“Không tin cái gì?” Một đồng nghiệp giương mắt ngạc nhiên nhìn cô. Bính Bính Hương tên thật là Vu Lan, lúc này mặt cô thể hiện vẻ không thể tin được chỉ vào màn hình máy tính của mình: “Bên tổ khoa học viễn tưởng của Cẩu ca xuất hiện một cuốn sách mới, Cẩu ca cảm thấy không tệ nên bảo tôi bàn bạc ký hợp đồng, tôi liên lạc với đối phương thì anh ta lại gửi cho tôi một bản công chứng thẻ căn cước photoshop (PS), đùa nhau à?”
“Photoshop thành cái dạng gì mà cậu kinh ngạc thế?” Đồng nghiệp kinh ngạc nhìn vào màn hình máy tính của cô, Vu Lan lập tức mở tấm ảnh vừa tắt lên cho cô ấy xem.
“Ôi trời!” Đồng nghiệp kích động đến thiếu chút nữa nhào sang liếm màn hình của Vu Lan: “Đẹp trai thế này là phạm tội đấy? Đúng là hình tượng nam thần hoàn mỹ mà!”
“Cho nên mình mới nói anh ta PS, ai lại đi làm như thế chứ?” Vu Lan cũng không hiểu nổi: “Mình nhắc nhở anh ta rồi, anh ta còn nói không có PS.”
“Anh trai này mà đẹp trai như vậy thật thì mình không tưởng tượng nổi bình thường anh ta được chào đón đến mức độ nào nhỉ, minh tinh cũng nhiều người không đạt được trình độ nhan sắc này đâu!” Đồng nghiệp cũng nửa tin nửa ngờ, đúng lúc cô đồng nghiệp này lại có chút kiến thức về máy tính, đặc biệt là PS.
“Chờ chút, cậu gửi cho mình đi, mình kiểm tra cho, xem xem có phải PS không.”
“Được!” Vu Lan sảng khoái đồng ý, cũng không vội vàng trả lời Quân Từ, mà nhanh chóng gửi ảnh cho đồng nghiệp. Đầu tiên, cô đồng nghiệp rất không có tiết tháo vừa ngắm nghía nhan sắc 360 độ không góc chết vừa quỳ lạy, sau đó mới bắt đầu mở phần mềm kiểm tra…
“Cái này không có PS đâu, không hề chỉnh sửa chút nào cả! Đây là ảnh gốc đấy!” Khuôn mặt đồng nghiệp kinh hãi, Vu Lan càng khó tin hơn: “Không thể thế chứ?”
“Không có gì là không thể cả, chẳng lẽ cậu không tin mình à? Không thì bây giờ cậu đi tìm hiểu xem, có bản công chứng thẻ căn cước của người ta đây rồi, đi điều tra một chút xem thông tin có đúng không là biết ngay đúng không?”
“Nhưng mà tra rồi lỡ như tra ra là thật sẽ làm mình thất vọng mất, anh trai này đẹp trai đến mức khiến người ta không thể khép chân lại được… Không được, mình phải lấy ảnh của anh ta làm ảnh nền! Ngày ngày mang ra ngắm!”
“Không được, người này còn lấy bút danh là Hoàng đế đấy, đúng là nổ đến nghịch thiên, mình thích rồi đấy!”
Vu Lan: “...”
Sau lưng mạng văn học Lạc Đô là trung tâm văn hóa nước Hoa, bối cảnh lớn đến mức người khác không tưởng tượng nổi. Điều tra chút thông tin cũng không có gì khó khăn.
“Được.” Lát sau Vu Lan mới quyết định, nhưng cũng không gạt Quân Từ.
Hợp đồng biên tập Lạc Đô Bính Bính Hương: Chào bạn, chúng tôi cần kiểm tra thông tin của bạn một chút, nên bạn có thể chờ một lát được không?
Vu Lan do dự rồi nhắn thêm.
Hợp đồng biên tập Lạc Đô Bính Bính Hương: Nếu không có vấn đề gì, trước tiên có thể in hợp đồng, nhớ photo công chứng hai bản thẻ căn cước gửi cùng nhau.
Hợp đồng biên tập Lạc Đô Bính Bính Hương: Địa chỉ gửi thư: Ban biên tập Lạc Đô, tầng 8 tòa D, cao ốc khoa học kỹ thuật Lạc Đô, phố Thành Trường 1, Đế Đô. Người nhận thư ghi Ban biên tập Lạc Đô là được.
Quân Từ thấy tin nhắn biên tập gửi lại thì trong lòng khẽ u ám cười. Thực tế cô biết Bính Hương Hương muốn làm gì, chắc chắn là muốn đi điều tra thông tin của cô. Chỉ cần là nơi có thể kết nối internet thì toàn bộ cao ốc Lạc Đô đã sớm bị Cô Lỗ khống chế rồi, Bính Hương Hương muốn làm cái gì đều bị Quân Từ nắm rõ như lòng bàn tay.
Có điều cô cũng chẳng quan tâm. Dù sao điều này cũng chỉ chứng minh đơn giản là cô đẹp trai đến mức khiến người khác phát hoảng! Bây giờ thông tin cũng đã gửi rồi, Quân Từ cũng chẳng để ý, ngoài trường có cửa hàng in, cô lập tức qua đó in hợp đồng. Sau đó đọc lại một lượt, cảm thấy không có gì sai sót nữa thì kí tên vào, rồi đến bưu điện gửi đến địa chỉ được cung cấp.