Nếu muốn nói Bát Hỉ sau khi biến thành người cảm tưởng lớn nhất là gì, đó chính là không cần phải đứng trên vai Thời Yến, nó cũng có thể có tầm nhìn ngang với nhân loại…
Ừm, nói cụ thể một chút, là có tầm mắt ngang với bạn nhỏ nhân loại.
Thằng nhóc trắng trắng mập mập trông khoảng mười tuổi đứng trên con đường xe qua xe lại, tốn rất lâu mới thích ứng được đứng thẳng dùng hai chân đi đường, nhẫn nại cất bước chậm gần chết, cố gắng để sống lưng thật thẳng, hai tay tự nhiên buông xuống, vì thế đương nhiên quên mất không thể không ngừng cử động miệng…
Hết cách, lúc làm thỏ miệng và mũi luôn nhúc nhích là bản năng của thỏ, mỗi con thỏ đều làm thế, Bát Hỉ cảm thấy người xung quanh không ngừng ném ánh mắt dị thường vào mình, dù da mặt nó có dày cỡ nào, cũng cảm thấy khó chịu. Nó cúi đầu nhìn thân thể mình, không thiếu tay cụt chân, cũng không mọc lông, đuôi cũng biến mất rồi, nâng tay sờ đầu, lỗ tai cũng bình thường, theo lý mà nói không nên bị chú ý như thế chứ.
Lẽ nào sau khi biến thành người quá đẹp, cho dù là bộ dạng của một thằng nhóc, cũng thu hút ánh mắt nhân loại?
Nghĩ tới bộ dạng Thần Quang sau khi hóa thành hình người, Bát Hỉ lập tức thản nhiên.
Sau khi biến thành nhân loại, sự nhạy bén của thú loại cũng biến mất không ít, khứu giác thị giác này nọ đều bằng nhân loại, chẳng qua linh lực khổng lồ trong thân thể nó vẫn mạnh hơn người bình thường.
Bát Hỉ lúc trước là thỏ không thể ăn thức ăn nhân loại, chủ yếu là vì cơ cấu sinh lý của thỏ không thích hợp ăn. Khí linh của hồn khí có thể phân làm hai loại, một loại là hồn khí tích lũy lâu dài tự sinh ra ý thức hình thành hồn linh, còn một loại chính là linh hồn ngoài ý muốn dung nhập vào linh khí, hai bên kết hợp tạo thành hồn khí.
Trước khi chưa hóa thành hình người, Bát Hỉ gần như đã quên phần lớn quá khứ của mình, thật sự là do nó ở tháp thời gian đã quá lâu rồi, bản thân nó lại giỏi chế tạo không gian và thời gian giả tưởng, lâu dần ngay cả nó cũng bị lừa gạt, ngàn vạn năm trôi qua, làm sao còn nhớ được gì nhiều. Sau khi hóa thành hình người, sẽ có một lần lột xác về linh hồn, lúc này nó mới hiểu tại sao từ đầu đến cuối mình luôn giữ hình dáng thỏ.
Ngàn vạn năm trước, nó chỉ là một con thỏ bình thường trong rừng Ma Thú, vì một vài lần gặp gỡ mà bị một bảo vật hút ăn, thân thể biến thành xác khô, linh hồn lại bị vây bên trong. Xoay xoay chuyển chuyển mấy năm, rơi vào tay những người bất đồng, hấp thụ đủ kiểu năng lượng, lại trải qua năm rộng tháng dài, cuối cùng dính vào tháp thời gian. Nhưng lại rơi vào tay người Thời gia, từ đó trở thành tượng trưng của Thời gia…
Vừa đi vừa cảm thán quá khứ bi thương bi thán của mình, Bát Hỉ cảm thấy đói bụng, vô thức đi về nơi tỏa ra hương thơm thức ăn gần đó nhất.
Bản thể của nó là thỏ, sau khi biến thành khí linh vẫn giữ bản năng của thỏ, quá khứ ngốc nghếch không biết hưởng thụ thức ăn của nhân loại, nhìn thấy Thần Quang ăn mà thèm nhỏ dãi, hiện tại được rồi, đã đến lúc nó mở bụng ăn đồ ăn rồi!
“Ông chủ, cho tôi một chén mì!”
Âm thanh nhi đồng thanh thoát vang vọng cả tiệm mì, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp, nhe hai cái răng thỏ ra cười tươi.
