Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 45: Phản bội




“Lâm tiểu thư, cô đặt hàng thịt biến dị thú xào cùng cháo sen đến rồi.” Giọng nói quen thuộc. Khiến hai người Thẩm Mục đồng thời vui vẻ.

Mục Siêu nắm lấy cổ họng giương giọng: “Vào đi.”

….

Người canh cửa nghe giọng Lâm Kỳ Kỳ hơi khàn có chút không bình thường, lại nhớ tới người đàn ông vừa mới tiến vào kia, ăn ý đồng cười cười. Quả nhiên xong chuyện thì đói bụng đó mà?

Bọn họ kiểm tra giỏ, đúng là thịt xào cùng hai chén cháo thanh đạm. Mùi thơm bốn phương. Nhóm gác cửa không nhịn được nuốt nước miếng. Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đi vào cánh cửa mở tự động.

Bởi vì nhà hàng lại phát triển, người giao hàng thuộc giá hạng nhất tuy không phổ biến nhưng nhiều người có tiền không muốn ra ngoài sẽ kêu người giao hàng tới.  

Người giao hàng này là ai nào? Hiển nhiên là Kiều Viễn rồi!

Trong kế hoạch của bọn họ, Kiều Viễn là mắc xích không thể thiếu được. Dĩ nhiên là vì thuốc bột thực vật hiếm lạ cổ quái của anh ta.

Như trong tiểu thuyết võ hiệp luôn sử dụng những loại thuốc bột đặc biệt, trong tay Kiều Viễn, có thuốc bột khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời, có thuốc bột làm người ta lập tức hôn mê. Có loại thuốc bột dùng để đối phó Trần Vương Bá… Chẳng qua, loại thuốc mày tiêu hao tinh thần lực, dù sao Kiều Viễn cũng đâu phải bàn tay vàng, hai phần thuốc bột khác nhau, có thể tiêu hao tinh thần lực của anh không còn một mảnh.

Mục Siêu cùng Thẩm Sâm hai người đem đồ ăn đặt trên bàn trà, phối thuốc bột, đổ vào trong chén nước chuyên dùng của Lâm Kỳ Kỳ. Rót hết.

Lâm Kỳ Kỳ vốn dựa vào sô pha đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu, thân thể hơi lắc lư, hệt như người say.

Mục Siêu hạ từng mệnh lệnh. Thẩm Sâm cùng Kiều Viễn tức khắc trốn đi. Xuất thân của Thẩm Sâm có trợ giúp rất lớn cho hắn đối với việc ẩn nấp cùng tránh né, hắn cùng Kiều Viễn có thể rõ ràng trông thấy nhất cử nhất động ở phòng khách, nhưng người nơi đó lại không cảm giác được.

Mục Siêu suy tư một hồi, cởi áo mình ra, quần cũng tuột một nửa, liền cảm nhận được tia mắt như kim đâm chọt khắp người. Ho nhẹ một tiếng, vẫn đem quần kéo xuống, nhưng chỉ mở khóa kéo, quần lót bên trong ẩn hiện, lại nhận ra ánh mắt trên người mình đã không còn sắc bén như vừa rồi, vụng trộm khẽ thở phào, ra sức ngắt nhéo trên thân mấy cái, giả tạo dấu hôn, chẳng qua đau muốn ứa nước mắt luôn. Ngã người bên cạnh Lâm Kỳ Kỳ. Trên tay cầm cây bút ghi âm.

Quần áo Lâm Kỳ Kỳ sớm đã nhăn nheo, ánh mắt tối tăm, dù sao cũng đã bị khống chế.

“Mấy người vào đi!” Giọng nói “Lâm Kỳ Kỳ” vang lên.

Nhóm canh gác hai mặt ngó nhau, giờ tiểu thư kêu bọn hắn vào làm giề? Ngắm họ làm hả?

Bất quá cũng không kháng lệnh, hai người vẫn bước vào.

