Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 67: Trứng thời không




Những hình ảnh đó ...... Những hình ảnh đó ......


Nước mắt từ  hốc mắt cô trào ra, chính là cô căn bản khống chế không được. Toàn bộ thân thể giống như không thuộc về mình, chỉ có thể bị bắt buộc tiêu hóa những hình ảnh đó !


Hình ảnh thứ nhất , là một cô gái đang chậm rãi đến gần, trên người cô thực dơ, cả người có vẻ thực nghèo túng, cô chậm rãi đến gần hình ảnh, rồi mới ngồi xổm xuống, duỗi tay khảy cái gì......


Hình ảnh thứ hai, vẫn là cô gái kia ,  đôi tay cô chứa đầy nước, cẩn thận hướng màn hình phía trước tưới cái gì, cô quá gầy, một đôi tay so với bộ xương khô cốt cũng chỉ nhiều hơn một tầng da, một ít nước rò rỉ ra từ tay cô xuống dưới......


Hình ảnh thứ ba, là mấy con chuột biến dị, chúng nó tụ tập ở trước hình ảnh, tựa hồ đang gặm cái gì, chúng gặm một chút, hình ảnh liền sẽ run rẩy một chút, rồi cô gái kia xuất hiện, cô la to chạy lại đây, ra sức xua đuổi những con chuột đó ......


Hình thứ 4,...... Thứ năm.....
—— này đó hình ảnh...... Quá quen thuộc......


Hàn Kiều Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình, đó là cô a! Đó là cô của kiếp trước ! Người trong hình ảnh đó , chính là cô, bị thủ hạ của người mua khắp nơi đuổi bắt, bất tri bất giác chạy tới sa Mạc này . Lúc ấy, cô vừa đói vừa khát, mỏi mệt bất kham, vô số lần suýt nữa chết ở  trên sa mạc hoang vu này , thẳng đến khi cô ở  trong nham động tìm được nguồn nước sạch sẽ, cô bắt đầu bắt giữ những  loại động vật nhỏ trong sa mạc , cô bắt đầu cái gì cũng ăn. Cô rốt cuộc ở cái nơi đất cằn sỏi đá này sống sót .


Có một ngày cô truy đuổi một con sói biến dị , sói biến dị da lông có thể giữ ấm, thịt có thể ăn, máu có thể đuổi đi độc trùng, cô không muốn từ bỏ, vẫn luôn đuổi theo thật lâu, thẳng đến khi  rời xa hang động chính mình cư trú . Sau đó , cô nhìn đến phía trước chót vót một tòa khung xương thật lớn . Nói là khung xương lại cũng không giống, càng như là một cái vỏ rỗng của động vật thật lớn nào đó ,có màu  nâu, hơi trong suốt , ước chừng cao hai ba tầng lầu .


Hàn Kiều Kiều cùng thực vật biến dị duyên phận chính là từ nơi này bắt đầu. —— cô rất dễ dàng  từ bên ngoài đi vào, bên trong nghiễm nhiên có một cái lỗ trống trong suốt , không khí thông thoáng , hơn nữa độ ấm cũng thực hài hòa, không lạnh cũng không nóng . Hàn Kiều Kiều ở trong này phát hiện bốn cái trứng, cùng với một quả tinh hạch. Bốn cái trứng, trong đó một quả đã mềm hoá, tay cô chỉ mới vừa chạm được vỏ trứng, cái trứng kia liền hóa thành một bãi chất lỏng trong suốt.


Hàn Kiều Kiều cầm đi tinh hạch cùng 3 quả trứng, ngay khi cô mang theo mấy thứ này đi ra khỏi lâu đài cốt , lâu đài cốt sau lưng cô trong nháy mắt hoá thành bột mịn , rơi trên mặt đất, cùng hoà vào cát sỏi , phảng phất như  chưa từng tồn tại......


Hàn Kiều Kiều lúc ấy suy đoán, bộ xương này hẳn là cơ thể mẹ của  mấy cái trứng này, sau khi nó chết, vẫn cứ dùng tinh hạch trong cơ thể  đau khổ duy trì năng lượng, chỉ vì có thể làm cho con của nó có cơ hội sống sót .


Hàn Kiều Kiều nói không nên lời tư vị trong lòng mình.


Cô nhớ tới chính mình ca ca. —— ca ca có thể hối hận hay không? Ca ca xem mình như chim non mà che chở ? Vì một người như cô , trả giá sinh mệnh, hắn có thể hối hận hay không đây ?


Lúc đầu , những quả trứng này cô xem như  đồ ăn, chính là giờ khắc này, lại không đành lòng.



Edit. Thuymama chương này hơi ngắn nhỉ. Vote nào mn