Trầm mặc một giây, tất cả mọi người quay đi không để ý đến nó nữa, một phần thì thầm cười: “Đây là con nít nhà ai, không giáo dưỡng như thế…”
“Nhìn nó mập kìa, thật khó coi…”
“Cục thịt béo mà…”
Vĩnh Hằng quốc độ tôn sùng phong nhã, xem da trắng vóc gầy là đẹp, tướng mạo cỡ Thời Yến, ở Vĩnh Hằng quốc độ có thể tính là nhất đẳng, Thần Quang tuy cũng tuấn mỹ, nhưng với thẩm mỹ quan của Vĩnh Hằng quốc độ, lại kém đi không ít, còn về Bát Hỉ, trực tiếp bị liệt thành hạ đẳng.
Bát Hỉ lập tức nghe được những lời xầm xì đó, trong lòng hừ lạnh: Cho các người xem thường tiểu gia, tiểu gia hiện tại nhìn mập thế, đợi trưởng thành rồi chính là cường trắng kiện mỹ, tràn đầy vị nam nhân, đám vị đàn bà các người làm sao có thể so được… Thỏ mập ở Vĩnh Hằng quốc độ nhiều năm, sớm đã hiểu thể hình của mình ở Vĩnh Hằng quốc độ không được hoan nghênh, nhưng từ khi nó đến Hỏa Viêm quốc, cánh cửa của thế giới mới được mở ra, Hỏa Viêm quốc xem nam nhân cường tráng hùng vĩ là đẹp, dạng như Hỏa Luyện là tiêu chuẩn nhất, Bát Hỉ cuối cùng cũng nhìn thấy có nhân dân thích tráng hán, đương nhiên liệt bản thân vào hàng ngũ mỹ nam tử của Hỏa Viêm quốc.
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy có người bưng mì lên, nhìn người xung quanh ăn vui vẻ, Bát Hỉ nóng ruột, nó có thể nhạy bén bắt được cảm xúc của mọi người, đại khái hiểu ra nguyên nhân họ không đưa mì lên cho mình, đang muốn lấy ra chút tiền để lòe, đột nhiên một nam nhân giơ lên thứ trong tay, là một hạt châu nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng màu đỏ: “Có phản ứng, tháp thời gian đang ở gần đây!”
Nam nhân vừa nói thế, lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người.
Chết tiệt…
Bát Hỉ thấy thế, sắc mặt biến đổi, nhân lúc còn chưa ai hoài nghi đến nó, lập tức lặng lẽ chuồn đi.
Lúc nó mới rời khỏi Thời gia, vì có thể tiêu sái phiêu bạt trên đại lục, trừ biến thành hình người ly khai, lưu lại quảng trường một ấn ký cho biết tháp thời gian từng tồn tại, còn nhân lúc tất cả mọi người không phòng bị lấy đi một vài ‘đồ tất yếu’.
Trong tháp thời gian linh khí bảo khí rất nhiều, nó không chút áp lực mang đi luôn, ngoài ra, chẳng hạn trưởng lão nào đó nào đó có hàng trữ đầy trong kho, vào lấy một chút cũng đừng keo kiệt chứ, chẳng hạn dược tề gì đó của Mộc Ngân Tâm, dù sao nhiều thế mà, nó tùy tiện lấy một chút cũng không sao đúng không, còn có những thứ nào đó trên người Thời Huân là tượng trưng cho thân phận, vậy nó sẽ không khách khí đâu…
Thế là, cảnh ngộ trong lòng ôm quá nhiều bảo bối lẻn đi chính là Thời gia thẹn quá hóa giận lập tức công bố lệnh truy nã, hơn nữa đưa hạt châu cảm ứng tháp thời gian ra khắp đại lục, chỉ cần có người báo lên hành tung của nó, sẽ có thưởng!
Cũng may hạt châu không nhiều, vì thế cho tới nay Bát Hỉ vẫn an nhiên vô sự.
Mắt thấy tiệm mì này không thể ở tiếp nữa, Bát Hỉ vội vàng bỏ đi, nơi này là biên thành của Vĩnh Hằng quốc độ, sau khi ly khai thì có thể vào địa bàn của Hỏa Viêm quốc, Hỏa Viêm quốc quá lớn, phần lớn thổ địa đều là hoang mạc không bóng người, Bát Hỉ mang theo cõi lòng bi tráng, hóa thành hình thái ma thú thỏ đen, đang định dũng mãnh xông vào hoang mạc, lại thấy từ xa có một bóng người càng lúc càng gần.