“Cầm ra ngoài ăn đi. Tôi lạc miệng.” Nhóm gác cửa nhìn quần áo Lâm Kỳ Kỳ không chỉnh tề, cầm một ly nước ngồi trên sô pha, tóc dài che khuất biểu tình trên mặt. Bên cạnh cô là…

Nhóm canh gác cảm thấy kỳ quái, muốn tới gần xem thử. Chỉ thấy Lâm Kỳ Kỳ nhấc đầu thiệt nhanh: “Sao nào? Lệnh tao cũng dám trái hả?!” Ngữ khí âm lãnh. Hai tên gác cửa bỗng nhớ tới thủ đoạn của Lâm Kỳ Kỳ. Ngay cả đầu cũng chẳng dám nâng lấy thức ăn đi ra ngoài.

“Một hồi đừng có xen vào chuyện người khác, bằng không, các người biết đấy.”

Nhóm gác cửa đồng thời rùng mình, bọn họ nhớ tới một đồng sự vì quấy rối tiểu thư ‘làm việc’ với đàn ông mà bị ném tới giữa vườn hoa hồng trắng, kết quả người đó nửa cười nửa khóc, đày đọa tới chết.

….

Cửa đóng lại.

Mục Siêu bò người dậy, nắm bút ghi âm trong tay.

Dị năng của Tô Hàng mở rộng lần nữa, có thể học theo đủ loại âm thanh mà không chút thay đổi biến điệu, học tiếng của Lâm Kỳ Kỳ càng là mười phần giống hệt.

Cũng nhờ cậu thông minh, đoán được Lâm Kỳ Kỳ bị khống chế sẽ xuất hiện loại tình huống gì, may mà không có sai lầm nào.

“Giờ sao đây?” Thẩm Sâm cau mày mặc lại quần áo cho Mục Siêu. Cư nhiên để lộ thân thể cho đàn ông khác nhìn! Giận rồi nghen! Thẩm đại đại trừng mắt thâm trầm.

Trong lòng Mục Siêu thầm la khổ, trên mặt lại không biến sắc. “Chúng ta bây giờ sẽ đem cái chết của Lâm Kỳ Kỳ giá họa cho Điền Khôn.” Cậu có thể thuấn di, điều kiện tin quyết là gặp đúng phòng Điền Khôn mới có thể chui vào. Đây là vấn đề.

“Tai họa lưu ngàn năm mà.” Nếu không phải thuốc bột của Kiền Viễn có hạn chế thời gian, bọn họ có thể khiến Lâm Kỳ Kỳ đi tìm Điền Khôn rồi một đao cho thọt chết luôn.

…..

(X: mấy người đàn ông ngoài nhân vật chính, ngay cả phụ ta cũng sẽ chỉ dùng anh hoặc gã, hắn gì đó. Tùy ngữ cảnh, tâm trạng câu chuyện)

Điền gia.

Điền Khôn lượn tới lượn lui, Trần Vương Bá chết, gã tuy sẽ không đau lòng một quân cờ biến mất, nhưng căn cứ vào cá tính Trần Vương Bá, rất có khả năng sẽ lưu lại chứng cứ hợp tác giữa họ, nếu quả thật là vậy, vậy Điền gia nhất định sẽ bị những gia tộc khác công kích.

Hiện giờ tuy phó Tổng đốc đám hỏi với phe gã, nhưng lợi ích trước mặt, Điền gia mà gặp chuyện không may gã dám cá là người đàn ông đó trực tiếp vứt bỏ gã.

“Thiếu gia.” Vốn là chỗ không có ai bỗng dưng hiện ra một thân ảnh mơ hồ, sau đó dần dần biến thành một người đàn ông trần trụi.

“Sao thế?” Điền Khôn nhìn tay sai trung tâm cùng đắc ý nhất của gã. Gã này là phản tổ tắc kè hoa khiến gã đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Người đàn ông ghé vào lỗ tai gã nói thầm vài câu rồi tiếp tục ẩn thân. Cấp bậc hắn không cao, tinh thần lực không đủ để duy trì ẩn thân. Do đó giờ cần phải đi về mặc quần áo vào.

