Một gia đình như vậy, có bao nhiêu đáng sợ? Trần Ngư nhìn mặt biển tối đen, tâm đang run rẩy: lấy tính tình của mình, nếu là vạn nhất ngày nào đó chống đối Hồ thị, bà có phải là cũng sẽ hạ ngoan tay được như vậy hay không?
Nhị thúc là con trai ruột của bà, bà vì chính mình đều hạ thủ được, mình lại là cháu gái là hàng lỗ vốn, còn có thể để vào mắt sao?
“Ngư nhi, đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Yến thấy nàng chỉ ngây ngốc không nói chuyện, mình nói dứt lời nửa ngày rồi cũng không mở miệng, liền đẩy đẩy nàng hỏi.
“A, không nghĩ cái gì,” phục hồi tinh thần lại Trần Ngư mỉm cười, sau đó vỗ lồng ngực có chút khiếp đảm nói: “Nãi nãi thực đáng sợ!”
“Đúng a, nãi nãi mỗi ngày dâng hương bái phật, trong miệng luôn nhắc a di đà Phật, nhưng trong lòng so với ai khác đều ác!” Trần Yến thấy nàng sợ hãi sắc mặt đều thay đổi, thì ôm nàng an ủi nói: “Đừng sợ, tỷ sẽ bảo hộ muội, về sau a, muội cách nãi nãi xa một chút, có việc gì tỷ đi làm giúp muội biết không?”
“Ân!” Không có quá nhiều kháng nghị, nàng ôn nhu gật đầu.
Hiện tại kháng nghị, căn bản giải quyết không được cái gì, nhưng nàng có thể cảm giác được Trần Yến đối với mình quan tâm, đó là một tỷ tỷ đối với muội muội thực lòng thương yêu.
“Nhanh đi, thuyền đánh cá của phụ thân đã trở lại,” Trần Yến đột nhiên kéo tay Trần Ngư đi phía trước, hưng phấn hô.
Trần Ngư thấy một đám người đang bận rộn, bỗng hiểu được mình tới nơi này, chính là chiếm chỗ. Các nam nhân vội đem cá rời khỏi thuyền, các nữ nhân tay chân nhanh nhẹn chọn cá, mà mấy tên tiểu tử Trần gia đều giơ cây đuốc, chiếu sáng lên mặt biển tối đen, chỉ có Trần Ngư ở bên cạnh xem, một hồi bị Lâm thị nhắc nhở tránh ra một chút, một hồi lại bị Trương thị giận dữ mắng mỏ giữa đường — nàng là tới tìm mắng, ô ô….
Tìm một chỗ an tĩnh không chen chúc, nàng tinh tế nhìn mọi người bận rộn trước mắt, trong mắt thoáng hiện tình cảnh bên trong chợ cá ở hiện đại, nửa đêm chính mình đi mua bán….
Bận rộn hai giờ, giờ dần đã đến, trời đã sáng.
“Hô,” sờ sờ mồ hôi trên trán, khóe miệng Lâm thị thoáng hiện nét tươi cười, ở trong ánh mặt trời mới lên, có mấy phần thú vị.”Cuối cùng cũng xong…,”
“A Dũng, con cùng tiểu Thiên đi mua chút vụn băng trở về,” Trên mặt Chu thị cũng lộ ra khuôn mặt tươi tắn, từ trong lồng ngực lấy ra mười văn tiền vừa rồi yêu cầu từ chỗ Hồ thị, chỉ huy hai đứa con trai đi mua khối băng cần dùng cho hải sản.
“Vâng!” Trần Dũng cùng Trần Thiên đem cây đuốc trong tay đưa cho Chu thị cùng Lâm thị đang đưa tay tới đây, song phương rất là ăn ý — này hẳn là nhiều năm trôi qua đã thành thói quen.
“Băng?” Thời điểm lúc Trần Ngư nghe đến từ này, hai mắt sáng ngời, trong lòng nghĩ: niên đại này, thậm chí có băng, điều này thực làm cho người ta kinh hỉ. Nàng muốn hảo hảo nhìn xem, băng này tới cùng là thế nào có được?
Theo nàng hay biết, băng tại cổ đại bắt nguồn rất sớm, trong 《 Kinh Thi 》 có ghi lại, được dùng nhiều ở cung đình, quan phủ. Cổ đại có quan lại chuyên môn quản lý việc này, cũng có xây hầm băng gọi là “Giếng băng”. Trong này nói là ở cổ đại sông trong lục địa kết băng, gia đình giàu có sẽ tốn một lượng lớn nhân lự vật lức đi đục xuống khối băng rồi bảo tồn trong hầm băng.
Mà nàng hiện tại muốn biết việc này, Trần Dũng bọn hắn đi mua được khối băng là băng được cất giữ hay vẫn là khối băng tự chế.
Vào thời Đại Tống, đã có quặng nitrat kali để tự tạo khối băng, cho nên nàng muốn biết rõ ràng, nếu như bọn hắn là loại phía trước, vậy thì loại phía sau kia liền để mình đi hoàn thành.
Chỉ chốc lát sau, Trần Dũng cùng Trần Thiên trở về. Chỉ thấy Trần Dũng xách một cái thùng gỗ nhỏ, rất thoải mái mà trở về.
Mười văn tiền, mua được chính là một tầng khối băng bị đập vụn, một tầng hơi mỏng, chỉ đủ trải tốt tại tầng cá mặt trên, về phần chút vụn vặt kia, chỉ có thể để cho bọn chúng tự động sinh tử. Nếu như là thúi, thì cầm về ướp muối, nếu tốt, thì bán mấy văn tiền….