Đã sắp vào đêm, xung quanh không có bóng người nào, sao lại đột nhiên lòi ra một tên.
Bát Hỉ chớp chớp hai mắt, mơ hồ cảm thấy bộ dạng người đó khá quen thuộc.
Thân hình người đó lóe lên mấy cái, lợi dụng linh lực đi tới trước mặt nó, cong lưng nhìn Bát Hỉ đã ngây ngốc: “Tìm được cậu rồi.”
Đối phương cong môi cười, hoàn toàn khác với sự tinh xảo của Thời Yến và sự lạnh nhạt của Thần Quang, mang theo mấy phần gian xảo và tà khí, trước mặt hắn là một hạt châu màu đỏ, đang lấp lánh phát sáng, rọi vào mắt hắn, mang theo mấy phần tuấn mỹ dụ hoặc lòng người. Nam nhân cong lưng xuống ôm Bát Hỉ lên, dùng cùi chỏ đỡ người nó ôm vào lòng: “Từng đáp ứng tôi sẽ đến Hỏa Viêm quốc làm khách, cậu quả nhiên tuân thủ lời hứa.”
Bát Hỉ nghe thế, ngẫm nghĩ, vẫn quyết định không nói ra nó là chạy trốn truy bắt mới chạy sang đây…
Hỏa Luyện vừa mang Bát Hỉ vào chủ trạch, Hỏa gia lập tức có người cảm ứng được khí tức của Bát Hỉ, lập tức, một lão nhân tóc bạc lao ra, cản Hỏa Luyện bên ngoài cửa.
“Thiếu chủ à, sao con lại mang nó về đây! Con có biết không, yêu vật này không may mắn, con nhìn nó toàn thân đen thui, chỉ sợ lời tiên đoán đó sẽ thành thật đấy!” Lão nhân toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Hỏa Luyện lấp láy nước mắt hận không thể rèn sắt thành thép: “Tuyệt hậu đó, nó sẽ khiến thiếu chủ tuyệt hậu!!!”
“Gia gia con đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, với huyết mạch bán thú nhân của con, lẽ nào còn có thể có con cháu kế thừa?” Hỏa Luyện nói, lão nhân này từ nhỏ chăm sóc Hỏa Luyện trưởng thành, thương yêu Hỏa Luyện như cháu ruột của mình, ông cũng là người biết thân phận chân chính của Hỏa Luyện sớm nhất, trước đó Hỏa Luyện có thể che giấu thân phận ở Hỏa gia nhiều năm như thế, lão nhân này có công lao cực lớn.
Ông vốn là một trong những trưởng lão Hỏa gia, khi tuổi tác lớn dần, thân thể cũng không còn tốt lắm, rất nhanh đã để những trưởng lão trẻ tuổi khác thay thế, mấy năm nay chuyện ông lo lắng nhất, trừ Hỏa Luyện có thể khỏe mạnh sống tiếp ra, chính là vấn đề con cháu của Hỏa Luyện.
Lúc trước khi Bát Hỉ vừa đến Hỏa gia, ông còn rất thích Bát Hỉ, nhưng khi ông dần phát hiện Hỏa Luyện trước nay luôn xa cách khách khí với người khác, lúc đối diện Bát Hỉ lại đặc biệt bất đồng, không chỉ trở nên dịu dàng kiên nhẫn, còn chăm sóc Bát Hỉ chu đáo vô cùng.
Tuy hiện tại Hỏa gia đã có không ít người biết thân phận thật sự của Hỏa Luyện là bán thú nhân, nhưng vẫn không ai suy nghĩ lung tung về quan hệ của Bát Hỉ và Hỏa Luyện, chỉ có ông là người chăm sóc Hỏa Luyện đến lớn, là nhạy bén nhất. Vừa nhìn qua đã nhìn ra tình cảm khác thường Hỏa Luyện dành cho Bát Hỉ, còn có con thỏ chết tiệt đó mỗi ngày nằm trong lòng Hỏa Luyện, vui sướng híp mắt lại, khóe miệng mang nụ cười thô tục, miệng và mũi cứ nhúc nhích, râu thì run run, nhìn sao cũng thấy không phải thứ tốt đẹp gì!
