Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 47: Rốt cuộc đi căn cứ Tây Bắc




Chuyện tiếp theo, cho dù không cố tình đi hỏi thăm, thì đều truyền tới lỗ tai mọi người.

Điền Khôn có ý định sát hại Lâm Kỳ Kỳ, bị Lâm Thiên Ưng bắt rồi tống vào đại lao. Có tiền sao so với có quyền, Điền gia làm sao nghĩ được sẽ mất Điền Khôn, cũng chả có cách nào, hơn nữa, đối thụ của Điền gia là Tạ gia đột nhiên tung ra một loạt chứng cứ cho thấy Điền gia cấu kết kẻ ác sát hại phần lớn gia tộc. Bọn họ thậm chí có người làm chứng, chính là quân nhân bị giam trong ngục được ba người Mục Siêu cứu ra.

Bốn bề thọ địch, Điền gia giờ bảo vệ mình còn không nổi, sao có khả năng trông tới Điền Khôn ra sao. Vì thế Điền Khôn ngu đần bị vứt bỏ, bị ném vào đại lao.

Mục Siêu hiển nhiên là vui mừng khôn siết. Hơn nữa loại tâm tình siêu tốt này tồn tại thiệt lâu!

Tô Viện lén lút chuẩn bị nấu nướng trong phòng. Căn cứ Tây Nam quá nhiều người, rau tươi mới sẽ gây sự chú ý của mọi người, bọn họ đành phải nấu ăn trong phòng.

Gần đây Tần Miên cùng Tô Hàng nghiễm nhiên trở thành trợ thụ nấu cơm đắc lực của Tô Viện, hai người học cực kỳ nghiêm túc. Nhờ vậy mà giúp Tô Viện giảm bớt rất nhiều áp lực. Đến nay thì đao công của Tần Miên không chỉ xắt mảnh như tơ đều tăm tắp nữa, mà lại tiến bộ cực lớn.

Mục Siêu kỳ thật muốn chuẩn bị tự ra tay, lại bị Thẩm Sâm hôn chận lại kéo về phòng.

Tô Hàng che mắt Phi Ly, thiệt nha… Không chú ý ảnh hưởng gì ráo! Về phần Thẩm Sâm làn vậy, ai ai cũng hiểu được và ủng hộ hết mình! Nhớ lại Mục Siêu khi ở Ỷ Sơn thôn hứng thú sôi trào đuổi Tô Viện ra khỏi bếp bản thân muốn tự nấu cơm cho mọi người. Ba giờ sau, khi ai cũng đói đến ngực dán lưng, Mục Siêu mới đắc ý dào dạt bưng đồ ăn ra.

Vẻ ngoài, có chút sém đen, nhìn không rõ nguyên liệu là móe gì luôn, nhưng cũng không giống nguyên liệu mới đen tối nào hết. Mùi, tạm thời còn ngửi ra, Mục Siêu vậy mà có thể kỳ tích làm ra mấy món chả ngửi được mùi nào sất! Xem nhẹ phòng bếp đã biến dạng thay đổi hoàn toàn, mọi người ôm bát cơm lùa một ngụm cơm trắng, có chưa chín hẳn nữa chớ, cũng may còn được.   

Vì thế, trừ Thẩm Sâm cùng uống cháo do bác gái hàng xóm nấu giúp với Phi Ly, còn lại mấy người ai cũng động đũa duỗi tới món mà mình nhìn hợp mắt nhất.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Mục Siêu. Gắp đồ ăn, bỏ vô miệng… Như cánh cửa bị bấm nút tạm ngưng, đã còn bên mép, quai hàm còn phồng phồng, nhưng chẳng ai cử động răng môi.

Chỉ một ngụm thức ăn này, bọn họ vậy mà nếm ra được chua ngọt đắng cay của cuộc đời! Vãi thật! Thu hồi lời vừa nói có được hay không (╯‵□′)╯︵┻━┻ thứ này không phải nguyên liệu mới của giới hắc ám, mà là cmn nguyên liệu hắc ám cấp bậc hoàng tộc luôn rồi! 

