươi sao."

Viên Úc Thần nhíu mày, rõ ràng không vui "Ai nói với em?"

"Ngươi quản ta nghe ai nói?" Sân Mộc đánh giá Viên Úc Thần, rất có hứng thú nói. "Ngươi là nguyên soái ta là lưu dân ngoại lai, xác thật không thể xứng đôi."

Viên Úc Thần ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm Sân Mộc nửa ngày, đột nhiên xoay người rời đi.

"Ngươi đi đâu!" Sân Mộc gọi lại Viên Úc Thần.

"Nếu em không nói, chờ ta điều tra rõ chúng ta lại bàn." Viên Úc Thần nói xong liền đi, Sân Mộc nhanh chóng đứng dậy túm chặt lấy người.

"Ngươi là để ý chuyện đó, hay là so đo ta vừa mới phát giận." Sân Mộc nói. "Ngươi muốn phát tiết thì cứ việc động thủ đánh ta đi."

Viên Úc Thần mặt vô biểu tình nhìn Sân Mộc, Sân Mộc nhụt chí ngã lên giường. "Từ khi ta khôi phục ký ức, luôn không cách nào khắc chế chính mình, ta biết không nên để ý những cái đó."

Viên Úc Thần ngồi xuống bên người Sân Mộc, cảm xúc trong mắt hòa hoãn đi chút. "Vì sao đánh nhau cùng Trác trung tá?"

Sân Mộc cổ quái nhìn Viên Úc Thần. "Bé gái kia yêu mến ngươi không biết sao?"

"......" Viên Úc Thần.

"Quang não đều là ảnh của ngươi, nghĩ tới con bé kia ngày đêm mang ngươi cùng ăn cùng ngủ, ta liền cảm thấy ghê tởm." Sân Mộc bĩu môi.

"Chỉ có như vậy?" Viên Úc Thần không tin, thấy Sân Mộc nằm thẳng không nói lời nào, Viên Úc Thần cẩn thận ngẫm lại sự tình từ đầu đến cuối, giữa mày nhăn lại. "Những lời đó, là nàng nói với em?"

"Tiểu cô nương ủy khuất, tự nhiên muốn lấy ta trút giận." Sân Mộc lạnh lạnh nói. "Ngươi lạn đào hoa thật nhiều, đầu tiên là con bé Ôn gia, bây giờ lại là nữ quân họ Trác."

"Ta sẽ xử trí nàng." Viên Úc Thần lạnh lùng nói.

"Không cần." Sân Mộc xoay người đưa lưng về phía Viên Úc Thần. "Người ta cũng đã đánh ngươi mã hậu pháo cái gì, vì bạn lữ mà ức hiếp cấp dưới, ta cũng không so đo cái đó, phiền thì giết chết là được. Ngươi là thủ trưởng của bọn họ, bị oán hận sẽ không tốt."

"Cửu Quân có quân kỷ nghiêm ngặt, phạm sai sẽ phải trừng phạt." Viên Úc Thần biểu tình nghiêm khắc.

Sân Mộc nhếch khóe môi, tâm tình không tồi tới gần Viên Úc Thần. "Trác Kỳ Bảo nhị hóa kia đối với quả nhân không tồi, cho dù không thể miễn xử trí, cũng tận lực nhẹ tay chút."

Viên Úc Thần làm theo ý kiến Sân Mộc, Sân Mộc cảm khái mình thiện lương "Nếu không gặp được ngươi thì thật tốt, cho dù khôi phục ký ức, ta vẫn tang thi hoàng không có băn khoăn như cũ."

"Em không thể khắc chế cảm xúc của mình, là vì sao?"

Sân Mộc cười nhạo "Nếu ta mang ngươi đến địa cầu sống, Úc Thần ngươi nguyện ý sao?"

Viên Úc Thần trầm mặc, Sân Mộc vuốt tóc hờ hững nói "Ta sống trong nhân loại, tựa như ngươi muốn sống cùng tang thi, mặc định rõ ràng chỉ có thể là tử địch, rồi lại sớm chiều ở chung."

Viên Úc Thần nhẹ nhàng ôm lấy Sân Mộc, đem mặt chôn vào người hắn không lời nào để nói. Sân Mộc vuốt lưng Viên Úc Thần nói "Tuy rằng có nghi kỵ, có sợ hãi, không tín nhiệm, nhưng chỉ cần chúng ta còn có thể đi cùng, ta sẽ bồi ngươi."

"Tiểu Mộc, về sau không được lại nói chuyện ly hôn." Viên Úc Thần muộn thanh nói. Sân Mộc không biết, khi hắn thuận miệng nói ly hôn, Viên Úc Thần trừ bỏ khủng hoảng trong nháy mắt, hơn nữa còn muốn bạo ngược làm tổn thương Sân Mộc.