“Tuy quả thật không mấy khả năng, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng, nhưng không thể là con thỏ này!” Lão nhân âu sầu nói, Hỏa Luyện là bán thú nhân, cùng người cũng có thể sinh sản hậu đại, nếu muốn tìm ma thú, ngựa cũng có thể, nhưng với một con thỏ… có thể sao, có thể sao?!
Suy nghĩ của Hỏa Luyện lại hoàn toàn khác gia gia, bản thân hắn đã chịu đủ giày vò của bán thú nhân, hễ nghĩ tới hậu nhân của mình cũng giống như thế, hắn thà rằng không có con cháu hậu đại. Dù sao hắn còn có Bát Hỉ giúp đỡ, con cháu hậu đại của hắn chỉ sợ không may mắn như hắn!
Bát Hỉ nhắm mắt lại nằm trong lòng Hỏa Luyện giả chết. Nó nhìn ra được gia gia này không thích mình, chẳng qua một nhân loại sao, thỏ gia nó sống nhiều năm như thế, nếu tính về tuổi tác, gia gia tuy nhìn già nua, nhưng quả thật nhỏ hơn Bát Hỉ không biết bao nhiêu tuổi, sao nó có thể tính toán với một tiểu gia hỏa nhân loại chứ, cho nên tất cả cứ giao cho Hỏa Luyện.
Hỏa Luyện an ủi gia gia vài câu, rồi dẫn Bát Hỉ về phòng ngủ. Bên trong có ổ chuyên dụng cho Bát Hỉ ngủ, hai năm trước đã làm, hiện tại vẫn giữ nguyên trạng…
Trên bàn còn đặt bánh kem, nhìn vô cùng mỹ vị, bố trí cả phòng đều chiếu theo sở thích của nó, bên giường thậm chí còn có con thỏ đen đồ chơi đầy lông, hình dáng rất giống nó, nhìn mới anh tuấn mê người làm sao.
Bát Hỉ cảm động nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn cằm Hỏa Luyện một cái, môi lóe ánh sáng màu mật dưới mặt trời, là kiểu hình hoàn toàn khác với nhân loại nó từng tiếp xúc quá khứ, nhưng lại khiến nó cứ rục rịch.
Bát Hỉ mài răng thỏ, nghĩ cứ thế lao lên cắn một cái liệu có bị Hỏa Luyện đánh chết không, tuy nó có lý luận phong phú, nhưng chưa từng thực chiến qua.
Trước kia thấy Thần Quang lúc còn hình rắn đã ăn không biết bao nhiêu đậu hũ của Thời Yến, Thời Yến vẫn không hề phát giác, nói chính xác hơn là, dù phát hiện cũng giả vờ không biết, có lẽ nó cũng có thể học theo?
Thế là Bát Hỉ cọ cọ người, muốn cụng vào cằm Hỏa Luyện, kết quả thân thể nó quá ngắn lại quá mập, không linh hoạt như Thần Quang, cho dù lấy tay Hỏa Luyện làm điểm chống nhảy lên, kết quả lại vượt qua môi Hỏa Luyện, răng thỏ chuẩn xác đụng vào mũi Hỏa Luyện, lưu lại một dấu vết rõ ràng ở đó…
Hỏa Luyện: “Sao vậy? Chỗ nào khó chịu?” Nói rồi lập tức đặt Bát Hỉ bốn vó chỏng trời kiểm tra thân thể nó.
Bát Hỉ tùy ý Hỏa Luyện giày vò, trong lòng chảy nước mắt bi phẫn….
Hỏa Luyện nhìn dáng vẻ bi phẫn của Bát Hỉ, cười cười, cúi đầu dùng mặt cọ người Bát Hỉ, lông thỏ mềm mại cọ qua phần má, mềm mềm, ấm ấm, mượt mà.
Một kế không thành lại sinh một kế, buổi tối khi chuẩn bị ngủ với Hỏa Luyện, Bát Hỉ vụt cái biến thành tiểu mập trắng trẻo khoảng mười tuổi. Hỏa Luyện lập tức sửng sốt, vừa định nói gì, đột nhiên thân thể phát sinh dị biến!
Kèm với biến hóa này, một cơn đau không cách nào hình dung ập đến, mặt Hỏa Luyện lập tức vặn vẹo, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, Bát Hỉ bị dọa, lập tức tâm tình sắc dụ gì đó bị ném hết ra sau đầu, vội vã truyền linh lực cho Hỏa Luyện tiến hành dẫn dắt.