“Ôí trời? A Sâm, bọn họ bị sao thế?” Mục Siêu nghiêng đầu nhìn, tính duỗi đũa của mình nếm thử một cái. Đũa vừa đưa ra một nửa, đã bị đũa của Thẩm Sâm chặn.

“Vừa rồi thím hàng xóm bảo chúng ta dẫn theo Phi Ly qua đó ăm cơm, em không phải thích nhất món gà chưng nấm của thím nấu sao?” Thẩm Sâm ôn nhu nhìn nhóm bạn bè người thân đang trợn mắt khó tin, “Thím ấy không gọi mấy người, cho nên các người ngoan ~ ngoãn ~ ở ~ nhà ~ ha?”

Đờ mờ! Uy hiếp trắng trợn QAQ. Mọi người dưới ánh mắt đầy áp bách đó đành gật đầu lia lịa. Nhìn Mục Siêu ném đũa xuống rồi hớn hở ôm Phi Ly bước theo sau Thẩm Sâm đi khỏi cửa nhà.

Oa oa oa, muốn bọn tôi ăn sao đây. Hai mặt ngó nhau rồi nhìn tới đồ ăn nhìn thì vô hại nhưng kỳ thật đòi mạng kia.

Tô Viện bất đắc dĩ, vẫn là hồn về thùng rác đi ha. Ăn bệnh luôn thì biết làm sao. Cô nhóc bưng đồ ăn đổ vào thùng rác sau cửa. Lúc này, mấy động vật biến dị lủi tới, bởi vì cho dù là động vật biến dị nhưng cũng vô hại, nên mọi người trong thôn cũng chả thèm quản chúng.

Tô Viện có chút hứng thú dòm nhóm động vật ăn thức ăn, mở miệng ngấu nghiếng. Tuy nhưng ba giây sau, mấy động vật đó đều ngã ra đất, mỏ mồm sùi bọt mép.

Σ(っ °Д °;)っ cha nhỏ ơi rốt cuộc người đã làm gì cho bọn con ăn thế. Bụng đau như nhớ thương cái WC. Tô Viện ôm bụng vọt lẹ vô nhà xí, không hẹn mà gặp nhóm bạn bè người thân cũng đồng bệnh tương liên.   

Mọi người vừa tiêu chảy vừa hạ quyết tâm, tuyệt không cho Mục Siêu bước vô phòng bếp nửa bước!

…..

Bữa tiệc chúc mừng vui vui vẻ vẻ sung sướng mở ra. Có bia được cất giấu, có đồ ăn hương bay tứ phía. Bên này mọi người nâng chén chúc mừng, mà bên kia sinh hoạt của Điền Khôn quả thật là đối lập giữa trên trời và dưới đất.

….

Nhà tù âm u ẩm thấp.

Nơi này thì Điền Khôn không hề xa lạ, gã đưa những kẻ ngán đường gã vào đây, sau đó lại sai người mang thi thể ra ngoài. Ngục giam này, kiến tạo đặc biệt chuyên dành cho dị năng giả. Mà gã, hiện nay là kẻ duy nhất còn sống ở trong này.

Gã bám song sắt gào khan cả cổ. Gã vẫn bị nhốt trong lao. Ngay đến cả người nói chuyện cũng chả có. Thậm chí còn không có ai đưa thức ăn tới cho gã. Điền Khôn chẳng còn chút lực nào cũng không biết phía trên đã biến hóa tới long trời lở đất.

“Két” cửa trên nhà lao mở ra, một người đi vào. Từ xa, Điền Khôn liền ngửi được mùi hương thức ăn.

Người nọ chậm rãi bước tới cửa phòng giam Điền Khôn.