Trong mắt Điền Khôn lóe lên ánh sáng lạnh quyết tuyệt. Nếu ả đàn bà Lâm Kỳ Kỳ dám cho gã đội nón xanh, vậy thì đừng trách gã vô tình. Người đàn ông kia truyền tin, Lâm Kỳ Kỳ mấy ngày nay luôn gặp mặt bốn thằng, còn lên giường.

Tuy rằng giờ không thể đụng vào ả, nhưng rồi sẽ có cách loại bỏ ả đàn bà này.

“Trương Tĩnh.” Giọng nói không có cảm tình.

Thân ảnh Trương Tĩnh xuất hiện ở cửa phòng. Mặt y không chút thay đổi, âu cũng chỉ là so với hồi ở con đường dương thụ đó tang thương thêm mà thôi. Gương mặt tuấn tú bị bóp chặt chẽ.

“Sao nào, không muốn nhìn tao? Không nghĩ coi ai cứu mày khỏi tay ả đàn bà đó.”

“Là ngài. Chủ nhân của tôi.”

Đối với khuôn mặt sóng đến cũng không sợ hãi của y. Điền Khôn đột nhiên mất “hưng” trí. Khoát tay, “Mày đưa Lương Thiên mang tới đây cho tao.”

Trương Tĩnh tránh được một kiếp xoay người đi ra ngoài. Trong một thoáng cửa đóng lại, khuôn mặt không gợn sóng bỗng dưng trở nên dữ tợn. Lâm Kỳ Kỳ, Điền Khôn, tao sẽ đem mọi thứ trả đủ cho tụi bây.

Nhớ tới khi vừa đến căn cứ Tây Nam, Lâm Kỳ Kỳ liền âm độc hạ lệnh giết y; còn gã Điền Khôn kia coi y là vật phẩm tiết dục, thậm chí từ cổ y trở xuống thì chẳng có chỗ thịt nào còn tốt… Y hận…

….

Bọn Lương Thiên đến đây sớm hơn Mục Siêu rất nhiều ngày, vừa tới liền vì dị năng của hắn mà được mời chào vào Điền gia.

Lúc này, Lương Thiên đối với Từ Huy cùng hắn tương kính như tân thật không có cách nào.

Quan hệ hai người vốn sau ngày tang thi triều liền trở nên tốt lên, kết quả khi tới căn cứ này, Điền gia cố ý chiêu mộ hắn nên dĩ nhiên là hắn không có ý kiến. Không ngờ Điền gia lại đưa cho hắn mấy thiếu nam thiếu nữ xinh xắn. Còn dẫn thuốc cho hắn, rốt cuộc khi tỉnh dậy, chỉ trông thấy Từ Huy ngó mình, hai bên hắn là hai thiếu niên trần trụi bị chà đạp qua.

Từ đó, thái độ Từ Huy từ băng tảng lạnh ngắt nhưng vẫn còn nghe hắn nói chuyện chuyển thành căn bản chẳng buồn để mắt tới hắn. Trên giường? Được chứ, cởi quần thì tự nhiên. Nhưng tâm sự hả? Xin lỗi, không có thời gian.

Lương Thiên cào cào tóc, hắn từ xưa giờ không có thật tâm thích người nào, lúc này ngược lại không thể nào xuống tay. Cứng rắng thế, hắn sợ ngược lại… (X: vì bỗng dưng tui thấy thik thik thèn cha LT này nên sẽ chuyển sang ‘hắn’)

“Điền Khôn kêu mày đến gặp gã.”

“Sất, mặt người chết.” Nhìn thoáng qua nơi Trương Tĩnh biến mất, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Từ Huy căn bản vốn chẳng đặt  chú ý lên người hắn, đành phải đi đưa tin cho cố chủ bên kia trước.

Từ Huy nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó cậu ta đã thấy Mục Siêu cùng Thẩm Sâm trong căn cứ, cảm giác rung động trong tim lúc trước sớm đã biến mất sạch sẽ, cậu cũng không ngờ rằng bản thân có thể lòng bình thản mà nhìn họ như thế. Thậm chí có thể cùng nhau tán gẫu như bằng hữu đã lâu không gặp.