Đợi vất vả bận rộn xong, Hỏa Luyện sớm đã mệt ngủ mất, Bát Hỉ cũng cảm thấy buồn ngủ, quên luôn mình là hình người, trực tiếp nằm lên người Hỏa Luyện, nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Hỏa Luyện là bị đè tỉnh, trên ngực càng lúc càng nặng, quả thật đã đến mức không thể thở nổi, đã thế bên tai còn có người không ngừng ngáy, ngủ vô cùng ngon, Hỏa Luyện cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết, mở trừng mắt ra, cúi đầu nhìn, một thằng nhóc mập mạp nằm trên người hắn ngủ thật ngon.
Hỏa Luyện điều chỉnh tư thế một chút, ngẩn ngơ nhìn Bát Hỉ.
Thì ra đây chính là bộ dạng hình người…
Ngón tay Hỏa Luyện xẹt qua mặt Bát Hỉ, làn da quá mức non nớt, ngón tay hắn xẹt qua, lập tức lưu lại vết đỏ mờ mờ, mấy giây sau mới tan đi.
Có phải con nít quá hay không?
Hỏa Luyện nhíu mày.
Ngay lúc này, Bát Hỉ nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn Hỏa Luyện: “Ồ, thân ái, nào…”
Ai đó theo thói quen nhảy lên, dùng khí thế Thái sơn áp đỉnh đè lên người Hỏa Luyện, nhúc nhích mũi và miệng, ngửi tới ngửi lui trên mặt và cổ Hỏa Luyện: “Nhanh ôm tôi đi… nhanh… dùng sức một chút…”
Hỏa Luyện: “…”
“Ô ưm a a ừm ừm… a~”
“Nghiêm túc chút.” Hỏa Luyện kéo Bát Hỉ ra, nhìn bộ dạng non nớt này, người không biết liệu có cho rằng nó là con của mình không? Hỏa Luyện nghiêm túc nhìn Bát Hỉ, “Cậu hóa hình xong chính là bộ dạng này?”
“Ừ ừ.” Bát Hỉ gật đầu.
“Vậy khi nào mới có thể biến thành người trưởng thành?”
“Cái này à…” Giống như Thần Quang trực tiếp hóa hình thành người trưởng thành, nhưng phẩm cấp của đá luân hồi quá cao, nó còn không biết phải tu luyện bao lâu mới làm được, “Không biết, nếu phải đạt đến cấp bậc như Thần Quang mới có thể biến thành người lớn, có lẽ cần một hai triệu năm đi.”
Hỏa Luyện: “…”
Do sau khi biến thành hình người cần không ngừng điều động linh lực, cũng biến tướng là không ngừng tu luyện, có thể rút ngắn tiến trình trưởng thành của Bát Hỉ, vì thế dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Hỏa Luyện, Bát Hỉ quyết định dùng hình người luôn, còn về Hỏa Luyện hôm qua rõ ràng ôm một con thỏ vào phòng, sau khi ra ngoài lại biến thành bé trai, vấn đề đó giao cho Hỏa Luyện giải quyết là xong.
Bát Hỉ không bận tâm chuyện bên ngoài, trừ ăn uống vui chơi tu luyện, chuyện duy nhất nghĩ đến chính là làm sao sắc dụ Hỏa Luyện, hoàn toàn không biết chuyện Hỏa Luyện bao dưỡng bé trai đã dấy lên nhiệt tình bát quái ở Hỏa Viêm quốc.
Hỏa Luyện trước giờ có cuộc sống riêng tư sạch sẽ khiến người khác không moi ra được chút yếu điểm nào, thậm chí còn bị hoài nghi có bệnh bất tiện, cư nhiên bao dưỡng một tiểu béo trắng trẻo! Là nhân vật nổi tiếng Hỏa Viêm quốc, câu chuyện không thể không nói giữa Hỏa Luyện và bé trai tự nhiên được lưu truyền thành n phiên bản, với khí thế dễ như trở bàn tay, đập nát trái tim bao nhiêu thiếu nữ thiếu nam ôm mộng, mà gia gia sau khi biết tin, cuối cùng sau mấy ngày trời mới tới thăm.
“Thằng nhóc này là con thỏ mập kia biến thành?” Đây là câu đầu tiên gia gia nói.
Hỏa Luyện đang đút Bát Hỉ ăn bánh kem đáp: “Đúng.”
Hai mắt gia gia nhìn chằm chằm Bát Hỉ ăn đến quên hết mọi thứ: “Nó có thể biến thành người, vậy tại sao không biến thành con gái!”