“Trương Tĩnh!” Điền Khôn vui muốn khóc. Ai có thể ngờ, người duy nhất mang thức ăn tới cho gã vậy mà chính là công cụ gã ép buộc dưới thân phục vụ tiết dục cho gã!

Cho nên mới nói Điền Khôn là thằng ngu. Chỉ cần không mắc hội chứng Stockholm thì sao có thể yêu gã được. (X: hội chứng yêu người bắt cóc và ngược đãi mình, cái này có thể lên mạng tìm hiểu thêm)

Trương Tĩnh lắc lư chìa khóa, sau đó mở cửa phòng Điền Khôn, mỉm cười: “Đói bụng chứ? Ăn đi.” Đồ ăn cầm trong tay đẩy đẩy về trước. Còn là thức ăn Điền Khôn thích nhất.

“Hừ, chờ lão tử ra ngoài, việc đầu tiên là khiến bọn nó đẹp mặt!” Một bên nhanh chóng lấp thức ăn vô bụng, một bên hung tợn nói. Ngược lại làm cho khí thế trên người mười phần buồn cười.

Mắt kính của Trương Tĩnh che đi ánh mắt y, khiến người nhìn không rõ cảm xúc trong mắt y là gì nữa.

Điền Khôn ngấu nghiến, đột nhiên phát hiện tay cầm bánh bao của mình trở nên thoát lực. Đặt bệt mông xuống đất, lại nhớ tới, nhưng chả còn cách nào. Gã mới phát hiện không không đúng, hoảng sợ nhìn Trương Tĩnh.

Khóe môi Trương Tĩnh vẫn treo nụ cười, thức ăn một chút cũng không dùng. “Ăn ngon không?”

Biết Điền Khôn sẽ không trả lời y. Đứng dậy, dìu Điền Khôn quỳ gối trước giường sắt.

Thân trên Điền Khôn ghé vào giường, cảm thấy hạ thân chợt lạnh. Thì ra quần bị Trương Tĩnh tuột xuống. Giọng nói Trương Tĩnh dịu dàng, vang lên bên tai gã.

“Ăn ngon chứ? Tao bỏ nhiều loại lắm đó. À mà, trong đó có một loại thuốc, khiến mày mất đi khí lực, nhưng còn cảm giác.”

Gã chưa bao giờ biết người đàn ông gầy yếu này lại có một mặt mưu mẹo như thế. Phía sau gã bị nhồi vào một ngón tay. Sự khó chịu mãnh liệt khiến gã muốn thét ra tiếng, muốn chửi mắng, nhưng gã ngay tới sức mở miệng cũng không có!

Khuếch trương còn chưa làm xong, liền bị cưỡng chế xỏ xuyên, đau đớn nháy mắt lan tràn toàn thân gã! Sau đó là trùng kích không một chút an ủi nào.

Làm một người đàn ông, lại bị cưỡng hiếp mà không có chút năng lực chống cự, ai cũng không chịu thấu.

Không còn là kẻ nằm trên đầy khoái ý, chỉ còn đau đớn như xé rách. Thân thể bị từng hồi từng hồi đâm chọc, đầu nện vào tường, khiến cảm giác choáng váng dần dần tăng lên. Xương sườn ma sát giường sắt lạnh lẽo, gã cơ hồ nghe được tiếng xương cốt không gánh nổi vang lên tiếng răng rắc. Gã muốn mau chết cho rồi.

Nhưng sự thật đã chứng minh, gã không chết được. Người đằng sau vẫn ra vào như cũ. Hạ thân không chịu nổi đã chết lặng. Gió thổi tới gã liền rùng mình. Tự tôn, bị giẫm tới thương tích đầy mình.

Điền Khôn muốn chết, đây là lần đầu tiên gã bị người đè. Không biết đã bao lâu, phía sau một trận nóng rực, cuối cùng, thứ kia rời khỏi thân thể gã.