Khi đó Mục Siêu diễn kịch đại chiến khắc khẩu với Thẩm Sâm. Cậu ta phát hiện Lương Thiên làm với đàn ông khác.

Kẻ tên Điền Khôn này, cậu biết đầu tiên là từ miệng Mục Siêu. Cũng là lần đầu biết tới Điền gia. Mục Siêu rõ ràng quan hệ của cậu và Lương Thiên, thần sắc khó lường cười tủm tỉm, sau đó đưa cho cậu vài thứ.

Kỳ thật chỉ là một nửa chứng cứ chỗ của Trần Vương Bá, Từ Huy đâu có ngu, tự nhiên biết thứ trong tay có ý gì. Sau khi xem qua cậu hận sao lúc đó muốn lấy.

Trò vui này tựa như quả bom hẹn giờ, dùng tốt, cậu cùng Lương Thiên đều sẽ không có việc gì. Dùng không tốt, cậu cũng sẽ chôn cùng. Cho nên mấy ngày nay, đối với việc Lương Thiên tỏ ra yếu thế và cầu yêu, Từ Huy lại không nêu chuyện lên. Thời gian hai người ngồi xuống tỉ mỉ trò chuyện còn không có.

Nếu đưa thứ này cho Lương Thiên, có lẽ sẽ giao lại cho Điền Khôn, cũng có lẽ sẽ đổi lấy một phe cánh. Kết cục đều không quá tốt. Mà ý tứ của Mục Siêu, xem ra không mong bọn họ có giao tình tốt với phe Điền gia.

Nghĩ tới mặt mày như vẽ của người đàn ông mà mình từng điên cuồng ganh tỵ thậm chí mưu hại kia.

Từ Huy nhắm mắt. Lời nói mà cậu nhóc kia vẫn còn văng vẳng bên tai cậu: “Cha lớn nói, người đều có báo ứng, có thể sửa sai chính là người tốt. Anh sẽ sửa chứ?”

Cậu không sửa, nhưng đem phần tâm đó chuyển lên một người.

“Em yêu à! Anh về rồi nè.” Lương Thiên cấp tốc chạy gấp về. Đứng ngay cửa không dám vào.

“Anh lại đây tôi có lời muốn nói với anh.”

“Anh không nghe anh không nghe! Anh sẽ không chia tay với em đâu!”

Đờ mờ! Σ(`д′*ノ)ノ đây là cái tình huống méo giề, lọai tình huống giở giọng nữ chính ngôn tình là thế nào hả!   

“Lão tử không phải muốn nói chuyện đó với anh!” Nhìn Lương Thiên nhă nhăn nhó nhó – cậu có cảm giác như bị đánh sưng phù là quái giề!

Đem đồ trong tay đưa tới, Từ Huy phát hiện khí tràng quanh thân người đàn ông luôn không đứng đắn này bỗng chốc đổi thay. Ôi trời, loại cảm giác tim đập muốn thủng là sao đây ta.

Lương Thiên không nhận ra em yêu nhà hắn động tâm với hắn. Chăm chú nhìn xong một sấp ảnh chụp mỏng te nào đó. “Em từ đâu có được.”

“Bạn đưa.”

“Em ở nơi này căn bản không có bạn bè. Rốt cuộc là từ đâu.” Ánh mắt Lương Thiên nhìn Từ Huy cực kỳ nghiêm túc, đăm đăm tới mức Từ Huy không thể nói câu ‘anh không tin tôi’ linh tinh gì đó.

“Là Mục Siêu.”

Lương Thiên giật mình nhớ tới người đàn ông có địch ý rất cao với mình kia. “Anh ta nói gì với em?”

Nói anh là thèn không đáng tin muốn tôi nói hông? Từ Huy quay đầu, kiêu quyết bất hòa với hắn! Hai đứa thụ nói chuyện thì sao phải nói cho anh biết! Hừ ╭(╯^╰)╮.

Lương Thiên bật cười, hắn đã bao lâu rồi chưa thấy qua mặt ngạo kiều lại đáng yêu như vậy của Từ Huy? Lại nói tiếp thì hắn nên cảm ơn người đàn ông họ Mục kia chăng?