Bát Hỉ: “…” Tiểu gia ta trời sinh là giống đực.
“Cho dù là nam, sao lại có bộ dạng phát dục không tốt này… vóc dáng nhỏ như thế!” Gia gia ghé lại đánh giá Bát Hỉ, sau đó khổ sở nhìn Hỏa Luyện: “Con biết bên ngoài đã đồn thổi thành thế nào rồi không, có người nói đây là con của con, có người nói con thích luyến đồng, đủ kiểu đồn thổi…”
“Gia gia có gì thì nói thẳng đi.” Hỏa Luyện hơi nhíu mày nói.
Gia gia trầm ngâm một lát: “Con muốn cùng nó quang minh chính đại đi với nhau, ít nhất phải là nam nhân thành niên, có thể sinh con càng tốt… hồn thú làm sao sinh hậu đại vậy, có khác với nhân loại không?”
Bát Hỉ vừa nghe lời này, lập tức não xoay chuyển, cảm thấy suy nghĩ của gia gia hình như về một góc độ nào đó mà nói là tương đồng với nó?
Thế là Bát Hỉ gian tà ghé lại: “Gia gia muốn tìm hiểu con không, vậy không bằng chúng ta nói chuyện riêng đi…”
Nhìn nhóc mập lùn hơn mình nhe răng thỏ cười hi hi, tuy biết nó là do con thỏ mập kia biến thành, nhưng không biết sao, nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp thế này, gia gia lập tức mềm lòng, nếu Hỏa Luyện có thể sinh con, lớn thành thế này thì tốt biết bao…
Đương nhiên, Bát Hỉ không biết suy nghĩ của gia gia, cùng gia gia trốn vào góc thầm thì to nhỏ.
Trung tâm tư tưởng của cuộc thảo luận là: Bát Hỉ tuy không phải giống cái, hiện tại tuy nó là giống đực, nhưng quá khứ là ma thú nha! Con? Có lẽ có thể thử xem, nhưng trước khi thử phải làm chút chuyện không thuần khiết nữa đó…
Gia gia lập tức ném ánh mắt hoài nghi cho Bát Hỉ, nhưng một giây sau nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Bát Hỉ, nghĩ nếu có đứa cháu thì chính là bộ dạng này, tim gia gia lại mềm nhũn….
Hỏa Luyện nhìn một già một nhỏ thảo luận nhiệt hỏa ngập trời, nhìn rồi nhìn, kìm không được bật cười.
Chớp mắt một năm trôi qua, thứ lúc trước trộm khỏi Thời gia, sau khi vòng vèo với Hỏa Luyện đã bị lấy về gần hết, lệnh truy nã tháp thời gian cuối cùng cũng dừng lại, nhưng đồng thời Thời gia cũng phái người đến bàn bạc, Bát Hỉ tiếp tục cách mấy năm sẽ về một chuyến, dù sao khảo hạch ngự linh sư Thời gia còn dựa vào nó mà. Chuyện này Bát Hỉ vui vẻ đáp ứng, dù sao nó ở Thời gia đã nhiều năm như thế, lúc chạy trốn tuy rất không có lương tâm thuận tay dắt không ít dê, nhưng vẫn có tình cảm với Thời gia. Lệnh truy bắt của Thời gia với nó lúc trước kỳ thật cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, không có lực sát thương gì, vì thế chuyện nên làm nó tự nhiên sẽ không tùy ý ném đi. Đồng thời, Bát Hỉ dùng thân phận nhân loại sống như cá gặp nước ở Hỏa gia.
Một năm ngắn ngủi, cũng không biết có phải thức ăn của thế giới nhân loại quá thích hợp cho Bát Hỉ trưởng thành hay không, dù không mấy tu luyện gì, Bát Hỉ cũng cao lớn lên không ít, tuy vẫn còn hơi mập, nhưng tiểu thiếu niên trắng trẻo non mịn, môi hồng răng trắng, nhìn từ xa khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng. Mà gia gia vốn phản đối Hỏa Luyện và Bát Hỉ ở bên nhau nhất, một năm nay nhìn Bát Hỉ trưởng thành, chăm sóc Bát Hỉ như chăm sóc cháu trai, chậm rãi cũng bắt đầu tiếp nhận, ngược lại sau đó, gia gia còn bắt đầu tận tình khuyên Bát Hỉ, hiện tại tuổi nó còn nhỏ, thân thể chưa phát dục hoàn chỉnh, đừng gấp thân thân mật mật với Hỏa Luyện, mau trưởng thành lên mới là đạo lý thép!