“Mày có cảm giác gì?” Trương Tĩnh bắn mọi thứ vào trong. “Cảm giác lúc này của mày, chính là cảm giác lần đầu tiên tao bị mày chịch đó.” Y kéo quần lên. Lạnh lùng nhìn thân thể Điền Khôn vì không có y bện đỡ mà ngã xuống, thân trên còn có thứ khó coi nào đó. Không có thương hại, không căm hận, không trào phúng, y chẳng có tý cảm nhận nào cả.

“Có lẽ loại sinh hoạt này sẽ còn tiếp. Chỉ cần mày không chết. Tao sẽ lấy lại những gì mà mày đã nợ tao.” Y thu lại thức ăn. Chén bát cơ hồ sạch bong.

Điền Khôn mở to mắt, nhìn Trương Tĩnh đi khỏi. Trong mắt là sự tuyệt vọng.

……..

Ra cửa, một cánh tay khoát lên vai Trương Tĩnh.

“Các anh chơi vui không?” Người nọ cợt nhã, rõ ràng là Trần Thiên Vũ.

Trương Tĩnh lạnh lẽo nhìn gã. “Cậu hẳn là bây giờ nên cùng Lâm phó chỉ huy giải thích cái chết của Lâm Kỳ Kỳ?”

Trần Thiên Vũ thờ ơ nhún vai, một chút ý tứ sợ hãi hàm súc đều chả có: “Ông ta tìm tới tôi rồi hãy nói.”

Trương Tĩnh tiến về trước, vẫn không lên tiếng. Hai người sóng vai mà đi. Khi sắp tới khúc đường rẽ mở rộng thêm, Trần Thiên Vũ đột ngột gọi Trương Tĩnh lại. “Chờ đã, tên mặt lạnh. Nói cho anh một bí mật.”

Ghé vào tai Trương Tĩnh rù rì. Mặt Trương Tĩnh vẫn lạnh như băng, nhưng trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Trần Thiên Vũ nói xong, bộ dáng vẫn luôn lưu manh bỏ đi. Trương Tĩnh nhìn bóng dáng gã yên lặng suy tư.

Trần Thiên Vũ thuộc đội thân vệ ngầm của Lâm Thiên Ưng nhưng lại không bảo vệ được Lâm Kỳ Kỳ khiến ả bỏ mình. Tuy chính Lâm Kỳ Kỳ chủ động yêu cầu bọn họ rời đi, nhưng theo tính cách của Lâm Thiên Ưng, đến giờ mà còn chưa tới tính sổ Trần Thiên Vũ làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên. Không ngờ tới lại vì việc đó.

Lại nhớ tới bộ dáng cùng hành động vô lại của Trần Thiên Vũ vừa rồi. Trương Tĩnh đột nhiên nhớ tới câu, phẫn trư ăn lão hổ. Bọn họ đều cho rằng Trần Thiên Vũ chỉ là thằng lưu manh, khinh bỉ thậm chí không coi gã tồn tại. Nhưng giờ xem ra, bọn họ đều lầm rồi.

Trương Tĩnh bỗng dưng cười khẽ. Thì ra là thế, nhưng cùng y có quan hệ gì đâu.

….

Tiểu đội Mục Siêu đi làm nhiệm vụ, khi trở về, liền nghe một tin tức bát quái từ căn cứ, thi thể Lâm Kỳ Kỳ con gái Lâm Thiên Ưng biến mất. Lâm Thiên Ưng giận đùng đùng, phái người dò tìm toàn căn cứ mà không có kết quả, mà tổng hợp mọi dấu hiệu suy ra, kẻ đánh cắp thi thể con gái ổng đã đưa thi thể ra khỏi căn cứ.

Quyền lợi của Lâm Thiên Ưng chỉ ở trong căn cứ, ra khỏi căn cứ ổng cũng đành bó tay. Chỉ đành thôi.