Nhớ tỡi đội ngũ có thực lực biến thái nọ, lại chẳng có chuyện gì từ đội họ truyền ra, Lương Thiên ngẫm nghĩ. Lại nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa hắn và Điền Khôn.

Điền gia nếu như tới lượt Điền Khôn lên cầm quyền, đại khái cũng là số mệnh tan rã thôi.

Xoa cằm, có nên cân nhắc tới nhà khác không ta? Hiện giờ cùng Điền gia ủm tỏi vô cùng chính là Tạ gia.

Suy tư hồi lâu, hắn đứng dậy, xoa đầu Từ Huy. “Tiểu Huy, anh vừa đi thì em phải lập tức tới tìm Mục Siêu, sau đó ở chỗ anh ta đợi anh.” Về phần hắn làm sao tìm được nơi ở của Mục Siêu, Lương Thiên tỏ vẻ ta đây tới chỗ này lâu thế rồi chả nhẽ không có khả năng chuẩn bị hậu thuẫn cho mình hay sao?

Đáy lòng Từ Huy ẩn ẩn bất an, tuy không biết Điền Khôn cùng Lương Thiên nói gì, nhưng hắn thể hiện ra loại phản ứng này… Từ Huy mím môi, gật đầu.

…..

Mục Siêu còn đang xoắn xuýt làm ách nào mượn tay Điền Khôn giết Lâm Kỳ Kỳ, mà không cần phải bại lộ bản thân nữa chớ. Cậu không biết, một hồi âm mưu đang nổi lên, mà mục đích, trăm sông đổ về một biển với cậu!

…..

Trương Tĩnh bám vào bàn của Điền Khôn, phía sau là Điền Khôn đang chạy nước rút.

Điền Khôn miệng không ngừng lải nhải, thân thể Trương Tĩnh bị ép chuyển động theo sự trùng kích, một chữ cũng không hé môi.

Chuyện này kết thúc sau khi Điền Khôn đánh một trận tơi bời trong thân thể Trương Tĩnh. Trương Tĩnh nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Y muốn nhanh chóng nhào tới nhà tắm.

“Tôi biết em ghét tôi. Nhưng hiện giờ tôi cùng em là người trên một thuyền!” Liếm nhẹ lên vành tai Trương Tĩnh. Gã luôn có thể tìm được điểm mẫn cảm trên người luôn chán ghét gã này.

Trương Tĩnh im lặng nhìn gã. Cầm lấy quần, xoay người đi ra ngoài.

Về phòng mình, nhào gấp vào WC.

Từng trận tiếng ‘ọe’ nôn ói tiếp nhau. Trương Tĩnh không phun nổi thêm thứ gì. Y không có ăn gì, mửa ra cũng chỉ toàn nước chua.

Điền Khôn vì lẽ gì làm thế, y biết. Ả đàn bà kia… Y nhắm mắt. Cái ngày bước vào căn cứ, y bị Lâm Kỳ Kỳ phản bội, giờ muốn phản bội Điền Khôn, lại bị ả đàn bà mà y rất có hảo cảm, gì cũng nói tất phản bội… buồn cười!

Trườn Tĩnh cười khổ, cười xong, mới phát hiện mình ngu chết được. Điền Khôn sao có thể yên tâm để mình ở bên cạnh gã? Cùng ả đàn bà kia gặp gỡ, đại khái là Điền Khôn đã an bài ổn cả! Gã đàn ông với dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đó, sao cho phép thú cưng của mình thoát khỏi lòng bàn tay mình chớ?

Cho dù là vậy, y cũng muốn thử một lần.

Cho dù sẽ chết, y cũng làm tới cùng. Lâm Kỳ Kỳ và Điền Khôn, có chết, mọi người cũng hãy cùng nhau xuống địa ngục đi!

….

Lương Thiên biết sau hắn có ‘đuôi” đi theo, là người Điền gia.