Trong thời gian này Bát Hỉ từng nảy ý đi tìm kiếm Thời Yến và Thần Quang, đồng thời học hỏi một chút vấn đề cuộc sống hài hòa của chồng chồng, nhưng phát hiện Thời Yến và Thần Quang cư nhiên chu du đến đầu kia đại lục, tính ra có thể còn đang ở trên biển. Vì thế Bát Hỉ quyết định đợi Thời Yến trở về đại lục rồi tính tiếp.
Lại một năm trôi qua, tiểu thiếu niên non nớt biến thành thiếu niên lang sắp thành niên, cảm giác thân thể nhân loại sắp đột phá thành niên, một cỗ trói buộc vô hình tràn đầy trong người, Bát Hỉ có thể cảm nhận rõ ràng, là tới từ khế ước với Thời Yến. Dưới sự cưỡng chế của khế ước chủ tớ, nghi thức thành niên của nó nhất định phải có mặt Thời Yến, thông qua khế ước cảm ứng phương vị Thời Yến, Bát Hỉ đứng ở Hỏa gia, nhìn rừng Ma Thú xa xa, Thời Yến đang ở chỗ đó?
Hỏa Luyện từ xa thấy Bát Hỉ ngây ngốc đứng trước cửa nhìn một hướng, làn da mịn màng trắng trẻo, tóc và mắt lại đen kịt như mực, mặc quần áo cắt may vừa người, nhóc mập mấy năm trước đã không còn bóng dáng, thân hình giờ dài ra, trở nên thon gọn, duy chỉ có đôi răng thỏ vẫn còn, khi cười lên ngây thơ đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng.
Hỏa Luyện bước tới cạnh Bát Hỉ, cúi đầu như có như không hôn góc tráng Bát Hỉ.
Hai năm nay Bát Hỉ hóa thành hình người mỗi ngày ngủ chung với hắn, hắn cảm thấy lực ý chí của mình đã đạt được thăng hoa chưa từng có.
Nhưng khi thân thể Bát Hỉ dần dài ra, hắn cảm thấy mình quả thật sắp nhịn hết nổi.
Do ỷ vào Bát Hỉ dẫn dắt linh lực cho mình, khí tức của Bát Hỉ dường như đã xâm nhập vào tận cốt tủy thu hút hắn, khiến hắn hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ôm Bát Hỉ vào lòng. Có lúc Hỏa Luyện nhịn không được nghĩ, Bát Hỉ bảo trì hình thái ma thú cũng không tồi, ít nhất hắn có thể mỗi phút mỗi giây ôm Bát Hỉ, trong mũi tràn đầy khí tức của Bát Hỉ, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho nhau. Lúc nhớ Bát Hỉ, cúi đầu cọ vào thân thể đầy lông, thỉnh thoảng đùa nghịch tứ chi đáng yêu, sờ lỗ tai mẫn cảm của Bát Hỉ, tốt đẹp biết bao.
Nhưng biến thành hình người cũng không tồi, hiện tại là bóng đêm trước bình minh, đợi sau khi thành niên…
Trong đầu bắt đầu liên tưởng sâu xa, nụ hôn của Hỏa Luyện dần trở nên nóng hổi.
Bát Hỉ bị Hỏa Luyện hôn, dần hoàn hồn lại: “Hỏa Luyện…”
“Ừ?” Hỏa Luyện hôn mặt nó, hàm hồ đáp.
“Tôi muốn đi tìm chủ nhân…”
“…”
“Sao nào, không đồng ý? Vậy có muốn tôi thành niên không?”
“Cũng không phải không được, nào, Bát Hỉ, hôn tôi một cái, tôi sẽ đồng ý đi cùng cậu.” Hỏa Luyện nói, ngón tay nâng cằm Bát Hỉ, cúi đầu nhìn vào hai mắt nó.
Bát Hỉ lập tức cười nói: “Tên nhân loại dâm đãng này…” Thiếu niên nâng hai tay ôm người trước mắt, khiễng chân hôn lên môi hắn.
___
Chủ nhân, bốn năm qua cậu sống tốt không, làm gì ở rừng Ma Thú vậy, Thần Quang có ở bên cạnh cậu không.
Bát Hỉ có hơi nhớ cậu rồi đó.