Vốn thi thể được đưa tới khu đông lạnh của sở nghiên cứu, nhưng giờ thì mất tiêu, làm cho ai ai cũng kinh ngạc. Ai rảnh dữ bây, hận Lâm gia dữ lém nên đi ăn trộm xác chết cho hả giận hả.

Thẩm Sâm đứng sau mọi người yên lặng dòm Mục Siêu… không phải em chớ?

Mục Siêu hung tợn trừng hắn… đệt, lão tử giống thằng biến thái lắn hử?

Thẩm Sâm ho nhẹ… biết đâu chừng nha.

Xoa xoa thắt lưng Thẩm Sâm, thình lình còn bóp bóp… ha ha, lão tử chỉ biến thái anh thôi!

Nhìn trời, tuy bên eo hơi đau, nhưng kiểu biến thái đặc biệt của Tiểu Mộc đầu hắn thích quá luôn.

Sau đó ở căn cứ R thị xuất hiện một cao thủ nổi danh. Họ Kim, tên đầy đủ của hắn chẳng ai biết, nhưng biệt danh ‘Kim điên’ của hắn lại vang vọng khắp nơi, bởi vì hắn không chỉ là dị năng giả hệ Phong cấp hai bậc đỉnh cao nhất toàn địa cầu, mà càng là vì trên người hắn thời thời khắc khắc đều mang theo một cái đầu lâu. Đó là đầu lâu của phụ nữ, được khảm trước ngực hắn, dường như đã rất lâu, đầu lâu như sinh trưởng trên cơ thịt. Dĩ nhiên, điều này thì sẽ nói sau. (X: chính là dị năng giả mà LKK dụ dỗ đó, tội nghiệp ảnh, si tình đến thế mà lại gặp trúng nữ tra)

Tiếp sau đó, Lâm Thiên Ưng đột nhiên truyền tới tin bị bệnh nặng, quyền lợi của ổng toàn bộ đều rơi trên người thân nhân duy nhất, cháu trai họ đằng ngoại Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ là đứa nào? Họ không biết. Chỉ biết sau khi người này lãnh chức liền chỉnh đốn bốn phía, đưa toàn bộ lão già bộ hạ cũ đi dưỡng lão, cộng tác cùng Tạ gia nắm tay tiến tới.

Mà Mục Siêu là người từng nhìn qua bản mặt của Trần Thiên Vũ, tuy hổng nhớ rõ lắm, nhưng chính là kẻ bọn họ gặp ngày đầu tiên đến căn cứ Tây Nam đăng ký đội ngũ, người đàn ông dẫn Mục Siêu đi. Mọi người ai cũng kinh ngạc, chỉ có Thẩm Sâm híp mắt dòm Trần Thiên Vũ, đối phương như nhận ra, quay đầu đối mặt với hắn, sau đó cười gật đầu, lập tức quay đi.

“Người này không đơn giản.” Mặt Thẩm Sâm lạnh te nói.

Mục Siêu nhìn theo Trần Thiên Vũ, lại ngó Thẩm Sâm, cúi đầu suy nghĩ một hồi. Nhún vai, đi tới trước, Thẩm Sâm theo phía sau cậu.

“Nè, bọn mình nên đi rồi.” Nút thắt trong lòng cậu đã được giải. Cho nên căn cứ Tây Nam giờ đây có xảy ra chuyện giề đều không chút quan hệ tới cậu nữa.

….

Thứ gọi là báo ứng, nhân quả tuần hoàn. Hoàn hoàn tướng khấu (X: ý chỉ mắc xích luôn dính liền đan xen nhau), nhân nhân quả quả, chỉ cần con người luôn trong vòng luân hồi thế gian, thì có trốn cũng không tránh được. Vô luận là thiệc hay ác, cho dù thời gian bao lâu, thì đến ngày nào đó sẽ hiểu báo ứng là thế nào.

Dù là trọng sinh, cũng là đối xử công bình.

Kiếp trước Mục Siêu làm không ít chuyện tốt, tuy chết thảm, nhưng được trọng sinh chính là báo ứng của cậu.