Gần đây cao tầng náo nhiệt không ngớt, Điền gia bị ảnh hưởng. Lâm gia vốn có đám hỏi với Điền gia, nhưng lại chậm chạp không đưa ra tin tức chính thức.

Điền Khôn hiện giờ như chim sợ cành cong. Không tin tưởng ai nỗi cả. Mà nếu phản bội, hậu quả thì Lương Thiên chắc có thể đoán được mấy phần!

Lén an bài ổn thỏa cho anh em của mình. Hắn cũng đã dặn riêng Lão Nhị và Lão Tam. Đem kế hoạch nói lại rành mạch cho bọn họ. Để họ tiếp ứng hắn.

Đi vào địa bàn Tạ gia. Lương Thiên dễ dàng gặp được người Tạ gia, hai bên bàn luận hết thảy đều rất tốt.

Chim khôn chọn cành đậu, hiền thần chọn chủ mà làm.

Người Tạ gia rất tôn trọng hành vi thức thời của Lương Thiên. Hai phía hội ý trình tự cực kỳ thuận lợi.

……..

Mục Siêu lặng lẽ trở về nhà, vừa lúc bắt gặp Từ Huy chạy tới nhà mình tị nạn.

Mí mắt Từ Huy nháy liên tục. Tâm cậu ta loạn một nùi. Có vẻ là không nhận được tin tức.

“Cha nhỏ, con vừa rồi thấy người một đàn ông nhìn quen mặt đang bàn bạc chuyện gì đó.” Tô Hàng từ ngoài trở về. Cậu nhóc vẫn còn con nít, mọi người luôn cảnh giác thấp với cậu bé.

“Chuyện gì?”

“Muốn giết ai đó, vì phản bội.” Dị năng của Tô Hàng rất ít dùng khi ở bên ngoài. Luôn lưu trữ tinh thần lực giúp đỡ hai cha!   

Mí mắt Từ Huy nháy còn ghê hơn.

“Anh Mục…giúp em… Van anh giúp em với.”

Không hề báo trước, Từ Huy vậy mà quỳ xuống trước mặt Mục Siêu.

“Nè trời trời? Cậu đứng lên đi, gì thế. Mau nói.” Trước kia cậu chả thèm có chút cảm giác gì đối với Từ Huy, nhưng hiện thời Từ Huy lại khiến cậu muốn giúp đỡ một phen. Do đó mới nói với Từ Huy như vậy, mới có thể đưa chứng cớ cho Từ Huy.

…….

Lương Thiên bị người chặn đường trong một ngõ nhỏ. Nhìn những khuôn mặt từng quen thuộc giờ lại nhe răng cười đi về phía hắn.

So với chết còn buồn hơn. Đây đại khái là hình dung tốt nhất với Lương Thiên lúc này.

Không cách nào tưởng được, anh em tốt nhất lại phản bội mình… Hắn nhìn mặt Lão Tam: “Mày đã làm gì Lão Nhị?”

“Lão Nhị hả, nó cố chấp quá, tao đưa nó đi gặp Diêm Vương trước rồi!” Lão Tam cười lạnh, “Lương Thiên, Lão Nhị chết cũng oán mày, nếu mày không phản Điền thiếu, tao sao có thể giết Lão Nhị chứ.”

Lương Thiên nhắm mắt. Nhớ tới người anh em trung thành tận tâm kia.

Điện quang hỏa thạch, phong nhận bay tới, ngọn lửa bám lên quần áo bất diệt. (X: tính để không dập được, nhưng cảm thấy không sát nghĩa, nên để luôn)

“A!” Tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp.

Tác giả có chuyện muốn nói: có lòng đọc lại cái chương này rồi tự thấy logic loạn nùi nùi… QAQ

Mà thôi, tôi sẽ hết sức sửa sau

Nhưng phát hiện bản thân không thích viết mấy cái âm mưu đại loại thế

╮( ̄▽ ̄ “)╭ có lẽ về sau sẽ cải tiến

Thỉnh mọi người tha thứ

Cúi đầu

X: cuối cùng bả cũng đã nhận ra bản thân đang viết loạn, làm tui cũng nhức óc theo bà