"Lúc ấy ta cũng khó thở." Sân Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Không cho nói, ta không thích." Viên Úc Thần cường thế.

Sân Mộc bĩu môi, bất đắc dĩ ôm lấy Viên Úc Thần an ủi. "Được được, ta không nói."

"Cũng không được đi." Sân Mộc đóng gói hành lý chuẩn bị rời đi, xác thật chọc trúng điểm giận của Viên Úc Thần. Y nguyện ý yêu sủng tiểu tang thi này, lại không cách nào chịu đựng hắn coi thường cảm tình giữa hai người như vậy.

"Đần mãi ở đây cũng không có ý nghĩa, kỳ nghỉ học viện cũng sắp kết thúc, về trước cũng không có gì."

"Không được!" Viên Úc Thần nhíu mày, nguyên nhân chính là khai giảng hai người sẽ khó gặp mặt, Viên Úc Thần càng không cho phép Sân Mộc rời đi.

Sân Mộc khó xử bĩu môi, thấy sắc mặt Viên Úc Thần khó coi, chỉ có thể phối hợp gật đầu. "Được rồi, không đi nữa." Tệ hơn cũng không đi ra, chơi võng du đi.

Nhìn bộ dạng nhỏ rối rắm của Sân Mộc, Viên Úc Thần ôn hòa sờ sờ đầu hắn. "Sau này có thể nổi giận, nhưng không thể sử dụng tình cảm để trút giận."

"Nga." Sân Mộc thất thần gật đầu.

Biết Sân Mộc không để vào trong lòng, Viên Úc Thần có chút bất đắc dĩ. "Em phải tin lòng trung thành vững chắc của ta với em, tình cảm không nên bị uy hiếp khi hai người tranh chấp."

Sân Mộc ngượng ngùng cúi đầu không dám đối diện với đôi mắt thâm thúy nghiêm túc của Viên Úc Thần, Viên Úc Thần ôm lấy vai Sân Mộc, tận lực làm mình ôn nhu hơn chút. "Vô luận có phát sinh chuyện gì cũng phải nói thẳng với ta, ngàn vạn không được lại tùy tiện nói tách ra."

"Ân." Ngoan ngoãn gật đầu.

Trong phòng họp, Trọng Lân đem kết quả điều tra giao cho Viên Úc Thần, gương mặt băng sơn bất biến cũng có chút khó coi. Viên Úc Thần xem kết quả điều tra Trọng Lân đưa tới, sắc mặt lạnh đến thấu xương.

Cùng suy đoán của Viên Úc Thần không sai biệt lắm, Sân Mộc vô tình nhìn thấy ảnh của Viên Úc Thần trong quang não Trác Lâm Anh, Trác Lâm Anh giữa lúc nóng nảy nói vài lời khó nghe, trước giờ Sân Mộc đều cao cao tại thượng, sau khi đi theo Viên Úc Thần lại được nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, làm sao có thể chịu được ủy khuất như vậy?

Thấy cơn giận của Viên Úc Thần đã đạt tới đỉnh, Trọng Lân đứng thẳng nghiêm túc nói "Là vấn đề quản giáo của ta, thỉnh nguyên soái trách phạt."

"Cấm bế Trác Lâm Anh mười ngày, điều khỏi đội đặc chiến!" Viên Úc Thần đem tư liệu đặt lên bàn.

Đã rất lâu không thấy Viên Úc Thần phát đại hỏa như vậy, Trọng Lân nhất thời không dám nói tiếp. Viên Úc Thần lạnh lùng nói "Lập tức tuyên bố điều lệnh trong toàn quân!"

"Nguyên soái, Trác trung tá luôn biểu hiện rất tốt, năng lực ở đội đặc chiến cũng nổi bật, nếu phải điều khỏi đội đặc chiến......"

"Cửu Quân không thiếu người có năng lực, nếu làm trái quân kỷ lại không nghiêm trị, sau này còn mang binh như thế nào."

"Vâng!" Trọng Lân cúi chào. Sau đó lại chần chờ nói. "Sau khi rời đội đặc chiến, điều Trác trung tá đến nơi nào."

"Đến tầng lính phổ thông rèn luyện lại lần nữa, huấn luyện tân binh!"

"Vâng!!"

=========================================

Tập này tiểu tang thi của chúng ta ngầu bỏ xừ í. Khí thế ngút trời, bá khí trắc lậu chấn nhiếp toàn quân kkkkkkkkkkkkkk

Anh Thần xử lý cô bé kia cũng số zách luôn. Phải thẳng tay mới được, bổn hoàng Tiểu Mộc là phải cưng chiều a~~~~~~ Hỏng được nhiễm 1 hạt bụi có biết không:)))))))