Đời trước Trương Tĩnh, Lương Thiên, Lâm Kỳ Kỳ phản bội cậu; Điền Khôn hãm hại cậu… Mỗi người họ đều là hung thủ giết chết cậu, cho nên lần này, Lương Thiên bị thân tín phản bội, Điền Khôn bị mọi người phản bội, Lâm Kỳ Kỳ chết không tử tế, Trương Tĩnh bị Điền Khôn tra tấn… Thù một trả một mà thôi.

……

Đi hướng căn cứ Tây Bắc, mọi người hiển nhiên cảm nhận được tâm tình tốt của Mục Siêu. Thật sự là nên đặc biệt vui vẻ đặc biệt khen ngợi.

Trên đường bọn họ cũng không gặp hay thấy kẻ chướng mắt. Cũng không trải qua một hồi tang thi phải ra sức chém giết. Thời tiết tốt, ánh mặt trời chói lọi, tuy là mùa đông, dù cho ánh sáng mặt trời vẫn hơi lạnh, nhưng cuối cùng vẫn có thể thưởng thức cảnh đẹp trên đường đi.

Mạt thế ai còn thảnh thơi nhàn nhã như bọn họ đâu chớ.

Hiện giờ còn chưa hết một năm, cốt truyện thế mà đã tiến triển nhanh như thế. Mục Siêu có chút lo lắng có phải là do bản thân cậu trọng sinh nên ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của mạt thế. Nhưng nhìn những người xung quanh mình năng lực càng ngày càng nâng thêm một tầng, trong lòng ngược lại thêm chút ấm áp.

….

Căn cứ Tây Bắc.

Giản Thành biết chuyện mấy người Mục Siêu đã xuất phát rời căn cứ Tây Nam, quả thật là vui tới phát khùng. Bọn họ tự ý đi căn cứ Tây Nam đã được nửa năm. Thành quả nghiên cứu bên này đã đạt được mấy phần!

“Cạch” cửa được đẩy ra. Khương Hiệp tia một đôi mắt có vẻ sánh ngang quốc bảo vào Giản Thành trong phòng. Thân mình gầy gò mới qua vài ngày dường như càng gầy thêm. Giản Thành mới không thừa nhận bản thân chú ý Khương Hiệp đâu nhé.

“Cậu…”

“Đừng nói, để tôi ngủ tý đã.” Khương Hiệp mệt mỏi trèo lên giường trong văn phòng Giản Thành. Đãi ngộ của Giản Thành ở căn cứ Tây Bắc thiệt rất không tồi, bởi vì gi đình Giản Thành phát triển ở đây.

“Thật là, sao có thể tùy tiện leo lên giường người khác như thế.” Giản Thành than thở, vẫn tới gần giường.

Chỉ những thời điểm như này, Khương Hiệp sẽ ngủ cùng gã. Nhịp thở tinh tế cùng lồng ngực hơi phập phồng khiến gã nháy mắt thấn thần. Rốt cuộc là mấy ngày rồi cậu ấy chưa ngủ.

“Vô cùng không tình nguyện” đắp chăn cho Khương Hiệp. Khương Hiệp say giấc khẽ giật, Giản Thành cả kinh lui ra xa, mặt cố gắng bình tĩnh nhìn Khương Hiệp. Thấy đối phương không nhúc nhích nữa mới thở phào. Ngồi về lại bàn công tác xem tài liệu.

Chỉ là văn phòng thêm một người dù sao cũng thấy là lạ. Ngay cả gã cũng chẳng hay mình đã lần thứ mấy nhìn về phía Khương Hiệp. Nhưng mỗi khi gã trông tới, càng cau mày hơn, không biết đang nghĩ gì. Sau đó lấy lại tinh thần, dòm văn kiện mà lại chẳng đặt trong đầu. Đành đứng lên đi lại một hồi.

Bước chân không tự chủ đi tới bên giường Khương Hiệp.

Giản Thành nhìn chăm chú từng chút Khương Hiệp, gã cùng Khương Hiệp là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ hai người chả chịu ngồi cùng mâm. Đến khi thi đại học xong, Khương Hiệp lại tỏ tình với gã.

Người cực quen thuộc lại thích gã điều đó dọa sợ Giản Thành, do đó Giản Thành dứt khoát thỏa mãn tâm nguyện cha mình, đi làm lính.     

Gã còn nhớ rõ Khương Hiệp đưa tiễn gã khi đó gã còn né tránh và gây bất hòa với Khương Hiệp. Nhưng nào ngờ Khương Hiệp trước mặt cha mẹ Khương, cha Giản mẹ Giản hun gã!

Chạy trối chết.

Không dám quay đầu.

Sau đó gã vào quân đội, trừ năm đầu tiên, mỗi tháng đều sẽ nhận được thư của Khương Hiệp. Gã không biết sau nụ hôn đó thì đã xảy ra chuyện gì. Cũng không trả lời thư của Khương Hiệp.

Tới khi xuất ngũ trở về, hai người liền bắt đầu sinh hoạt tôi truy anh trốn. Rồi mạt thế đến.

Cứ vậy mà tính, họ quen nhau đã hơn mười chín năm.

Dáng vẻ Khương Hiệp rất ưa nhìn, khác với Mục Siêu thiên về vẻ đẹp nữ tính nhưng bề ngoài vẫn có nét dương cương của đàn ông. Đường nét Khương Hiệp là rặc quyến rũ nữ tính. Người theo đuổi Khương Hiệp nhiều thiệt nhiều, lại chẳng ai chịu đựng lâu dài được với tính tình dữ dội của cậu.

Mặt trời đã lặn. Bất tri bất giác, đã hơn sáu tiếng trôi qua. Đợi tới khi trong phòng tối mờ không rõ, Giản Thành mới giật mình nhận ra bản thân đã nhìn Khương Hiệp lâu đến thế. Vội vã đứng dậy.

Bởi vì ngồi quá lâu, người dưới đều tê mỏi. Chân không nghe sai khiến lùi về sau, vừa lúc đụng trúng ghế dựa.

“Két” một tiếng, đánh vỡ sự yên ắng trong phòng.

Khương Hiệp giật giật, chậm rãi ngồi dậy.

“Ưm… Ngủ ngon ghê…” Cậu bởi vì ngủ say thoải mái mà khẽ khàn rên rỉ.

Đờ mờ! Có cần gợi cảm vậy hông! Giản Thành che mặt. Làm sao giờ ta, chỉ nghe Khương Hiệp rên chút xíu, gã liền nổi phản ứng.

Nhất định là thời gian ngắm quá lâu! Đúng, nhất định là vậy! Gã hít sâu một hơi cố gắng trấn định lại, ho nhẹ hai tiếng.

“Ôi chao, A Thành anh còn đó hả ~ em ngủ lâu quá ~ chân bị đè tới tê luôn rồi ~ có thể dìu em đứng dậy được hông nha ~” Khương Hiệp nháy nháy mắt, đáng thương cực kỳ nhìn Giản Thành, đôi mắt hoa đào với viền lệ trong trong. Hai má đỏ ửng sau giấc ngủ sâu, dưới ánh sáng lúc này càng thêm quyến rũ, giọng nói mềm mại như lấy mạng người ta!

Đờ mờ mờ mờ mờ! Làm nũng là sai trái QAQ! Giản bộ trưởng nghĩ thế đó. Nhưng đầu óc lại nghĩ vậy thôi, chớ thân thể thành thật hơn. Từng bước nhích nhích tới gần bên người Khương Hiệp… Oa oa oa, đây thật sự không  phải ý định của tui à nha!

Giản bộ trưởng, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh nói lời này có phải đã muộn rồi không?